Gặp

Chương 7: Em không đau à?




Mộng Hoa Du? Ta nghi hoặc nhìn sang Thượng Quan Tán Lý,ý muốn hỏi là người quen của hắn sao,nhưng đáp trả ta lại đồng dạng là ánh mắt nghị hoặc của hắn.

“Mặc kệ”

Thượng Quan Tán Lý thong thả nói,giống như chuyện này cùng hắn không quan hệ.

“Dù sao cũng nên ra xem là ai”

Ta không cho là đúng nói,biết đâu ta không quen người, người lại biết ta thì sao?

Thượng Quan Tán Lý có hơi khó chịu,nhưng cuối cùng vẫn là thuận theo. Thử đến xem,rốt cuộc là người nào dám phá hỏng buổi sáng tốt đẹp của hắn?

Rất nhanh hai người chúng ta đã đi tới đại sảnh,bên trong đã được đặt sẵn hai ghế ngồi chủ thượng,còn có bàn trà,xung quanh là ghế dành cho khách nhân.

Mà nơi đó,một bóng dáng màu hồng nhạt đang thong thả ngồi uống trà,mái tóc đen như nhung được búi lại một cách khéo léo,tên đầu còn cài trâm phượng. Thu mâu nhu tình,mủi nhỏ thẳng cao,môi mỏng tô đỏ. Làn da dưới ánh nắng buổi sáng tạo nên một màu trắng sáng khó tả.

Mĩ nhân nga,bất quá…ta và Thượng Quan Tán Lý cùng nàng ta có quan hệ sao?

Mộng Hoa Du đang thưởng trà chợt nghe có tiếng động bên ngoài,hai mắt theo bản năng nhìn ra xa. Một đôi bóng dáng đồng màu tử y đẹp đến chói lòa đập vào mắt nàng. Tóc trắng cùng tím bạc tỏa ra ánh kim sáng như lụa,hòa vào sắc vàng của ánh dương. Dù cố trấn định rằng nàng mới là đệ nhất mĩ nhân. Nhưng nhìn thấy nữ nhân trước mặt,nàng liền cảm thấy tự ti,cảm thấy thực ghen tị.

Đau,vì sao trái tim lại đau như vậy? Nam nhân nàng để ý,rất tự nhiên nắm lấy tay người khác,ánh mắt ẩn chứa ôn nhu cùng yêu thương. Vì sao những thứ đó hắn không dành cho nàng?

“Cô nương,ngươi rốt cuộc có nghe ta nói không?”

Thực muốn sinh khí a,nữ nhân này tột cùng là ai? Không trả lời ta thì thôi đi,còn dám nhìn nam nhân của ta như muốn xuyên thủng hắn?

“A…?”

Mộng Hoa Du từ trong suy nghĩ tỉnh lại. Hôm nay nàng tới đây là để giành lấy hạnh phúc của chính mình,không thể nào sớm nhụt chí như vậy.

“Ta hỏi,cô nương là ai?”

“Ta…”

Hắn không nhìn nàng,thậm chí tới một cái liếc mắt cũng không cho nàng. Ánh mắt nhu tình của hắn…từ đầu tới cuối chỉ hoàn toàn tập trung trên người của nữ nhân kia. Vì sao lại như vậy? Nàng có gì thua kém?

“Ta tên gọi là Mộng Hoa Du,hôm qua cơ hồ đã bị mất mặt trên phố,may mắn có công tử đây giúp đỡ. Vốn định cảm tạ nhưng không kịp.Vì Vậy…”

Ta không có tâm trạng nghe tiếp câu sau,ánh mắt nhìn sang Thượng Quan Tán Lý nghi hoặc hỏi.

“Ngươi giúp đỡ nàng?”

“Không biết”

Thượng Quan Tán Lý thờ ơ đáp,hắn có giúp đỡ nữ nhân kia sao? Vì sao một chút ấn tượng đều không có?

Mộng Hoa Du nghe hắn lạnh nhạt nói không biết,tâm liền co rút đau đớn. Hắn không đem nàng để vào mắt,nàng…có nên bỏ cuộc?

Không…đã tới đây rồi,nàng quyết không bỏ cuộc.

