Gặp Vũ

Chương 7: 7: Tát Đậu Thành Binh




Tề Chiêu nghi liếc mắt một cái, cung nữ nhận lấy thuốc mỡ, cười nhìn Ngọc Nhân, "Tại sao lại là ngươi đưa tới đây." Không phải Quế Công công, cũng không phải một người nào của Cảnh Điện Cung, mà lại là người của Phượng Dương Cung.

"Hoàng thượng tới Phượng Dương Cung cũng nói đến chuyện trong tiểu hoa viên nhìn thấy vết thương trên tay nương nương, Hoàng hậu nương nương sai người chuẩn bị thuốc mỡ, nô tỳ phụng mệnh Hoàng thượng đưa tới cho nương nương." Ngọc Nhân còn tường tận giới thiệu chỗ tốt của thuốc mỡ này, Hoàng hậu chuẩn bị, Hoàng thượng lệnh cho Ngọc Nhân đưa tới, chuyện này nhìn như là ý của Hoàng thượng, nhưng thật ra là ý của Hoàng hậu.

Tề Chiêu nghi cho người thưởng cho Ngọc Nhân, nhìn lọ thuốc mỡ trên bàn, mùi thuốc nhàn nhạt, cũng không khó ngửi, cuối cùng là ý của ai, phải xem người nghe muốn nghe cái gì.

Đối với Tề Chiêu nghi mà nói, Hoàng thượng có thể phát hiện ra vết thương trên tay nàng ta, đó chính là có để ý, thuốc mỡ này đương nhiên có thể là do Hoàng thượng bảo Hoàng hậu chuẩn bị rồi sai người đưa tới đây.

Nói cách khác, Hoàng thượng đang quan tâm nàng ta.

Nhặt ý tốt mà nghe, có nghĩa là chọn cách lý giải mà mình thích.

Tề Chiêu nghi sai người giúp nàng ta bôi một ít thuốc mỡ lên tay, khóe môi phiếm ý cười, đáy mắt dần dần nhiễm một chút mong chờ.

Ngoài phòng cung nữ tiến vào bẩm báo, nói là Tề phu nhân tiến cung cầu kiến, Tề Chiêu nghi buông tay áo, phân phó, "Mời vào đây đi."...

Đảo mắt đã là tháng mười hai, qua ngày mồng tám tháng chạp, toàn bộ Hằng An Thành không khí tân niên đang đến gần, ba ngày trước Chử Chỉ Linh vừa mới tuyển Hoàng thương năm nay tiến cống Lăng La trong cung, tuyển một trong ba nhà, cuối cùng tuyển Hoàng thương mới của Hằng An Thành, Cát gia.

Không thể không nói Lăng La do Cát gia tiến cống thật sự rất tốt, lúc trước cha tuyển Bạch gia tiến cống thì Chử gia luôn không thiếu Lăng La, nhưng khi so sánh ba nhà, hiện tại Bạch gia hơi kém hơn, Hà gia lại càng không cần phải nói.

Chử Chỉ Linh gặp được Tam Đương gia của Cát gia, đó là mấy nam tử tầm tuổi Hoàng thượng, đứng cùng với hai nhà Bạch gia, lại lộ ra vài phần cao ngạo, đến giờ nàng vẫn cảm thấy đó không phải ảo giác, thần thái kia, không giống như thần thái mà một nhà thương có, đặc biệt là cuối cùng chọn Cát gia, phản ứng của bọn họ, nàng cảm thấy là vô cùng trấn định.

Quan ma ma đi đến, tới trước mặt nàng bẩm báo, "Nương nương, bên chỗ Thái hậu nương nương phái người tới mời người đi qua đó một chuyến, bàn chuyện hôn sự của Cung Tịnh Vương."

"Cung Tịnh Vương vào cung sao." Chử Chỉ Linh buông quyển sách xuống, Ngọc Lộ đứng một bên trả lời, "Hạ triều Cung Tịnh Vương liền vào cung tới chỗ của Thái hậu nương nương."

Chuyện gì đến thì vẫn sẽ đến, Thái hậu nương nương đợi một tháng, chờ Cung Tịnh Vương khoẻ lại liền mời hắn vào cung, Chử Chỉ Linh cũng không trốn khỏi chuyện này.

