Gặp Vũ

Chương 4: 4: Nhưng Là Đồng Nam Hay Không




Tối hôm đó, Brenna bực dọc càu nhàu với chính mình trong gương. Mớ tóc khốn kiếp – sao không thể vào nếp thế này, cô bắt đầu thầm trách cả Maris nữa, lăn ra ốm đúng hôm nay đẩy cô vào thế kẹt cứng. Lúc này, đúng ra Brenna đang cùng đi quẩy với đám Jack và Sana rồi, thế mà Brenna lại đang đứng đây, cố chải cho tóc vào nếp.

"Mình sẽ làm được. Mình sẽ làm được" Brenna vừa lầm bầm như đọc mật chú, vừa cố thêm một lần nữa chải lại mái tóc rối tung. Bực bội hướng mắt lên kính, Brenna chỉ thấy một đứa con gái nhợt nhạt, tóc đen, đôi to quá khổ so với khuôn mặt, cũng đang trân trân nhìn lại Brenna.

Thua, Brenna đành chọn giải pháp khả dĩ nhất là buộc mái tóc ương bướng thành đuôi ngựa, hy vọng trông bản thân cũng tương đối tươm tất.

Maris chọn đúng hôm nay trong tất cả các ngày để bị cúm và nằm bẹp dúm. Maris đã cố gắng chuẩn bị để nghênh tiếp ông chủ của cô ta nhưng rốt cuộc cô lại phải nằm bẹp ở nhà. Vậy là Brenna buộc phải tự nguyện đi thay. Đúng ra Brenna đang cùng tận hưởng một buổi tối tươi đẹp cùng đám Jack và Sana, thế mà rốt cuộc Brenna sắp phải lái xe khoảng một trăm dặm vào lại trung tâm thành phố để gặp một ông chủ lạ hoắc huơ nào đó của hộp đêm mà Maris đang làm.

Maris vẫn đang nằm ỉu xìu trên trường kỷ phòng khách. Đây không phải lần đầu Maris bị cảm, nhưng chỉ trong ba tháng mà Maris lại bị cảm nhiều lần như thế là do tự Maris không biết chăm sóc bản thân mình. Mỗi lần bệnh, trông Maris thật sự rất xấu xí, mái tóc Maris rồi bù xù, đôi mắt xanh ngời thường ngày của Maris thì sưng đỏ, giàn giụa nước mắt. Brenna cố nuốt cho trôi sự nhiệt tình đầy miễn cưỡng của mình.

Brenna nhìn chằm chằm vào Maris nói: " Maris, mỗi lần bệnh trông chị xấu kinh khủng đấy"

Maris cười nhây đáp: "Chị xin lỗi vì làm bẩn mắt em nhé"

Brenna cũng chỉ cười đáp trả lại rồi quay đi tiếp tục sửa soạn.

"Brenna, chị xin lỗi. Mọi người ở đấy đã chia công việc hết rồi. Nếu làm sai chỉ một chút, chị sẽ bị đuổi việc mất, đồng thời có thể sẽ làm liên lụy đến những đồng nghiệp của chị nữa. Giúp chị với nhé."

Maris năn nỉ Brenna bằng cái giọng viêm họng khào khào. "Sao Maris có thể làm được vậy nhỉ?" Brenna nghĩ.

"Biết rồi, em đi đây, Maris. Chị mau vào giường đi. À mà chị muốn uống NyQuil hay Tylenol?"

"Cho chị NyQuil đi"

Maris chìa tay ra đưa cho Brenna một thứ gì đó, Brenna hơi nhíu mày tò mò đón nhận. Cô cầm lấy rồi đọc lướt qua một đoạn.

"Đây là tờ giấy ghi công việc em sẽ làm ngày hôm nay, và đây là tờ ghi chú của chị. Chị đã gọi trước cho mama rồi, tới lúc đó em chỉ cần đưa tờ ghi chú này ra mama sẽ cho em làm. Còn nữa, em phải ráng theo kịp đồng nghiệp của chị, tiếp ông chủ cho đàng hoàng nhé."

"Em có biết gì về ông ta đâu! Cơ mà sao chị giống như ra lệnh cho em thế?!" Brenna nhấm nhẳng, càng giấu càng lộ ra sự khổ sở đang dấy lên trong lòng.

"Không sao đâu. Đi mau đi. Đường xa đấy. Chị không muốn em đến trễ đâu."

"Được rồi, em đi đây. Trở lên giường đi. Em đã nấu súp rồi đấy, khi nào ăn chị cứ hâm nóng lên nhé. Và nói với Finn tối nay em sẽ về trễ, phiền chị hâm súp cho thằng bé luôn" Brenna nhìn Maris trìu mến.