“Có lẽ công tử không nhớ,nhưng ta lại không thể quên,bởi vì…”

Cử chỉ thẹn thùng của Mộng Hoa Du làm ta có dự cảm không tốt. cùng là nữ nhân,ta cảm giác được nàng ta có tình ý với Thượng Quan Tán Lý…tới tạ ơn? E chỉ là cái cớ.

Thượng Quan Tán Lý lại khác,hắn nghe ở lỗ tai bên này lại lọt ra lỗ tai bên kia. Hoàn toàn không đem vẻ thẹn thùng của Mộng Hoa Du để trong mắt. Trong đầu hắn đang suy nghĩ,làm sao đem nữ nhân sáng sớm tới làm phiền này tống đi?

“Nếu phu quân ta có giúp đỡ cô nương thì cũng xin đừng bận tâm,giúp người lúc nào cũng là chuyện nên làm. Hơn nữa ngày mai chúng ta sẽ rời Kim quốc,cho nên cô nương cũng không cần phải báo đáp”

Ta chậm rãi nói,ý muốn nàng ta không cần phải để ý,cũng đừng đến làm phiền.

Nhưng Mộng Hoa Du nghe đến người trong lòng phải rời đi,đầu không còn nghĩ nhiều được như vậy. Nàng đột ngột thốt lên.

“Các vị không phải người Kim quốc?”

“Ân”

“Vậy…xin hỏi các vị là người phương nào?”

Có cần phải hỏi rõ như vậy không? Ta và Thượng Quan Tán Lý đồng loạt cau mày. Bất quá vẫn là lịch sự trả lời nàng ta

“Phu thê chúng ta thích du ngoạn giang sơn,chỗ ở không cố định. Cô nương còn gì muốn hỏi?”

“Như vậy các vị không thể ở lại Vĩ thành ngoạn một chuyến sao? Ta sẽ đưa các vị đi”

Mộng Hoa Du nghe hai chữ “phu thê” tay cầm chén trà bất giác run rẩy. Nhưng người như nàng,tuyệt đối không thể bỏ cuộc như vậy. Cho dù chàng có thê tử thì sao? Không phải nam nhân đều là tam thê tứ thiếp? Nàng chấp nhận thua kém,chấp nhận làm thiếp của chàng. Chỉ cần có cơ hội…nàng tin sẽ làm chàng động tâm. Đến lúc đó ai là thê,ai là thiếp còn chưa rõ.

“Đa tạ Du cô nương có lời mời,bất quá ngày mai chúng ta phải khởi hành,e rằng không có cơ hội được cô nương dẫn đi du ngoạn”

Mẹ nó a,Mộng Hoa Du,ngươi rốt cuộc muốn cái gì? Trong lòng ta gào thét muốn đem nữ nhân trước mặt đá bay ra khỏi đại môn. Thực phiền phức,hơn nữa còn dám tơ tưởng đến nam nhân của ta? Muốn chết sao?

“Vậy…hôm nay thì sao?”

“Du cô nương,ngươi muốn gì tốt nhất nên nói thẳng. Ta nghĩ sẽ không có ai chỉ vì một chuyện nho nhỏ mà đến tận đây,hơn nữa còn cố ý điều tra chúng ta đang ở đâu”

Ta rốt cuộc không nhịn được hỏi. Bản thân ta ghét nhất chính là dài dòng. Nữ nhân này không thể vô duyên vô cớ muốn đưa ta và Thượng Quan Tán Lý du ngoạn Vĩ thành,hơn nữa ta khẳng định,nàng ta đã sai người điều tra nơi ở của chúng ta.

Cử chỉ cùng ánh mắt thẹn thùng của nàng ta chỉ rõ,mục tiêu chính là Thượng Quan Tán Lý.

Mộng Hoa Du bị người nhìn thấu có hơi khựng lại. Nhưng như vậy không phải là chuyện tốt với nàng sao? Một khi đã như vậy,nàng không cần phải tốn công tìm cớ lưu bọn họ mà trực tiếp nói thẳng ý tứ của chính mình. Nàng muốn trở thành người của hắn.

“Nếu phu nhân đã thẳng thắng như vậy,ta liền trực tiếp vào vấn đề chính. Hôm nay ta đến…là muốn…”

“Ngươi tới tìm hắn?”

Ta cười nhạo hỏi,cũng quá nhanh đi? Chỉ mới có một ngày,cư nhiên có nữ nhân tìm tới. Xem ra hoa đào của Thượng Quan Tán Lý cũng không phải loại tầm thường.