Thái hậu nương nương muốn nàng tới đó, chính là muốn nàng giúp bà thuyết phục hắn, nói Hứa gia tiểu thư tốt, để Cung Tịnh Vương đồng ý hôn nhân này.

Đọc nốt mấy trang sách, Chử Chỉ Linh phân phó xuống dưới, đứng dậy đi đến Duyên Thọ Cung.

Lúc Chử Chỉ Linh tới Thái hậu nương nương đang hỏi thăm thân thể Cung Tịnh Vương, nàng ngồi xuống không được bao lâu, Thái hậu nương nương vào thẳng chủ đề chính, nói đến hôn sự của Cung Tịnh Vương.

"Sau chuyện lần trước, trong lòng ai gia cũng không yên tâm, tuổi con không còn nhỏ, sớm định ra hôn sự, cũng coi như ai gia không phụ lòng tiên đế và mẫu phi con." Thái hậu nương nương nhỏ giọng khuyên nhủ.

Thư Quý Trạch nghe một câu này mới hiểu lý do Thái hậu gọi hắn tới đây, lại nhìn Hoàng hậu nương nương đang ngồi ngay ngắn một bên, trên mặt hắn vẫn luôn là ý cười không đổi, "Mẫu hậu, việc này nhi thần không vội."

"Con nói không vội là không vội sao được, sớm định hôn sự, sang năm thành thân, con cũng nên ổn định rồi, con có thầm mến cô nương nào, cũng có thể nói cho ai gia biết, để ai gia và Hoàng thượng làm chủ cho con." Thái hậu tức giận liếc mắt nhìn hắn một cái, "Nếu không có người trong lòng, thì để ai gia chọn một người giúp con."

Hắn có ý trung nhân không, Thư Quý Trạch thu hồi ánh mắt đang nhìn Hoàng hậu, "Nhi thần ghi nhớ tâm ý của mẫu hậu, nhưng hôn sự này, nhi thần muốn tự mình làm chủ."

"Đứa nhỏ này, làm như ai gia sẽ hại con không bằng, ai gia và Hoàng hậu đã chọn được cô nương của mấy nhà, ôn nhu nhàn thục, có thể quản gia, nhất định có thể giúp con chủ trì Vương phủ gọn gàng ngăn nắp, nếu con có suy nghĩ riêng gì, thì nói ra đi, ai gia và Hoàng hậu giúp con xem xem, nhanh chóng định hôn sự."

Thái hậu quyết tâm muốn định ra hôn sự cho hắn, bây giờ đang mềm mỏng nói chuyện với hắn, hỏi ý kiến hắn, nếu thật sự hạ ý chỉ tứ hôn, hắn cũng sẽ từ chối.

Thư Quý Trạch ngẩng đầu, khóe miệng cười có chút bất cần đời, hắn nhìn Chử Chỉ Linh, "Mẫu hậu và hoàng tẩu giúp con xem xem, ý hoàng tẩu thế nào."

Hắn bình tĩnh nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, vẻ mặt nàng lại xa lạ, Thư Quý Trạch rơi vào hồi ức.

"Thư Quý Trạch! Ngươi dám nói bổn tiểu thư nói nhiều, ngươi còn nói nhiều hơn cả ta!"

"Thư Quý Trạch, bổn tiểu thư làm sao có thể không ôn nhu hiền thục, nếu bổn tiểu thư không gả được, cũng là do ngươi trù ta."

"Ngươi mới không biết xấu hổ ấy, bổn tiểu thư nhất định phải tìm một người như ý mới có thể gả, nhìn cái gì mà nhìn, người ta nói cũng không phải là ngươi!"

"Này, ngươi nói xem, Hoàng thượng thích Chử tỷ tỷ, về sau Chử tỷ tỷ sẽ làm Hoàng hậu, Hoàng thượng còn có các phi tử khác, Chử tỷ tỷ chắc chắn sẽ khó chịu, nếu là ta thì ta chắc chắn không đồng ý, ta không muốn làm Hoàng hậu đâu."

Nhưng cuối cùng nàng vẫn gả cho Hoàng thượng, hắn tặng một đôi Loan phượng hí châu qua, hai ngày trước khi nàng đại hôn, bị trả về Cung Tịnh Vương phủ, từ đây, hắn là Cung Tịnh Vương, còn nàng là hoàng tẩu của hắn.