"Ừ, chị biết rồi. Chúc may mắn. Và cảm ơn nữa Brenna, vẫn như mọi lần, em là ân nhân cứu mạng chị."

Đang định bỏ đi thì Maris lêu tên của Brenna. Brenna miễn cưỡng quay lại nhìm Maris bằng một thái độ mệt mỏi.

"Em định mặc như thế đi à?"

Brenma nhìn lại bản thân mình, từ chân lên ngực. Brenna đang mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh biển đậm và phối cùng một chiếc quần jean xám xanh giản dị, đôi giày thể thao trắng và khoác thêm một chiếc áo khoác màu đen bên ngoài. Brenna nhếch miệng, cảm thấy bộ đồ mình đang mặc chẳng có gì là sai cả.

"Được rổi, chị nên nghỉ ngơi nhiều vào và nói ít lại. Em đi đây"

Brenna nhẹ nhàng lại gần và hôn vào trán Maris một cái.

Đeo chiếc ví lên vai, Brenna nặn ra một nụ cười với Maris rồi ra khỏi cửa, đi về phía chiếc xe. Không thể tin là cuối cùng Maris lại có thể thuyết phục Brenna làm việc này. Thật ra, Maris có thể thuyết phục bất cứ ai làm việc gì. Maris sẽ là một diễn viên xuất sắc. Cô ấy nói năng lưu loát, mạnh mẽ, đầy thuyết phục, sẵn sàng tranh luận, xinh đẹp – và hơn hết, cô ấy là bạn cùng phòng với Brenna.

Đường hôm nay thông thoáng đến lạ thường. Vẫn còn sớm cho đến mười giờ tối nay, cái hẹn mới bắt đầu. May nhờ Maris cho mượn chiếc Mercedes CLK thể thao chứ nàng Wanda, chiếc VW Beetle cũ của Brenna, đến kịp giờ là may. Đi với Merc quả là thú vị, đạp chân ga và lướt băng băng qua những dặm dài.

Điểm đến của Brenna là The Standard Downtown. Nằm ngay giữa trung tâm thành phố Los Angeles. Đó là một cao ốc đồ sộ, không rõ bao nhiêu tầng nhưng từng tầng từng tầng toàn kính và thép, quả là óc tưởng tượng siêu thực tế của kiến trúc sư. Brenna đến nơi lúc mười một giờ thiếu mười lăm phút, cô nhẹ nhõm đã đúng giờ và lọt vào một đại sảnh đồ sộ bằng đá cẩm thạch tuyệt vời trên mặt tiền và bao gồm tiền sảnh. Tầng bar có không khí sôi động, hồ bơi và quầy bar trên tầng mái có tầm nhìn toàn cảnh tuyệt đẹp ra thành phố LA, với khu vườn uống bia phục vụ bia và ẩm thực truyền thống của Đức.

Hôm nay vắng khách đến lạ thường, nói chính xác là chẳng có một bóng ma ào ngoai những cô tiếp viên gợi cảm đang đứng tụm năm tụm ba ở quầy bar.

Brenna nuốt nước bọt, tiến lại gần. Phía sau chiếc bàn, cũng thuần sa thạch, một phụ nữ trẻ tóc nâu được búi gọn gàng, quyến rũ và khá đỏm dáng, mỉm cười niềm nở. Người này có khuôn mặt già nhất trong số các cô tiếp viên ở đây. Cô ta mặc một chiếc đầm body màu đỏ rượu, không quá sexy nhưng lại rất sang trọng quý phái. Cô ta cực kỳ chỉnh chu.

"Tôi đến làm việc thay cho Maris Harris, tôi là Brenna Harding."

Bà ta nhìn chăm chú từ chân lên tới đầu Brenna, quan sát chặt chẽ không nghĩ đến việc nhìn người khác theo kiểu dò xét như thế là rất khiếm nhã, nhưng Brenna cũng bỏ qua việc đó vì cô đoán có lẽ bà ta chỉ đang kiểm tra kỹ càng "nhân viên" của bà ta. Nếu đã kỹ đến như vậy thì cái ông chủ mà Maris nói hẳn là một tên côn đồ hung dữ nào đó. Bà ta khẽ nhướng mày, còn Brenna ngượng ngập đứng trước mặt. Brenna bắt đầu ước gì cô đã mượn chiếc đầm sang trọng nào đó của Maris thay vì chọn chiếc áo sơ mi nhìn như hải quân thế này. Cái quần jean nhìn cứ như được lượm ở trong chợ giảm giá, đôi giày thể thao trắng bị ngã màu nhưng rất bền và áo khoác đen. Brenna cho đó là một bộ khá lịch sự. Brenna đưa tay vuốt lại lọn tóc lòa xòa bên tai, gắng tỏ ra rằng người phụ nữ kia không hề làm cô bối rối.