“Ân…phu nhân,ta tuy có điểm thất lễ,nhưng mà…ta vừa gặp công tử đây liền xác định chàng là nam nhân ta tìm kiếm đã lâu”

Mộng Hoa Du có điểm sợ,bởi vì đây là lần đầu tiên nàng can đảm nói lên tấm lòng của chính mình. Bản thân là khuê nữ,nhưng từ nhỏ nàng lại thích tự do bên ngoài làm nữ hiệp. Phải mất rất nhiều thời gian phụ thân mới đồng ý cho nàng lên Thiên Sơn học võ,nhưng điều kiện là khi trở về nàng vẫn phải ngoan ngoãn ở trong Mộng Phủ làm Mộng tiểu thư. Cho nên…nàng vẫn là không có can đảm cướp hắn,chỉ có thể dùng lời nói. Hy vọng chàng sẽ chấp thuận.

“Nga,Tiểu Tán Lý,chuyện của ngươi,tự ngươi giải quyết đi”

Ta chán nản lắc đầu,hỏng a,tâm trạng ta lúc này hoàn toàn đen một mảnh.

Mộng Hoa Du ngược lại,nàng thực hưng phấn…thì ra nam nhân nàng để ý xưng là Tán Lý. Hơn nữa nhìn tình hình trước mặt,có lẽ chàng mới là người quyết định. Chỉ cần nàng hấp dẫn được hắn…

Nha Linh ớ phía sau thầm khinh bỉ Mộng Hoa Du vạn lần. Nữ nhân này cư nhiên mơ tưởng làm thiếp của Gia?

Thượng Quan Tán Lý rốt cuộc không thể ngồi yên, nhìn tới khuôn mặt vô cảm của đại lão bà…hắn liền biết nàng đang khó chịu. Nếu như không giải quyết tốt,e rằng tối nay hắn chính là người ngủ sàn. Ánh mắt sắc bén nhìn về phía Mộng Hoa Du,dám gây thêm chuyện cho hắn? Thực không biết sống chết là như thế nào.

“Ta chỉ có một thê tử”

Hắn lạnh nhạt nói ra từng chữ một,ánh mắt ôn nhu,bàn tay khẽ nắm lấy tay người bên cạnh,giống như trấn an.

“Ta sẽ không ăn dấm chua”

Ta nói nhỏ,thái độ vẫn là vô cảm. Nhưng bên trong cảm thấy thực ấm áp,thực hạnh phúc…Nam nhân của ta,chỉ có một mình ta được độc chiếm hắn,tuyệt không cho phép kẻ khác cướp lấy.

“Công tử,chẳng lẽ người cho ta không xứng? Ta chấp nhận làm thiếp,chỉ mong có thể được ở bên cạnh cùng phu nhân hầu hạ chàng”

Nha Linh cười trào phúng…quả thực không xứng. Chủ nhân của nàng có bao nhiêu thân phận? Gia thế lại hơn vạn người…như thế nào có thể cùng ả nữ nhân này đem đi so sánh đâu? Lại còn ‘cùng phu nhân hầu hạ’? Nàng đi theo chủ nhân,chưa bao giờ nhìn thấy chủ nhân phải hầu hạ bất cứ kẻ nào. Qủa thực là thiên hạ nhiều chuyện buồn cười.

“Ta không nghĩ sẽ nạp thiếp”

Một câu của Thượng Quan Tán Lý đem hy vọng cuối cùng của Mộng Hoa Du đánh nát. Hắn không quan tâm nàng…bản thân nàng đã phải hạ mình chấp nhận làm thiếp,hắn vẫn là một bộ dạng hờ hững. Hỏi xem nàng có bao nhiêu đau?

“Ta có gì thua kém phu nhân? Tại sao chàng không cho ta cơ hội?”

“Ta nghĩ cô nương tốt nhất nên trở về”

Hắn đuổi nàng? Tôn nghiêm của nàng rốt cuộc cũng đã bị dẫm nát dưới chân nam nhân trước mặt.Đã tới nước này…nàng không thể bỏ cuộc,phải giành lấy cơ hội,hạnh phúc của nàng…không thể để nó biến mất như vậy.