Ánh mắt kia hướng thẳng lại đây, ánh mắt Chử Chỉ Linh hiện lên vẻ bất đắc dĩ, đối diện với ánh nhìn của hắn, "Mẫu hậu và ta đều lo lắng cho đệ, có người bên cạnh Vương gia để chiếu cố Vương gia, mẫu hậu và Hoàng thượng cũng yên tâm, nếu Vương gia đã có ý trung nhân, lại càng tốt."

"Hoàng tẩu cũng cảm thấy bây giờ là lúc bổn Vương nên thành thân sao." Thư Quý Trạch lại hỏi nàng.

Chử Chỉ Linh liếc mắt nhìn Thái hậu một cái, cười nói, "Trong lòng Vương gia yên tĩnh lại, đây đương nhiên là thời điểm thành thân."

"Được."

Sau nửa ngày, vẻ mặt Thư Quý Trạch thâm trầm, mở miệng, "Mẫu hậu, nhi thần đã có nữ tử vừa ý, chỉ sợ mẫu hậu không đồng ý, cho nên mãi vẫn chưa nhắc tới."

Thái hậu ngẩn ra, trước đây bà cũng đã hỏi thăm, bao lâu nay vẫn chưa từng nghe nói đứa nhỏ này tiếp xúc nhiều với cô nương nhà nào, sao lại bỗng nhiên có nữ tử trong lòng rồi, bà cười hỏi hắn, "Là người con thích, nếu thích hợp với con ai gia sao có thể phản đối, đây là nữ tử nhà ai, để ai gia xem xem."

"Tới đầu xuân, nhi thần sẽ nói cho mẫu hậu." Thư Quý Trạch nghiêm trang nói, Thái hậu vui vẻ, "Đứa nhỏ này, còn nửa nói nửa không, rốt cuộc là cô nương nhà ai mà không thể nói."

Thư Quý Trạch nghiêm túc nhìn bà, "Hiện giờ thật sự không thể nói."

"Thôi thôi, vậy theo lời con, đầu xuân rồi nói cho ai gia." Thấy hắn khăng khăng như vậy, Thái hậu cũng có chút không thoải mái, Thư Quý Trạch nhanh chóng cáo lui, Thái hậu nhìn Chử Chỉ Linh, không thể làm Cung Tịnh Vương đồng ý hôn sự với Hứa gia tiểu thư, cuối cùng hắn còn thần bí không nói ý trung nhân là ai, sợ bà phản đối, điều này làm trong lòng bà không thoải mái.

"Mẫu hậu, nếu không nhi thần đi hỏi thăm một chút xem đây là nữ tử nhà nào." Theo những gì Chử Chỉ Linh vừa mới nghe, lại như là lời nói giận dỗi của Cung Tịnh Vương, ta có ý trung nhân, nhưng sẽ không nói là ai, còn phải đợi đến đầu xuân mới nói, cho mấy người tự mình đoán đi.

Thái hậu phất tay, "Ai gia không chỉ định nó tìm nữ tử như thế nào, nhà nào làm phi, nếu nó lo lắng ai gia không đáp ứng, thì thân phận của nữ tử này, sợ là không xứng với nó." Thái hậu không phải mẹ đẻ của Cung Tịnh Vương, cũng không nuôi hắn từ nhỏ như Hoàng thượng, cho nên chuyện hôn sự này, nếu thấy thích hợp Thái hậu sẽ không nhúng tay, cũng khăng khăng hai bắt hắn phải lấy ai mới bỏ qua.

"Nếu như khoảng cách thân phận này quá lớn." Chử Chỉ Linh nhìn thoáng qua Thái hậu, như vậy thì trong cung bên này, liệu có phản đối không.

"Vương gia cưới phi, cũng đại biểu cho hoàng gia, không phải ai cũng có thể gánh vác danh hiệu Cung Tịnh Vương phi này, Hoàng thượng chỉ có một đệ đệ như vậy, làm sao có thể qua loa." Thái hậu trực tiếp tỏ thái độ, nếu thân phận người kia cách quá xa, không xứng với hắn, bà sẽ không đáp ứng hôn sự này.

Chử Chỉ Linh im lặng, nếu nàng đoán không sai, Cung Tịnh Vương làm gì có ý trung nhân, đầu xuân sẽ nói cho Thái hậu nương nương, cũng chỉ là không muốn thành thân thôi.