"Maria đã thông báo trước với tôi rồi. Cô đã từng làm những việc như thế này chưa?"

Maris bảo với Brenna là chỉ cần làm những việc như bưng rượu, rót rượu là được, chẳng lẽ việc đó rất khó khăn hay sao mà bà ta hỏi thế? hay còn việc gì lhác mà Maris quên nói cho Brenna nghe? Brenna hơi nhướng mày lo lắng. Dù không phải lần đầu đến những nơi như thế này nữa nhưng rõ ràng Brenna vẫn lu6n cảm thấy cô chẳng hợp với những chỗ này chút nào. Chẳng có gì thay đổi.

" 'Những việc như thế này' tức là việc gì?"

"Phục vụ rượu cho khách. Ông chủ không có tính háo sắc như khách hàng cho nên việc các cô cần làm chỉ đơn giản là phục vụ rượu, nhưng cũng cần phải biết phục vụ ông chủ lỡ như ông ấy muốn"

Nếu như mama đã nói thế tức là Brenna cũng cảm thấy yên tâm, bây giờ việc cô cần làm chỉ có bưng bê thôi. Brenna thở phào nhẹ nhõm, lỡ như mà cái ông chủ lạ mặt kia mà có tính háo sắc, Brenna nghĩ có lẽ cô sẽ bỏ mặc Maris mất luôn cả côn việc. Dù vậy, Brenna vẫn thầm trách Maris trong bụng vì đã lôi kéo cô vào những nơi như thế này, nhưng cô cũng tự trách bản thân mình vì đã quá mềm lòng với Maris.

"Vâng" Brenna trả lời hời hợt

"Được rồi, cô vào phòng thay đồ, lựa bộ đồ nào đẹp đẹp quyến rũ một chút, thoa thêm tí son phấn vào, trông cô chẳng khác gì một cái xác chết cả, ông chủ sẽ bực mất" Bà ta hướng tay sang khu vực phòng thay đồ

Brenna hơi khó chịu vì cách nói chuyện thô lỗ của bà ta, nhưng cô miễn cưỡng mỉm cười xã giao và đi vào phòng thay đồ.

Cánh cửa trượt mở ra, cô lại đối diện với một phòng thay đồ cứ như dành cho giàn nghệ sĩ siêu sao vậy. Trong đó có hai cô gái tóc vàng hoe. Một cô mặc một chiếc đầm kim sa xẻ tà màu đỏ, cô kia thì như quấn một tấm lụa mỏng màu huyết dụ đang đứng trước gương tô son trét phấn. Bọn họ nhìn Brenna một lúc, rồi lại quay sang làm việc của họ.

Brenna nuốt không trôi cục nước bọt, cô nghẹn ngào đóng nhẹ cửa lại rồi tiến lại một góc phòng đề toàn thanh sắt treo đồ. Brenna lựa một hồi, cô nhăn mặt nhăn mày khó chịu vì chả có bộ nào trong đây là ít nổi bật và kín đáo cả, không hở mông thì hở ngực, không hở bụng thì hở lưng. Brenna đau đầu cố gắng tìm kiếm những món đồ có màu trung tính, hi vọng tìm được một bộ đồ kín đáo.

Qủa nhiên ông trời không phụ lòng cô, Brenna cuối cùng cũng thấy được món mình cần tìm. Bộ váy tối màu thêm phần cuốn hút nhờ kiểu dáng trễ nải để lộ vai thon gợi cảm, tuy hở như không. Nếu so với những bộ đồ lồng lộn chói lóa cố ý làm tâm điểm của những cô gái kia thì bộ đồ của Brenna phải nói là nhạt nhòa đến phát khóc, Độ dài váy cũng chỉ tới đầu gối, ôm sát người. Bình thường đến mức không thể bình thường hơn nữa nhưng Brenna hài lòng với nó. Cô cũng thở phào nhẹ nhõm khi số đo của nó lại vừa vặn với cô, tuy có hoi chật ở vòng mông một chút nhưng không đến nỗi quá khó để di chuyển.

Khi thay xong bộ đồ thì Brenna cũng mới nhận ra hai cô gái kia đã rời đi từ lúc nào không hay. Brenna đi lại trước gương, bới lại kiểu tóc và trang điểm nhẹ nhàng nữ tính phù hợp với tổng thể sang trọng.

Brenna ngắm nhìn mình lại trong gương, không quá xấu nhưng đủ nhạt nhòa để khỏi phải gây sự chú ý với cái ông chủ lạ mặt kia.