“Ta muốn cùng phu nhân thi tài. Ta nghĩ mình không có điểm nào thua kém nàng, công tử,hãy cho ta cơ hội”

Thượng Quan Tán Lý đã tỏ ra khó chịu,hắn định ôm ta bay đi nhưng lại bị ta ngăn lại. Thi tài?

Ta thích.

Dù sao chỉ còn một ngày ở đây,xem chuyện này như trò tiêu khiển đi. Nếu thắng thí tốt,thua thì một bước đem nàng hạ sát bí mật. Hơn nữa bản tính của ta vốn hiếu thắng. Sẽ không có chuyện dễ dàng thua như vậy. Mộng Hoa Du,nếu ngươi đã muốn,hôm nay ta liền cho ngươi đẹp mặt.

“Ta chấp nhận thi cùng ngươi”

Mộng Hoa Du nghe xong thở ra một cái. bản thân nàng tự tin chính mình sẽ chiến thắng. Vĩ thành này cầm kì thi họa đều không có ai vượt qua được nàng. Nữ nhân này nhất định cũng sẽ không địch lại. Đến lúc đó,chàng chắc chắn sẽ nhìn nàng bằng thái độ khác.

……………………

Vĩ thành…

Hôm qua xuất hiện một đôi nam nữ tuyệt mĩ,hôm nay nữ nhân tóc tím bạc kia lại cùng đệ nhất mĩ nhân Vĩ thành thi tài. Qủa thực là chuyện có một không hai đáng nên xem.

Sàn đấu rất nhanh được người dựng lên. Phụ thân của Mộng Hoa Du là Mộng Hoa Liêu nghe tin nữ nhi của mình cùng một nữ nhân khác thi tài cũng tới xem. Hắn tự tin nữ nhi của mình là đệ nhất kì nữ,nếu lần này thắng,.nhất định Mộng phủ sẽ càng thêm có tiếng.

Cứ như vậy,người ở Vĩ thành đều tập trung tới nơi thi tài của hai mĩ nữ,bọn họ đều thi nhau cá cược xem ai là người chiến thắng. Không khí càng thêm náo nhiệt.

Thượng Quan Tán Lý không vui ngồi ở bên dưới, nữ nhân của hắn vì sao luôn thích làm loạn? Mỗi lần như vậy,hắn đều vô phương ngăn cản,nàng quả thực là người hiếu thắng nhất từ trước tới giờ hắn từng gặp.

………………

Trên sàn xuất hiện trọng tài,nội dung thi đều nằm trong ‘cầm kì thi họa’. Lần này người tới xem là vô số,nếu thua,quả thực rất mất mặt.

Mục đầu tiên: Cầm.

Mộng Hoa Du giỏi về đàn tranh,ta lại thiên về tỳ bà. Bất quá tên trọng tài kia hình như rất thiên vị. Hắn yêu cầu hai người đều phải sử dụng đồng nhất một loại đàn,cho nên thứ được lựa chọn cư nhiên là đàn tranh.

Mộng Hoa Du tự tin ôm đàn thi trước. Nàng ta đàn một bài bi khúc…rất nhanh giành lấy sự cỗ vũ nồng nhiệt của người bên dưới. Người ở Vĩ thành có vô số nam nhân phải lòng Mộng Hoa Du,lợi thế tất nhiên đều giành về phía nàng ta.

Tới lượt ta,sở trường lại không phải những bài mềm nhẹ,vừa đặt tay lên dây đàn,ta đã gảy một bản rùng rợn.

Người ở bên dưới chỉ nhìn thấy hai bàn tay như ẩn như hiện trên dây đàn,thanh âm giống như ngục quỷ thét gào,cộng thêm khuôn mặt chú tâm đầy quỷ dị đang đàn kia…tất cả đều chỉ muốn mao cốt tủng nhiên. Tiếng đàn quả thực rất hay,âm điệu chân thực tới mức cảm giác giống như lạc vào mười tám tầng địa ngục. Đến tiếng động của binh khí,tiếng trống phức tạp đềui bị nàng hóa giải dễ dàng.

Kết thúc,mọi người vẫn chung một thái độ ngây ngốc sợ hãi. Mộng Hoa Du đồng dạng kinh ngạc. Thượng Quan Tán Lý lắc đầu cười khổ,nàng vẫn là luyện không được loại nhạc êm tai kia.

