Gạt Lệ Cho Em

Chương 29: Vở kịch bất thành




Hàn Mai ngủ không được bao lâu liền tỉnh lại, không phải là cô không muốn ngủ, mà hình như là cô đã bắt đầu xuống sữa rồi, bộ ngực căng lên rất không thoải mái, ngủ cũng không ngủ được.

Vừa mở mắt ra đã cô đã thấy Triệu Kiến Quốc đang dịu dàng nhìn mình, Hàn Mai lập tức cảm thấy ấm áp trong lòng.

Triệu Kiến Quốc thấy vợ đã tỉnh, vội vàng giúp cô ngồi dậy, vừa muốn nói thì thấy y tá đẩy hai bảo bối đang khóc vào phòng, Dương Vân Tú cũng theo ở phía sau.

“Sao rồi? Sao bảo bảo lại khóc như vậy?” Hàn Mai nghe hai con “Oa oa” khóc lớn thì không chịu nổi, gấp gáp hỏi.

Triệu Kiến Quốc nhìn con trai con gái khóc cũng đau lòng, nhíu mày.

“Không có việc gì! Bọn chúng đói bụng đó, em cho hai đứa nó bú sữa là tốt ngay!” Dương Vân Tú nhìn hai người mới lên chức cha mẹ trước mặt, giải thích.

“Đúng thế! Cho đứa bé bú sớm một chút, như thế về sau cô sẽ có nhiều sữa hơn.” Y tá trưởng vừa nói vừa ôm con trai con gái tới cho Hàn Mai.

Hàn Mai nhận lấy con gái từ tay y tá trưởng, thấy bé con mở miệng khóc, khóe mắt ẩm ướt, tóc bởi vì mồ hôi mà dính vào trên da đầu, bộ dạng hết sức đáng thương. Hàn Mai cũng không quản xấu hổ gì nữa, vội vàng cởi cúc áo cho con gái bú sữa, nhưng cô bé hút được hai cái liền phun ra, khóc càng thêm uất ức. Thử mấy lần, kết quả đều giống nhau, Hàn Mai gấp gáp không biết phải làm sao mới đúng.

Y tá trưởng đã thấy nhiều trường hợp như vậy, ung dung nói, “Vừa bắt đầu đều là như vậy, mút mạnh một chút là ra sữa thôi, nếu không đổi anh trai xem, có lẽ hơi sức lớn hơn, sẽ nhanh ra sữa hơn.”

“Đúng vậy, lúc chị mới sinh con trai cũng như vậy, sau đó thím chị dùng khăn nóng chườm ngực cho chị cả ngày mới ra sữa được đó.” Dương Vân Tú thấy Hàn Mai gấp gáp cũng an ủi.

Hàn Mai nghe xong liền đưa con gái cho Triệu Kiến Quốc ôm, bế con trai lên, kết quả một giây trước tiểu tử này còn đang gào khóc, một giây sau ngậm vú mẹ trong mồm rồi liền im bặt, liều mạng hút vào, tay nhỏ bé nắm chặt thành đấm đặt trước ngực, không hút ra sữa nhưng cũng không đem đầu v* phun ra ngoài mà cứ ngậm trong miệng, thỉnh thoảng sẽ dừng lại khóc lên đôi ba câu, khóc xong lại dùng sức lớn hơn mãnh liệt hút. Hàn Mai bị con trai hút cũng đau, thấy trên đầu con trai cũng có một tầng mồ hôi mỏng, nghĩ thầm tiểu tử này đúng là khỏe hơn em gái!

Nỗ lực nửa ngày trời, cuối cùng cũng có sữa, con trai không khóc nữa, ừng ực ừng ực uống. Có điều cậu bé còn chưa uống được hai ngụm, cha của nó đã lên tiếng.

“Vợ, đã được chưa? Con gái của chúng ta đói lắm rồi, em đừng để cho tiểu tử thối kia ăn hết!”