Brenna ưỡn ngực tự hào bản thân mình, rồi cô di chuyển ra bột ghế sofa bọc trắng ở trong phòng. Cô ngồi xuống ghế, rút tờ danh sách việc làm mà Maris đã chuẩn bị cho cô khỏi túi, nhìn lướt qua một lượt, trong bụng rủa thầm Maris chẳng đưa cho cô tiểu sử tóm tắt. Brenna không hề biết gì về người đàn ông sắp gặp. Ông ta có thể chín mươi tuổi mà cũng có thể ba mươi. Thiếu thông tin khiến tình trạng càng thêm phức tạp, Brenna bồn chồn không thể kiềm chế nổi sự lo lắng.

Brenna tự nhìn lại bản thân một lượt tự nhủ "Cố lên, Brenna Harding". Dựa vào biểu hiện của những người này, lo sợ như vẫn cố ý làm cho bản thân nổi bật để được gây sự chú ý, Brenna đoán ông chủ này khoảng sáu mươi tuổi: Giàu có, vừa người, rám nắng, tóc sáng màu như nhiều nhân viên khác ở đây.

Một phụ nữ thanh lịch, tóc vàng, trang phục hoàn hảo bước vào cánh cửa lớn. Có chuyện gì với những phụ nữ toàn bích tóc vàng thế này? Không lẽ lão chủ già nà thích những cô gái tóc vàng? Sẽ ra sao nếu Brenna là tóc đen? O6ng ta sẽ hành hạ cô sao? Brenna lắc lắc đầu cho bay đi những cái suy nghĩ không may mắn đó. Hít sâu vào một hơi, Brenna đứng dậy.

"Cô Harding?" Người phụ nữ tóc vàng hỏi.

"Vâng." Brenna hắng giọng. "Vâng."

"Đúng rồi, phải thế chứ, nghe tự tin hẳn." Brenna gượng gạo nghĩ thầm.

Cô ta nhìn Brenna một hồi lâu, quan sát cẩn thận tỉ mỉ, rồi cô ta nhăn mặt: "Cô định mặc như thế thật sao?"

Brenna làm mặt lạnh, cố giấu đi cảm xúc khó chịu. Brenna liếc nhìn lại bản thân mình trong gương. Ngoài sự mờ nhạt ra thì cô chẳng thấy gì là không ổn cả.

"Có vấn đề gì sao?"

Cô nàng đó xua tay như thể muốn bỏ qua mọi chuyện.

"Sao cũng được, ông chủ sẽ đến đây trong ít phút nữa, mọi người đã chuẩn bị hết rồi, cô cũng mau ra đi"

Brenna nuốt nước bọt, phần cô lo lắng nhất trong cuộc đời cuối cùng cũng tới. Brenna đi theo sau cô gái tóc vàng đó ra ngoài sảnh.

Khác với lúc ban đầu vừa mới bước vào đây. Sảnh đã được bật đèn đóm hết sức hoành tráng và sang trọng mặc dù trong quán chẳng có lấy bóng dáng của một vị khách nào cả. Điều này càng khiến Brenna căng thẳng hơn nữa. Brenna bây giờ đang ước gì cô có thể ở nhà cùng chơi với đứa con trai yêu dấu của mình nhưng hiện thực là hiện thực.

Brenna hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, di chuyển theo sau một cô gái tóc vàng nào đó. Maris đã dặn chỉ cần làm theo những gì họ làm là được. Bây giờ Brenna chỉ cố gắng làm cho xong việc rồi cuốn gói biến khỏi đây càng nhanh càng tốt và sẽ không giu1p Maris làm những việc như thế này bao giờ nữa.

Brenna lại liếc nhìn một loạt dãy mỹ nhân tóc vàng hoe, không có lấy một người nào tóc màu khác như Brenna. Có lẽ lão già giàu sụ này chỉ thích những cô nàng tóc vàng. Nếu vậy thì tức là ông ta sẽ không thích Brenna và sẽ không làm những chuyện đồi bại với cô. Nhưng cũng có thể lão già đó sẽ nuốt chửng vì cô có mái tóc màu khác không chừng.

Trong khi Brenna đang nghĩ lan man xem chuyện đó có hợp pháp không thì cửa thang máy bật mở, một người đàn ông gốc Phi với mái tóc đen đặc trưng, cao lớn, ăn bận thanh lịch, khá hấp dẫn, vụt bước ra cùng với tám người đàn ông mặc com lê đen cao to lực lưỡng ở hai bên phía sau. Cứ như ông chủ này thuê một dàn lực lượng diễn viên phụ hùng hậu đi theo sau chỉ để làm nền cho ông ta vậy.

Brenna từ xa mơ hồ nhận ra người này là ai. Đúng là oan gia ngõ hẹp, người ta nói ghét của nào trời trao của nấy là thật. Nhưng Brenna không chắc bản thân cô có ghét hắn không nữa. Cái người mà cô nghĩ là một lão già dê giàu sụ ban nãy không ai khác lại là Nathan - Người tình cũ chục năm của cô.