“Ai thắng?”

Ta cười hướng trọng tài hỏi,hắn bất giác lùi lại một bước.

Nghe xong tiếng đàn kia,hắn có cảm giác nàng giống như nữ quỷ hiện thân,khi cười…mặc dù tuyệt mĩ,nhưng có gì đó nguy hiểm,lại đáng sợ. Khóe miệng run run,hắn cố nói ra từng chữ

“Chờ bỏ phiếu”

“Nga,vất vả rồi”

Thì ra bên dưới còn có năm người khác tham gia bỏ phiếu. Tất cả đều là trưởng lão am hiểu nghệ thuật,tuyệt nhiên sẽ không thiên vị.

“Nam Yên cô nương,ngươi thắng”

Trọng tài mở phiếu liền thấy có đến bốn phiếu chọn nữ nhân tóc tím bạc kia. Mộng Hoa Du nghe xong mặt liền biến sắc. Không thể,không thể nào có người đánh đàn gỏi hơn nàng được.Tiếng đàn rùng rợn như vậy…tại sao lại thắng được?

“Ta muốn biết lý do vì sao nàng thắng?”

Mộng Hoa Du tiến ra phía trước hỏi. Nàng không phục. Tiếng đàn của nàng êm tai như vậy,vì sao không thắng? Vì sao lại chọn âm thanh kinh khủng kia?

“Mộng tiểu thư,loại nhạc của Nam Yên cô nương rất khó đánh,chỉ có người luyện trên mười năm mới điêu luyện được như vậy,bản thân chúng ta cũng chưa chắc có thể đàn được tiếng binh khí cùng tiếng trống rõ ràng sắc bén như Nam Yên cô nương. Không tin,Mộng tiểu thư có thể thử xem”

Ta nghe xong lại muốn cười,cái gì luyện mười năm? Thực tế ta chỉ cần luyện trong một tháng. Võ công của Mị Vũ Câu Hồn Ảnh chỉ cần nội lực,không cần phải luyện đàn trong thời gian lâu như vậy,tất cả chủ yếu vào nguồn công lực trong cơ thể hòa nhập với dây đàn mà bắn ra độc khí làm người trở thành tàn phế.

Mộng Hoa Du ôm cầm,nhưng nghĩ mãi cũng không biết làm cách nào để đàn ra tiếng trống cùng tiếng binh khí. Nàng không làm được…tay run rẩy buông lỏng đàn.

“Ta thua”

Mục tiếp theo: Kì

“Không cần thi mục này,ta chấp nhận thua”

Bản thân ta tự nhận…đánh cờ là việc chán ghét nhất. Cho dù lúc ở hiện đại được các mẹ cho đi học,cũng từng thấy người đánh cờ…nhưng mỗi khi vắt óc ra suy nghĩ phải đi nước cờ nào. Ta lại ngủ gục.

Thượng Quan Tán Lý dùng tay xoa trán,hắn biết như thế nào nàng cũng nhận thua. Mỗi khi cùng nàng đánh cờ,sau một lúc giáo huấn cùng chỉ dạy,nàng cư nhiên ngủ gục. Bất quá còn tới hai mục…hắn nghĩ nàng nhất định sẽ có cách chiến thắng.

Mục hai: Mộng Hoa Du thắng.

Mục ba: Thi

“Lang như mạch thượng trần,

Thiếp tự đê biên nhứ.

Tương kiến lưỡng du dương,

Tung tích vô tầm xứ.”

Mộng Hoa Du tiếp tục dùng sầu bi,ta nghe xong lại càng buồn ngủ. Hơn nữa ý nghĩa của bài thơ này lại còn có nét ám chỉ Thượng Quan Tán Lý,nỗi lòng của Mộng Hoa Du là đây sao?

“Tới lượt phu nhân”

Mộng Hoa Du cười,ta cũng theo bản năng cười đáp lễ nhưng trong đầu lại không ngừng lôi mớ kiến thức thi văn ra.

“Bắc phương hữu giai nhân,

Tuyệt thế nhi độc lập.

Nhất cố khuynh nhân thành,

Tái cố khuynh nhân quốc,

Ninh bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc,

Giai nhân nan tái đắc.”

(Ở phương Bắc có người con gái đẹp,

Một mình nàng đẹp nhất trần gian.