Cuối cùng, trong lòng Thái hậu vẫn lo lắng về "tính thích hợp" của hôn sự này, muốn gọi người của Hứa gia tiến cung một chuyến.

Lần này Chử Chỉ Linh không tiếp tục khuyên bảo gì cả...

Gần cuối năm càng ngày càng bận rộn, hiện giờ người trong cung không tính là nhiều, nhưng chuyện cần làm lại không ít, trước hai mươi tháng mười hai, cống phẩm các nơi đều đã được đưa tới, bao gồm cả của mấy tộc ở biên quan, trong cung các cung cũng có lui tới tặng đồ.

Chử Chỉ Linh thầm nghĩ chuyện của Cung Tịnh Vương dù thế nào cũng phải chờ tới đầu xuân hắn mở miệng nói mới có kết quả, không ngờ đến ngày hai lăm hai sáu, sắp đón tân niên, Hoàng thượng bên này lại nói cho nàng một tin tức khiên người ta kinh ngạc.

Cung Tịnh Vương khẩn cầu hắn hạ chỉ, thứ nhất là phong quận chúa, thứ hai là ý chỉ tứ hôn.

"Cung Tịnh Vương cầu phong Quận chúa cho nha hoàn đã cứu hắn." Chử Chỉ Linh sau khi nghe Hoàng thượng nói thì sững sờ nửa ngày không có phản ứng, nha hoàn kia lúc gặp tai kiếp đã thay Cung Tịnh Vương chắn một đao, bị trọng thương, Cung Tịnh Vương lại cầu phong Quận chúa cho nàng ấy.

"Nhị đệ muốn trẫm hạ chỉ phong Quận chúa, kèm theo cả tứ hôn." Lúc Thư Quý Thanh nghe thấy chuyện này thì còn kinh ngạc hơn Chử Chỉ Linh nhiều, nhưng nghĩ lại cũng hợp lý, "Nhị đệ chính là người tình thâm ý trọng, luôn đối xử tử tế với hạ nhân trong Cung Tịnh Vương phủ, đương nhiên sẽ biết ơn nha hoàn đã liều mình cứu hắn, cầu cho nha hoàn đó một thân phận Quận chúa, dù là cầu cao nhưng cũng có tình có lý, chỉ là chuyện tứ hôn, trẫm cũng không hiểu."

"Hoàng thượng, có vẻ tứ hôn mới là trọng điểm." Sau sự kinh ngạc, Chử Chỉ Linh xâu chuỗi mọi chuyện lại, lập tức nghĩ thông suốt, "Cung Tịnh Vương muốn cưới nha hoàn tên Bích Ngân kia, nhưng nha hoàn này là hạ nhân của Cung Tịnh Vương phủ, thân phận làm sao có thể xứng với hắn, Thái hậu nương nương cũng sẽ không đồng ý, cho nên hắn cầu Hoàng thượng phong Quận chúa, không phải Cung Tịnh Vương muốn báo ân nên mới cưới nàng ấy, mà là hắn muốn cưới nàng ấy, nên mới cầu hoàng thượng hạ chỉ phong nha hoàn làm Quận chúa, cho nàng ấy một cái thân phận xứng với danh Cung Tịnh Vương phi."

Xả thân cứu người cũng chỉ là cái cớ để phong Quận chúa, thị vệ nha hoàn trong Vương phủ, chẳng lẽ lúc chủ tử xảy ra chuyện không ra tay cứu giúp, mà chạy trốn bảo vệ mạng sống sao.

Sắc mặt Thư Quý Thanh ngưng trầm thêm vài phần, Chử Chỉ Linh nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, "Hoàng thượng đáp ứng rồi sao?"

"Nhị đệ nói, chung thân đại sự của hắn, chỉ có thể cầu trẫm như vậy, hắn nói hắn đã từng mắc một sai lầm lớn, đời này cũng không thể bù đắp, lần này hắn không muốn lại tiếp tục sai." Thư Quý Thanh thở dài một hơi chậm rãi nói, "Trẫm chỉ có một đệ đệ như vậy, đương nhiên nhiên hy vọng hắn có thể cưới người hắn thích, đây là lần đầu tiên hắn cầu trẫm như thế."

Cho nên Thư Quý Thanh, đáp ứng Cung Tịnh Vương...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.