Brenna lén lút giấu mình ra đằng sau một cây trụ to đùng giữa nhà. Cô đưa một bên mắt ra khỏi trụ, liếc nhìn Nathan - diễn viên chính của vở kịch đang được một dàn mỹ nhân mặc đầm đủ thứ đang bao vây lấy. Nathan có lẽ đã đối xử rất tốt với những người ở đây, hắn vừa bước ra khỏi thang máy thôi đã có một cô gái bước đến nghênh đón, hồ mị gọi: "Ngài Redmond, cuối cùng ngài cũng đã tới, Barbie nhớ ngài chết đi được"

Brenna làm bộ mặt ghê tởm cô nàng tóc vàng mặc bộ váy màu hồng cánh sen đó. "Cô ta đang hành động như cô ta là một cô gái hoàn hảo như búp bê sao?" Brenna nghĩ. Tóc vàng, mắt xanh, lại mặc cái váy hồng cánh sen chả khác gì nickname của cô ta. Chẳng biết đó là do sở thích của cổ, hay là có lí do nào khác. Brenna chẳng thèm nghĩ nữa. Tiếp tục quan sát tình hình.

Không giống như đối xử với cô. Gã này đang đáp trả đàn ong bướm đó bằng một nụ cười rất dịu dàng trìu mến. "Tên khốn đào hoa!" Brenna chửi thầm trong bụng.

Một cô gái tóc vàng khác làm ánh mắt gợi tình liếc nhìn Nathan, bỗng dưng cô ta lại trở nên si dại, một người đàn ông cứ như được thượng đế đích tay tạc nên như thế này thì không cần tiền, có lẽ cô gái nào cũng sẽ nguyện hầu hạ từ tối tới sáng.

"Ngài Redmond, hôm nay ngài trông vẫn thật tuyệt vời!" Cô ta nở một nụ cười mà Brenna cho rằng khá là nham nhở, rồi cổ dựa vào lòng Nathan.

Nathan vẫn giữ trên môi nụ cười dịu dàng như nắng mùa xuân đó, nhưng hắn lại cự tuyệt cô ta. Brenna đứng đằng sau bức bình phong, đưa tay che miệng cười đắc ý.

"Ngài Redmond, tuy Bambi dựa vào ngài nhưng Bambi không phải là người tuỳ tiện đâu" Cô gái cười một tiếng, cảm giác cả người nhũn ra.

"Bambi? Cô ta nghĩ cô là là chú nai con đáng yêu trong bộ phim hoạt hình sao?" (Chú nai Bambi là một phim hoạt hình thứ năm của hãng hoạt hình Walt Disney) Brenna bĩu môi nghĩ.

Bọn họ toàn có những cái biệt danh thật dị thường. Không rõ là bọn họ tự đặt hay là có người đặt cho họ. Vì sao lại chọn nickname như thế? Nó phản ánh lên con người bọn họ thật hay sao? Brenna không khỏi tò mò, nhưng cô biết bây giờ không phải là lúc nên đã đánh bay bọn chúng ra khỏi đầu mình. Nhưng chung quy thì ý nghĩa nickname của những cô nàng ở đây thật thú vị, làm Brenna không khỏi hứng thú về chúng, vì thế cô quyết định sẽ tra hỏi nickname của Maris sau khi cô xong việc. Con người của Maris không phải là Brenna không rõ, nhưng cô muốn biết nhân vật nào sẽ được gắn lên con người của Maris. Suy nghĩ tới điều đó khiến Brenna trong vô thức đã nhoẻn miệng cười.

Brenna vội vàng lắc đầu, xua đi những ý nghĩ thừa thãi và tập trung lại vào vấn đề chính. Nếu Maris đã nói ông chủ của cô không phải là người háo sắc, tức là người không tùy tiện trong cái tòa nhà này chỉ có Nathan thôi.

Bà mama ban nảy niềm nở bước tới, vỗ nhẹ tay như ký hiệu âm thanh tách đàn ong bướm đó ra khỏi Nathan. Bà ta hơi cúi người, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy quý phái: "Chào mừng ngài tới ngài Redmond"

Nathan đưa hai tay chỉnh lại cái áo vest trên người: "Lâu quá không gặp"

Nhìn độ tuổi thì mama kia có vẻ đáng tuổi mẹ Brenna, nhưng cách nói chuyện giữa hai người phân cao thấp thật rõ ràng.

Brenna tiếp tục quan sát tình hình. Cô hơi nheo mắt lại, cảm thấy như Nathan đang phát ra một hào quang sáng chói giữa không gian mụ mị không sáng cũng không tối này. "ông hoàng của bóng đêm?" ý nghĩ điên rồ này vừa thoáng qua đầu của Brenna.