(Nàng) liếc mắt nhìn lần thứ nhất thì làm nghiêng thành của người ta,

(Nàng) liếc mắt nhìn lần nữa thì làm nghiêng nước của người ta.

Thà không biết đến nguy cơ nghiêng thành nghiêng nước,

(Bởi vì) giai nhân khó mà được gặp lại.)

“Đa tình khước tự tổng vô tình,

Duy giác tôn tiền tiểu bất thành.

Lạp chúc hữu tâm hoàn tích biệt,

Thế nhân thùy lệ đáo thiên minh.”

(Đa tình mà lại giống như vô tình,

Chỉ cảm thấy trước ly rượu muốn cười không được.

Ngọn nến có lòng còn thương tiếc lúc chia tay.

Thay người nhỏ lệ đến tận sáng.)

…………

“Sáp sáp thu phong sinh,

Sầu nhân oán ly biệt.

Hàm tình lưỡng tương hướng,

Dục giọng điệu tiên yết.

Bi lai khước nan thuyết.

Biệt hậu duy sở tư,

Thiên nhai cộng minh nguyệt.”

(Gió thu nổi gấp gấp

Người buồn oán hờn vì ly biệt.

Chan chứa tình khi đối diện nhau,

Muốn nói đã nghẹn lời.

Lòng cuộn ngàn muôn mối,

Buồn khổ mà khó nói thành lời.

Chia tay rồi chỉ còn nỗi nhớ,

Hai phương trời cùng chung một ánh trăng.)

Thực xin lỗi tác giả,ta không phải cố ý trộm bản quyền,ta là đang làm cho thơ văn của các ngài nổi tiếng a~. Ta vừa đọc ba bài thơ vừa khấn niệm cho vong ân của người sáng tác ra những bài thơ này không đội mồ tới tìm ta.

Bên dưới lại lần nữa lâm vào yên lặng. Ba bài thơ cùng một lúc? Này có phải đại tài? Hơn nữa mỗi bài đều mang một nét riêng, câu văn đều hài hòa không có điểm khuyết,ý nghĩa lại sâu xa.

Mộng Hoa Du cắn chặt môi…nàng ta có thể cùng một lúc sáng tác ra ba bài thơ,hơn nữa đều là tuyệt tác mà nàng chưa từng nghe qua,khẳng định không phải nàng ta đọc thơ của người khác. Tại sao lại như vậy?

“Ai thắng?”

Ta giả vờ hỏi,nhưng trong lòng đã biết chắc kết quả,haha…cô nãi nãi ta nhất định thắng,những tác phẩm văn học nổi tiếng như vậy,hơn nữa lại là ba bài một lúc,không thắng thì thực là uổng công ta vắt óc nhớ lại a ~

“Nam Yên cô nương tái thắng…”

Trọng tài e ngại nhìn Mộng Hoa Du nói ra kết quả. Quả thực Mộng tiểu thư của Mộng phủ đã gặp phải đối thủ mạnh rồi.

Mộng Hoa Du căm tức nhìn ta,nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường.

Cũng đúng,còn một mục thi nữa…ai thắng ai thưa vẫn chưa biết được. Bất quá…nếu ta thua…kết quả chính là bất phân thắng bại.

Mục thứ tư:Họa

Mực,màu,giấy vẽ…đã được đưa tới…trong lúc mọi người không chú ý,ta len lén bỏ một một ít mật ong cùng bột hương vào nghiên mực của mình.

Thời gian là một khắc,Mộng Hoa Du chăm chú vẽ một bông mẫu đơn màu hồng,đường nét tỉ mỉ,tinh tế.

Còn ta lại thong thả khuấy hỗn hợp vừa rồi lén bỏ vào,tùy ý vẽ một bông cúc màu trắng nhụy đen. Bông cúc đơn giản chỉ có năm cánh tròn cùng một nhụy tròn…chưa đầy năm phút ta đã vẽ xong.

Mộng Hoa Du cười nhạo…một bông xú hoa cúc? Lần này nàng không thắng thì thực phi lí.

Nhưng bất quá lại có chuyện ngoài dự kiến…một con bướm màu phấn lượn vài vòng trên sàn đấu,sau đó ung dung đậu vào bông hoa cúc xấu xí kia.