Hàn Mai nghe xong, không biết là nên khóc hay nên cười mới tốt.

Dương Vân Tú cùng y tá trưởng nghe xong cũng ha ha mà cười lên, người cha này xem ra là thiên vị con gái hơn rồi.

Hàn Mai vừa rồi không kịp chú ý mới tiện tay đưa con gái cho Triệu Kiến Quốc ôm, hiện tại cô mới nhớ đây là lần đầu tiên anh ôm trẻ con! Khi nãy sự tập trung của mọi người đều dành hết cho cô, cũng không có ai dạy cho anh cách ôm đứa bé. Nghĩ tới đây, Hàn Mai quay đầu nhìn sang, thấy chồng hai chân thẳng tắp đứng tại chỗ, nhún vai, kẹp chặt hai cánh tay, hai bàn tay to mở rộng trước ngực nâng thân thể nhỏ bé của con gái, bộ dáng kia nhìn kiểu gì cũng không phải là đang ôm đứa bé mà giống như cầm bao thuốc nổ tùy thời sẽ nổ tung, cực kỳ khôi hài.

Một lát sau, Hàn Mai cảm thấy con trai ăn đã đủ no, liền đưa bé cho Dương Vân Tú bế, đón lấy con gái từ tay Triệu Kiến Quốc tiếp tục cho con bú. Có điều nha đầu này khóc đến lợi hại, ăn chưa bằng một nửa của anh trai đã ngủ mất rồi, Hàn Mai thấy thế, không thể làm gì khác hơn là cài áo lại, tiếp tục ôm con gái, chờ cô bé tỉnh lại cho nó ăn tiếp.

Triệu Kiến Quốc thấy con gái cuối cùng cũng được ăn no, không còn khóc nữa, khuôn mặt nho nhỏ tựa vào trong ngực vợ, im lặng ngủ, khác xa bộ dạng gào khóc náo loạn lúc còn nằm trong ngực anh, khóe mắt vẫn còn ẩm ướt, lông mi thật dài cong vút lên, bộ dáng đáng yêu khắc sâu vào tim anh. Anh muốn ôm con gái nhưng lại sợ chân tay mình vụng về, sẽ khiến cô bé không thoải mái, đành phải ngồi bên cạnh nhìn vật nhỏ đang nằm trong ngực vợ.

Hàn Mai nhìn bộ dạng lạ lùng của Triệu Kiến Quốc, nhớ lại tư thế tức cười khi nãy của anh liền buồn cười hỏi, “Anh muốn ôm con gái không?”

Đương nhiên là Triệu Kiến Quốc nguyện ý mười phần, vươn tay muốn ôm, nhưng nhất thời lại không biết nên để tay như nào, lập tức nhìn Hàn Mai cầu cứu.

Hàn Mai thấy Triệu Kiến Quốc khẩn trương, “Xì” một tiếng bật cười, thấy Triệu Kiến Quốc lườm mình, biết anh trọng sĩ diện nên cô cũng không dám cười nữa, nhẹ nhàng đặt con gái tựa đầu vào khuỷu tay Triệu Kiến Quốc, kéo tay khác của anh đỡ dưới mông nhỏ của con gái. Có thể là do mới đổi tư thế nên không thoải mái, con gái ở trong ngực Triệu Kiến Quốc khẽ rụt cổ một cái, hừ hừ hai tiếng, Hàn Mai liền vỗ nhẹ lên cánh tay của cô bé, bé liền ngừng lại.

Lần này, Triệu Kiến Quốc mới cẩn thận quan sát con gái mình, nha đầu này trừ cái mũi giống vợ anh ra thì cái miệng cũng rất giống cô. Mỗi lần tức giận vợ anh đều vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên thật cao, thiếu chút nữa là có thể treo được cả bình dầu lên đó rồi, mỗi lần nhìn cô như vậy, anh đều sẽ cảm thấy ngứa ngáy, hận không thể một hớp nuốt luôn cô vào trong bụng. Nghĩ tới đây, Triệu Kiến Quốc ngẩng đầu nhìn Hàn Mai, trong lòng cảm thán cuộc sống khổ sở cuối cùng cũng chấm dứt, một tháng sau là anh có thể cởi bỏ áo hòa thượng xuống, có thể há to miệng uống rượu ăn thịt, càng nghĩ càng cảm thấy cả người hưng phấn!