Doanh thu của mọi cửa hàng mà Nathan nắm có bao nhiêu phần trăm đều vào nhóm của Nathan hết. Nếu Brenna bị phát hiện đang ở đây và lỡ như chuyện này có ảnh hưởng đến công việc và cuốn hắn vào rắc rối thì liệu Brenna có bị hắn xử tử không? Nghĩ tới Brenna hơi sợ hãi. Nhưng trong tình trạng này thì ngoài thuận buồm xuôi gió Brenna chẳng thể nghĩ ra cách nào khác cả.

"Ngài Redmond, xem em mặc đầm mới nè"

Không hiểu sao Brenna cảm thấy ghét cái con nhỏ vừa mới ưỡn ngực khoe vòng một chứ không phải khoe đầm với Nathan và ghét luôn cả Nathan - Tên khốn đào hoa này. Brenna cắn chặt môi, tay thì đang bấu vào cây trụ mà cô lấy làm bức bình phong.

Brenna cố nhướng mình ra để nghe rõ những lời ong bay bướm của đám mỹ nhân đó thì cô vô tình loạng choạng vấp chân mình và ngã chúi ra phía trước.

Trăm lần tồi tệ – Brenna và cả cái tính hậu đậu này nữa. Trong căn phòng đầy hào nháo này và Brenna đang cố tỏ ra mờ nhạt hết mức có thể thì bây giờ cô lại bị những đôi mắt của đàn ong bướm đó hướng về cô. Không ngờ Brenna lại xuất hiện trong tư thế hai tay và đầu gối chống trên mặt sàn. Chợt một vòng tay nhẹ nhàng, đỡ lấy Brenna, dìu đứng dậy. Ngượng chín người "quỷ tha ma bắt cái sự vụng về" Brenna thầm trách mình. Brenna đành trân mặt ngước nhìn lên "Trời ạ! hắn đẹp trai quá" Brenna nghĩ.

Khi Brenna đã đứng lên ngay ngắn, hắn ta chìa tay về phía cô, bàn tay với những ngón thanh thoát:

"Tôi chưa từng thấy cô làm việc ở đây. Tôi là Nathan Redmond. Cô không sao chứ? Cô ngồi xuống đây nhé?"

Không! Mình chưa chuẩn bị tâm lí để lâm vào tình cảnh này!" Brenna thầm tráchn số phận

Brenna hở môi, đôi mắt mở to trầm trồ nhìn chằm chăm vào Nathan ngạc nhiên vì cách hành xử như người xa lạ của hắn. Brenna liếc nhìn qua dàn mỹ nhân đang nhìn cô bằng những cặp mắt dầu sôi lửa bỏng. Có lẽ hắn đang giả vờ không quen biết để giúp đỡ cô trong tình huống này chăng? Lúc nảy còn loay hoay chưa biết tính làm sao nếu lỡ gặp mặt hắn thì bây giờ hắn lại đang tạo cho cô một lối đi.

Quá trẻ – quyến rũ nữa, cực quyến rũ. Hắn ta vẫn phong độ như ngày nào, cao dong dỏng, bộ quần áo màu xám may rất khéo, sơ mi trắng, cà vạt đen, mái tóc hơi dài nhưng được vuốt gọn gàng, đôi mắt sâu thăm thẳm kín đáo nhìn Brenna. Brenna lạc giọng mất một lúc.

"Ưm, vâng." Brenna lí nhí. Vẫn còn trong cơn choáng váng, Brenna đưa tay bắt tay hắn ta. Khi các ngón chạm nhau, một cơn run bắn kỳ lạ chạy dọc người cô. Như điện giật. Brenna chớp mắt liên tục, nhịp tim cũng dồn dập như chớp mắt.

"ừm... Cô Harris bị ốm, cô ấy nhờ tôi đi thay. Hy vọng ngài không phiền, ngài Redmond"

"Và cô là?"

Giọng hắn rất ấm, dường như thân thiện nhưng rất khó đoán những gì phía sau cung cách điềm tĩnh ấy. Có thể hắn ta quan tâm đến câu trả lời, cũng có thể trên hết, chỉ hỏi vì lịch sự.

"Brenna Harding. Maris... ưm... Không, cô Harris, ưm, là bạn cùng phòng với tôi"

Brenna cúi mặt, cắn môi, tự trách bản thân mình vì không giữ được bình tĩnh trong cách nói chuyện.

"Ra thế" Hắn ta đáp gọn.

Brenna tưởng mình vừa thoáng thấy bóng một nụ cười trên khuôn mặt hắn nhưng cô không chắc.