“Kịch”

Mọi người đều ngạc nhiên,Mộng Hoa Du tay cầm cọ vẽ rơi xuống đất. Kì quái,xú bông hoa kia có gì hấp dẫn con bướm?

“Nam Yên cô nương thắng”

Năm trưởng lão ngồi ở phía dưới ruốt râu thán phục. Qủa là kì nữ,nàng có trí tuệ thông minh hơn người,khả năng văn thơ lại xuất chúng…so với Mộng Hoa Du,chức danh kì nữ nghe thực hổ thẹn.

Mộng Hoa Du không phục,nàng nhanh chóng đi tới bức tranh vẽ xú bông hoa,con bướm đã rời đi…nàng vươn tay sờ tới bức tranh,hy vọng tìm ra điểm gì đó khác thường,nhưng hoàn toàn không có gì khả nghi,mùi mực khó chịu như vậy,tại sao con bướm có thể bay tới?

Sự thật là…ta lén bỏ mật ong cùng một ít bột hương vào nhằm dẫn dụ bướm lui tới. Sau một thời gian,bột hương có tác dụng xóa đi mùi của mật ong. Ngửi vào chỉ còn nghe mùi mực.

“Du cô nương,ngươi đã tâm phục khẩu phục?”

Ta cười trào phúng,nam nhân của ta cư nhiên có người dám mơ tưởng tới?

“Ta…”

Mộng Hoa Du tay xiết chặt khăn,cơ hồ vô cùng không phục. Nhưng nàng thua,không thừa nhận có thể sao?

Mộng Hoa Liêu ở dưới chứng kiến một màn mất mặt kia liền tranh thủ trở về. Hắn không thể lên trên đó.Như vậy lại càng mất mặt hơn. Không ngờ hôm nay có người còn tài hoa hơn nữa nhi của hắn. Lần này…quả thực không biết giấu mặt đi đâu.

“Phu nhân,có phải người làm rơi cái này?”

Huyền Cát ở phía dưới bước lên,trên tay cầm theo lệnh bài Vương phi bằng vàng rực sáng. Giống như vô tình,cũng giống như cố ý chỉ để cho một mình Mộng Hoa Du nhìn thấy chữ ‘phi’,tay hắn đem lệnh bài thu lại,trực tiếp đi lên. Người ở bên dưới đều tò mò. Bất quá không thể nhìn thấy gì khác ngoài một miếng vàng.

“Nga,là của ta”

Kì quái? Ta khi nào làm rơi lệnh bài? Hơn nữa lệnh bài đang giữ ở chỗ củaThượng Quan Tán Lý.

Thượng Quan Tán Lý thong thả đi lên,nhìn thấy lệnh bài liền lắc đầu,ý nói hắn không có mang lệnh bài đi theo.

Như vậy mà nói…chỉ có một lý do là Huyền Cát cố ý đem lệnh bài của ta tới. Mục đích của hắn muốn dẫn dụ trí tò mò của Mộng Hoa Du chăng?

Qủa đúng như mong muốn của Huyền Cát. Mộng Hoa Du không những nhìn thấy chữ ‘phi’ mà còn nhìn được chữ ‘Ngôn’ khắc phía dưới.

“Về thôi”

Thượng Quan Tán Lý đem lệnh bài thu lại,thân phận của bọn họ không thể tùy tiện đem ra. Tay ôm lấy thắt lưng của nàng bay lên,giống như hôm qua…biến mất giữa vĩ thành.

Huyền Cát cùng Nha Linh cười đầy ý vị thâm trường. Khi đi ngang qua Mộng Hoa Du còn cố ý bỏ lại một câu

“Tầm thường như ngươi cũng dám cùng chủ nhân ta so sánh?”

Mộng Hoa Du một mình trên sàn đấu đăm chiêu suy nghĩ…mọi người đều đã đồng loạt tản ra,ai làm việc nấy,không ai để ý tới hành động đẩy ngã giá vẽ của nàng ta.

Mộng Hoa Du không trở về Mộng Phủ mà trực tiếp đi tới cánh rừng phía sau khách điếm Bảo Điển

“Hoa Tâm”

“Tiểu thư?”

“Tối nay,đến khách điếm Bảo Điển giết nữ nhân tóc tím bạc vừa rồi cho ta”

“Dạ”

Dám nhục mạ nàng? Tất cả đều phải chết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.