Hàn Mai đang nhìn con gái ngủ, đột nhiên quay sang nhìn Triệu Kiến Quốc, ánh mắt anh nóng bóng khiến cô không tự chủ được mà đỏ mặt, tim đập rộn lên, nghiêng đầu đi không dám nhìn lại.

Triệu Kiến Quốc không được vợ đáp lại, lại nhớ tới khi nãy Hàn Mai còn cười anh, liền dâng lên bất mãn, thấy không có ai chú ý tới bên này liền vươn một cánh tay ra, thò vào trong chăn bấm hông của Hàn Mai.

“ Á!”

Hàn Mai không ngờ Triệu Kiến Quốc sẽ làm thế, vốn dĩ cô đã rất sợ nhột, bàn tay thô ráp của Triệu Kiến Quốc xẹt qua da thịt mịn màng của cô, ngón giữa mang theo lạnh lẽo khiến cô không nhịn được, kêu thành tiếng.

“Sao vậy?" Dương Vân Tú đang ôm bé trai nói chuyện với y tá trưởng, đột nhiên nghe được tiếng kêu của Hàn Mai, lập tức xoay đầu lại, nghi ngờ nhìn Hàn Mai chằm chằm.

Hàn Mai mắc cỡ đỏ bừng cả mặt, chặn lại bàn tay không đàng hoàng của Triệu Kiến Quốc, nhân lúc Dương Vân Tú còn chưa nhìn ra, vội vàng lấy lòng hỏi Triệu Kiến Quốc, “Anh đã nghĩ ra nên đặt tên gì cho con chưa?”

“Đúng vậy! Chị quên mất chuyện đặt tên cho hai bảo bối, vẫn là mẹ bọn trẻ chu đáo nhất! Kiến Quốc, hai đứa bé nhà em tên là gì?”

Triệu Kiến Quốc thấy Hàn Mai kịp thời hối cải, thái độ thành khẩn, giác ngộ cao hơn trước kia, tạm tha cho cô, nhưng vẫn bấm cô thêm một cái nữa mới rút tay về, vừa định nói chuyện liền bị Ngô Bân cắt đứt.

“Gọi Anh Kiệt đi! Anh hùng hào kiệt, vang dội lại dễ nhớ.” Ngô Bân vừa đi tới cửa, nghe thấy câu hỏi của vợ, vội vàng tiếp lời nói.

“Sao anh lại tới?” Dương Vân Tú thấy chồng đột nhiên xuất hiện, bị sợ giật mình.

“Còn không phải là nghe em nói Hàn Mai sinh Long Phượng thai nên tò mò sao!” Nhìn trên tay vợ mình và Triệu Kiến Quốc đều có đứa nhỏ, vội hỏi, “Đứa nào là con gái?”

Ngô Bân vẫn luôn muốn có con gái, đáng tiếc vợ anh lại sinh con trai, vừa nghe thấy Hàn Mai sinh được Long Phượng thai, thầm nghĩ anh mong đợi nhưng không có con gái, bây giờ nhận con gái nuôi cũng không tệ, cho nên mới cúp điện thoại của vợ, vội vàng chạy tới bệnh viện.

Dương Vân Tú biết Ngô Bân rất thích con gái, không nói gì liền chỉ chỉ về phía Triệu Kiến Quốc, Ngô Bân lập tức hứng thú trùng trùng chạy tới, đưa tay ra muốn ôm đứa bé trong ngực Triệu Kiến Quốc.