"Thường thì tôi không chấp nhận những việc như thế này. Cô Harris, sẽ gặp rắc rối đây" hắn đưa tay xoa cằm, miệng nở một nụ cười nham hiểm

Brenna hiểu điều này nghĩa là gì. Đuổi việc một mình Maris chắc chắn sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến doanh thu của hắn, nhưng cái chính ở đây là hắn đang muốn làm khó cô. Dĩ nhiên ngay lúc này Brenna có thể xách túi đi về, Maris có bị đuổi hay không cũng không ảnh hưởng đến cô. Nhưng lương tâm Brenna không cho cô làm như thế, hơn nữa Brenna đã đi đến bước này rồi chẳng lẽ chỉ vì hắn mà bỏ cuộc quay về?

Brenna nuốt cục nghẹn trong cổ, cúi người xuống:

"Xin lỗi vì hành động tùy tiện của cô Harris, nhưng mama cũng đã chấp nhận việc này và tôi cũng sẽ cố gắng hầu hạ ngài thật tốt trong hôm nay ngài Redmond, vì thế... Xin đừng đuổi việc Maris... Ý tôi là, cô Harris"

Dù chuyện xảy ra trong khách sạn đã trôi qua rất lâu rồi nhưng nó vẫn để lại một khoảng cách rất rộng giữa hai người bọn họ. Và cách mà Nathan đang cư xử tuy dịu dàng nhưng lại như người xa lạ với cô hiện giờ làm cho Brenna càng cảm thấy khó xử hơn nữa. Brenna cúi gầm mặt, mím chặt môi không dám nhìn thẳng vào mặt Nathan. Tầm nhìn của cô bây giờ chỉ có đôi chân đang tạo hình ^ và sàn nhà bằng đá hoa cương bóng loáng.

Bỗng một bàn tay chìa ra lọt tỏm vào trong tầm nhìn của Brenna. Brenna ngước lên, hắn đang nở một nụ cười mà cô cho rằng nó khả giả tạo: "Vậy tôi rất mong chờ sự tiếp đãi của cô đấy". Nụ cười này cô thường nhìn thấy khi hắn cười với những cô gái khác. Vậy ra trong mắt hắn Brenna bây giờ chỉ như những cô gái bình thường kia? Brenna hít sâu một lúc, cố gắng tỏ ra như cô chẳng đang bận tâm chuyện gì cả.

"Không được đâu ngài Redmond, hiếm khi ngài mới ghé tới đây mà, tôi đã chuẩn bị những cô gái chuyên nghiệp nhất ở đây rồi..." mama lên tiếng

"Không sao"

Nếu hắn đã quyết định chuyện gì thì trên trái đất này chẳng ai có thể khiến hắn thay đổi ý định được.

Brenna bây giờ chỉ nghe thấy những tiếng xì xầm bàn tán của những cô gái kia: "Tại sao lại là người mới như cô ta?"

Mama liếc nhìn Brenna, còn Brenna chỉ khó xử cúi gầm mặt. Mọi người trong đây biết rõ Brenna chỉ là người làm thế, vì vậy cách phục vụ, phòng ốc ở đây Brenna chẳng biết lấy một vái gì cả, ban đầu Brenna chỉ có một công việc duy nhất đó là làm theo những gì các cô gái kia lảm, nhưng bây giờ lại được chỉ định như vậy không biết đã làm kế hoạch đã thay đổi như thế nào. Nếu vì chuyện này mà làm cho Maris bị đuổi việc Brenna không biết phải giải thích như thế nào nữa.

"Vậy... Harding, cô và Bambi đưa ngài Redmond tới phòng V.I.P đi"

Bambi nhanh chân chộp lấy một bên tay của Nathan, giọng điệu cởi mở: "Ngài Redmond, phòng V.I.P ở hướng này ạ"

Hắn mỉm cười rồi đi cùng Bambi, mặc Brenna vẫm lẽo đẽo theo sau cùng với tám diễn viên phụ của hắn.

Brenna vừa đi vừa liếc nhìn tám người đan ông naỳ, bọn họ to cao đến nỗi cô cứ tưởng đang bị giam bởi tám cây song sắt vậy. Vừa đi vừa suy nghĩ, cảm giác cứ như cô đang là tội phạm truy nã đã bị bắt giữ và đang được áp giải ra tử trường. Brenna bật khóc trong lòng.

Tám người đàn ông kia chỉ dừng lại ở ngoài cửa phòng, chỉ riêng Brenna, Bambi và mama là tiến vào trong.

Mama liếc nhìn Brenna ra hiệu, không rõ vì sao Brenna lại có thể hiểu được nó. Cô gật đầu, bội vàng rót một ly rượu cho hắn. Bất giác tay run run cô đã làm đổ ly rượu. Lại hoảng loạng, Brenna vớ lấy cái khăn ướt trên bàn, lại lớn tiếng: "Làm ơn hãy mang thật nhiều khăn giấy đến đây!"

Mama bắt đầu hoảng sợ nhưng bà ta vẫn cố gắng giữ nét mặt điềm tĩnh. Bà ta đến ngồi bên cạnh Brenna và thủ thỉ vào tai cô: "Brenna, tôi nghĩ một tờ là đủ rồi, cô mau lau đi"

"V-Vâng"

Hắn vẫn giữ nét mặt bình tĩnh đến kỳ lạ, ngữ điệu thì lại lạnh như băng: "Sao em lại phải căng thẳng?"

Hắn nói nhưng trên tay vẫn đang cầm lấy ly rượu, mắt không hướng về Brenna. Bremna cắn môi, cúi gầm mặt cố gắng che đi vẻ mặt xấu hổ hiện giờ, rõ ràng hắn biết vì sao nhưng vẫn hỏi cô.

Hắn ngồi bắt chéo chân, tay vẫn lắc lư ly rượu, phong thái cực đáng sợ

"Các người ra ngoài hết đi, tôi có chuyện cần dặn cô Harding đây"

Brenna trợn mắt, đưa móng tay cái lên cắn cắn trong lo lắng và liếc nhìn hai người kia với hi vọng bọn họ sẽ ở lại nhưng không. Dĩ nhiên Nathan là ông chủ của họ, có lí nào họ lại không nghe lời? Hơn nữa giữa Brenna và bọn họ không có mối quan hệ gì cả, Brenna có ra sao thì bọn họ cũng chẳng sẽ bận tâm.

Brenna nhìn hai người kia từ từ rời khỏi phòng trong nuối tiếc, cô bắt đầu có những luồng suy nghĩ kì quặc: "Gì vậy? Tại sao hắn lại muốn nói chuyện với mình? Lỡ như mọi chuyện lại diễn ra như hôm đó thì sao? Lỡ như mình đã làm gì sai thì sao? Maris sẽ ra sao?"

Không gian bỗng như yên lặng như tờ, ngột ngạt đến mức đôi bàn chân của Brenna đang đổ mồ hôi.

"Tôi cũng không tính gặp lại em đâu nhưng không ngờ hôm nay lại có thể vô tình gặp lại"

Brenna hơi trân mắt ra nhìn hắn. Không có ý định gặp lại tức là hắn đã quyết định đời ai nấy sống rồi sao? Brenna Chưa tự tìm được câu trả lời cho bản thân thì hắn nói tiếp: "Tôi sẽ nói thẳng luôn để từ giờ em có thể yên tâm mà sống, dù có vô tình gặp tôi thì cũng không cần phải lo lắng như thế này nữa"

"Sao cơ...?" Brenna buộc miệng thốt ra, đôi môi vẫn còn hờ hững chưa kịp khép lại, quá bất ngờ với những điều vẫn còn khá là mơ hồ mà hắn đã thốt ra, Brenna chỉ còn biết trân mắt ra nhìn hắn.

Thấy cô ngờ nghệch như vậy, hắn khẽ hỏi: "Em ổn không?" Rồi hắn đưa những ngón tay của hắn lần trên mặt cô, mơn trớn, chạm nhẹ. Ngón tay cái lướt trên môi dưới cô, hắn thở dồn dập. Ánh mắt lo lắng và nồng nàn, hắn nhìn cô, một lúc hay có thể là mãi mãi, rồi bỗng nhiên, tâm trí cô hướng đến đôi môi. Và lần đầu tiên kể từ lúc chia tay hắn, cô muốn được hôn. Cô muốn cảm nhận môi hắn bằng môi cô.

Không hiểu vì sao Brenna vẫn bất động. Đờ đẫn trong sự thôi thúc lạ kỳ chưa từng có ấy, cô hoàn toàn bị hắn cuốn lấy. Brenna cứ nhìn đôi môi của Nathan Redmond như bị thôi miên, hắn nhìn cô, ánh mắt không thể hiểu nổi. Hơi thở của hắn mạnh hơn bình thường và cô phải cố nén hơi thở mình lại. Hắn nhắm mắt, thở rất sâu rồi khẽ lắc đầu như thể đang trả lời cho câu hỏi câm lặng của cô. Khi hắn mở mắt, đôi mắt hoàn toàn khác, vấn đề đã được giải quyết xong. Hắn thì thầm:

"Cô Harding"

Chuyện gì vậy? Cái tiếng gọi lịch sự lại xa lạ như thế này khiến lòng Brenna nhói đau. Hắn chưa từng gọi cô như thế bao giờ. Trong lúc Brenna còn đang bàng hoàng, hắn nói tiếp:

"Người như tôi không dành cho cô"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.