Triệu Kiến Quốc thấy Ngô Bân muốn giành con gái bảo bối của mình, dĩ nhiên là không chịu, lập tức ngã xuống giường, lộn một vòng rồi nhanh chóng vững vàng đứng ở phía bên kia, tiểu nha đầu trong ngực anh vẫn an tĩnh ngủ như cũ.

Ngô Bân không ôm được con gái mà bản thân tâm tâm niệm niệm, trong lòng cực kỳ khó chịu, cắn răng nói với Triệu Kiến Quốc, “Giờ sao? Tôi đây làm cha nuôi muốn ôm con gái cũng không được sao!”

“Đừng có nhận bừa thân thích! Ai là con gái nuôi của anh hả? Muốn ôm con gái thì tự mình sinh đi!” Triệu Kiến Quốc không đổi sắc mặt nói.

Ngô Bân cảm thấy Triệu Kiến Quốc chính là đang khoe khoang, tức giận nhìn người đang ôm con gái, đang muốn cãi lại thì bị Dương Vân Tú cắt đứt.

“Quên mất! Xem chị này, mải nhìn hai cục cưng mà quên mất việc chính!” Dương Vân Tú vỗ đầu mình, nói xong liền lấy ra khăn tay thêu bươm bướm được gấp chỉnh tề từ trong túi xách ra, sau đó mở khăn tay ra, bên trong là hai miếng ngọc bội xanh lá cây, nhìn Hàn Mai nói, “Theo như thế hệ trước dạy thì là nam mang Quan Âm, nữ mang Phật, ban đầu chị không biết là em sinh con trai hay con gái nên chuẩn bị sẵn một đôi, không nghĩ tới lại chính xác như vậy! Ha ha!”

Mặc dù Hàn Mai không hiểu cách phân biệt ngọc tốt ngọc xấu, nhưng những thứ mà Dương Vân Tú đưa chắc chắc không phải là đồ tầm thường, hơn nữa màu sắc của hai miếng ngọc này rất đẹp, cho nên Hàn Mai do dự nói, “Chị dâu, đồ quý như vậy, thật sự chúng em không thể nhận được! Hai đứa bé vẫn còn nhỏ, cũng không đeo cái này được!”

“Nghe em nói kìa, lúc hai đứa nhỏ vẫn còn ở trong bụng em, chị đã nói với em là sẽ làm mẹ nuôi của bọn nó, không phải là em muốn đổi ý chứ?”

“Làm sao có thể chứ? Chị dâu dĩ nhiên là mẹ nuôi rồi, nhưng vật này chúng em vẫn không thể nhận được!”

“Vật này cũng không phải là đưa cho các em, các em có nhận hay không chị cũng không quan tâm, huống chi đây cũng không phải là đồ quý hiếm gì, chỉ là ngọc bình thường thôi, coi như là lễ vật ra mắt của chị cho con trai con gái nuôi.” Nói xong liền đeo miếng ngọc Quan Âm vào cổ đứa nhỏ trong ngực, đang mở mắt to đen lúng liếng nhìn chị.

Hàn Mai còn muốn nói thêm nhưng thấy Triệu Kiến Quốc lắc đầu nên cô cũng không nói gì nữa.

Dương Vân Tú lại đeo ngọc Phật cho bé gái, Ngô Bân thấy thế liền đi nhanh tới, giương mắt nhìn vật nhỏ trong ngực Triệu Kiến Quốc, nói, “Hiện tại tôi có thể ôm con gái nuôi của mình rồi chứ?”

“Ai nói? Con gái tôi mới chỉ nhận mẹ nuôi thôi, ở đâu ra mà có cha nuôi? Muốn ôm con gái của tôi hả, không có cửa đâu!”

“Hắc! Tiểu tử cậu còn muốn ngụy biện à? Hôm nay lão tử không thể không ôm được con gái!” Nói xong liền nhào qua muốn cướp người.

Triệu Kiến Quốc cũng chỉ là muốn chọc tức Ngô Bân một chút, lúc này thấy Ngô Bân thực sự nhào tới, liền tránh trái tránh phải, nhất định không để Ngô Bân chạm vào con gái của anh.

Hàn Mai nhìn Triệu Kiến Quốc và Ngô Bân đi tới đi lui, sợ không cẩn thận sẽ đụng trúng con gái bảo bối của cô, trong lòng gấp gáp.

Dương Vân Tú cũng lo lắng, mặc dù biết hai người chỉ là đùa giỡn nhưng hai người đàn ông cao lớn cũng không nên tranh giành một đứa con nít trong phòng bệnh như vậy, thấy hai người náo loạn đã lâu mà không hề có ý dừng lại, không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói, “Hai người dừng được rồi đó! Mấy chục tuổi rồi còn không thấy xấu hổ sao!” Chị vừa nói còn vừa liếc mắt nhìn Ngô Bân.

Doanh trưởng Ngô nhận được sự xem thường của vợ, tâm bất cam tình bất nguyện thu tay lại, trong lòng ghi nhớ Triệu Kiến Quốc một khoản, chờ sau này có cơ hội sẽ đòi lại.

“Đúng rồi, Kiến Quốc, cậu còn chưa nói tên của hai bảo bối đâu đấy?” Dương Vân Tú thấy cuối cùng hai người cũng dừng lại, liền vội vàng nói sang chuyện khác.

“Có gì mà phải nghĩ nữa chứ, anh nói rồi, cứ gọi là Anh Kiệt đi!” Ngô Bân không ôm được con gái nuôi, đành phải chạy tới ngắm tiểu tử đang nằm trong ngực vợ, thấy tiểu tử này khẽ chuyển con ngươi đen nhánh, mười phần cơ trí, liền nhớ tới dáng vẻ đáng yêu lúc mới sinh của con trai mình. Anh vốn đã nghĩ xong tên cho con trai, gọi là Anh Kiệt, nhưng anh còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì ông ngoại Dương đã ôm chắt trai cười to ba tiếng, vui mừng đoạt mất quyền lợi đặt tên cho con trai của anh, trực tiếp đặt cho thằng bé cái tên mười phần khí phách, Ngô Địch. Bởi vì chuyện này mà anh buồn bực mất một lúc, cuối cùng cũng không thể không thỏa hiệp được!

Triệu Kiến Quốc không thèm để ý liếc Ngô Bân một cái, quay đầu nhìn Hàn Mai, nói, “Tên của con gái, chữ thứ hai đổi thành chữ Lôi, em thấy thế nào?”

Hàn Mai và Triệu Kiến Quốc vốn đã thương lượng thật lâu mới quyết định chữ thứ nhất trong tên của đứa bé sẽ hòa âm với tên của Hàn Mai, nếu như sinh con trai, sẽ đặt tên là Hàm Nghị, Triệu Kiến Quốc nói vì anh hi vọng sau này con trai lớn lên, có thể trở thành một người quân nhân cương nghị chính trực; nếu như sinh con gái, sẽ đặt tên là Hàm Dịch, hi vọng con gái lớn lên sẽ xinh đẹp giống mẹ của nó. Lúc ấy Hàn Mai mang thai tám tháng, nằm trên giường tựa vào trong ngực Triệu Kiến Quốc, trong tay ôm quyển Từ điển Tân Hoa, nghe Triệu Kiến Quốc nói xong liền chôn mặt trong ngực anh cười khúc khích.

“Còn con trai vẫn tên là Hàm Nghị, em thấy được không?" Thấy vợ không đáp lại, Triệu Kiến Quốc lần nữa ngồi xuống giường, đến gần cô nói.

“Triệu Hàm Nghị, Triệu Hàm Lôi, Tiểu Nghị, Tiểu Lôi!” Hàn Mai nhỏ giọng, lặng lẽ ghi nhớ.

“Vợ à, em thấy sao?”

“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.