Gặp Phải Kỳ Duyên Là Đại Boss

Chương 30: Đại ca




Trong nội tâm Vô Tấn bỗng nhiên có chút thương cảm:

- Đó là sư tỷ ta cho ta.

Tô Hạm cảm nhận được thương cảm trong lòng trượng phu, trong nội tâm nàng cũng dâng lên một tia nhu tình, ôn nhu vuốt ve mặt của hắn, nói:

- Phu quân, nói cho thiếp nghe một chút đi, được không?

Vô Tấn ôm thê tử, hắn liền đem sự tình giữa hắn và Ngu Hải Lan một năm một mười nói cho thê tử, nói đến đoạn hắn trúng độc, là Ngu Hải Lan đem hắn cứu ra, tránh được Tú Y vệ điều tra, Tô Hạm cũng khẩn trương lên, nắm chặc cánh tay trượng phu , Vô Tấn nói xong, hắn cuối cùng thở dài nói:

- Lúc ấy ta không biết có thể lấy nàng hay không, nên ưng thuận cho nàng một lời hứa, nói tương lai ta nhất định sẽ cho nàng một lời rõ ràng. Nguyên lai tưởng rằng, sau khi sư tỷ quay trở lại hải đảo sẽ quên ta, không nghĩ tới lần trước đi Duy Dương huyện, gặp Hắc Mễ, sư tỷ lại nhờ hắn chuyển cho ta một hộp sắt, nó ở trong thư phòng ta, ta một mực chờ cơ hội, lúc đó sẽ cho nàng xem.

Nghe trượng phu nói xong, một tia bất mãn cuối cùng của Tô Hạm cũng đã biến mất. Trong nội tâm cũng có chút trách mình, trượng phu rõ ràng chờ có cơ hội sẽ nói cho mình, mà mình lại suy nghĩ nhiều, nghi ngờ trượng phu ở bên ngoài nuôi nữ nhân, có con riêng, khiến cho trong nội tâm nàng âm thầm hổ thẹn.

Nàng ôm cổ trượng phu, động tình nói:

- Phu quân, thiếp biết rõ chàng là Tự Lương Vương, lại là cháu của đế vương, sẽ không chỉ có hai vợ một thiếp, thiếp cũng có lòng bao dung. Nhưng chàng nhất định phải đáp ứng thiếp, không thể ở bên ngoài dưỡng nữ nhân, không thể có con riêng, bằng không thiếp thật sự không thể tiếp nhận, chàng đáp ứng thiếp, được không?

Vô Tấn trong nội tâm cảm động, hắn ôm thê tử vào trong ngực, ở bên tai nàng nói khẽ:

- Ta là người biết tốt xấu, nàng đối đãi với ta như vậy, ta sẽ không làm việc có lỗi với nàng, ta hướng nàng thề, tuyệt không dưỡng con riêng, hơn nữa ngoại trừ sư tỷ, ta không còn có nữ nhân khác.

- Vậy Trần Kỳ thì sao? Chàng mặc kệ nàng sao?

Vô Tấn trầm mặc chốc lát nói:

- Hiện tại ta cùng Trần gia quan hệ rất phức tạp, chuyện này sau này hãy nói!

Lúc này, Vô Tấn cảm thấy mình mỏi mệt không chịu nổi, hắn chậm rãi nhắm mắt lại:

- Ngủ đi! Ta buồn ngủ lắm rồi.

Hắn rất nhanh liền ngủ thật say, Tô Hạm nằm đó, như thế nào cũng ngủ không được.

Năm ngày nhoáng cái đã qua, buổi sáng hôm nay, trên bến tàu Giang Ninh cờ xí bay lên, tiếng chiêng trống rung trời, một ngàn năm trăm chiến thuyền đậu ở trên mặt sông, quy mô to lớn, khí thế đồ sộ, kéo dài hơn mười dặm, đây là chiến thuyền chuẩn bị ra biển diễn luyện. Lúc này, chiến thuyền từ năm thuỷ quân phủ khác cùng Thừa Châu điều đến toàn bộ đều tập trung ở Giang Ninh phủ, chừng hơn ba ngàn chiến thuyền.

Lần này, ra biển có ba vạn thuỷ quân cùng hơn năm vạn người chèo thuyền, người chèo thuyền không ở trong biên chế thuỷ quân, cũng không tính quân đội. Nó là một lực lượng riêng, cho nên mỗi thuyền phối trí bao nhiêu người chèo thuyền, đều phải báo lên Bộ binh lập hồ sơ. Nếu như cộng thêm tám vạn quân dự bị mới chiêu mộ cùng sáu vạn người chèo thuyền, còn có năm vạn quân chính quy, thuỷ quân Sở Châu trên thực tế khống chế mười chín vạn người, những người này đều hướng Bộ binh lập hồ sơ, còn có đại lượng công nhân bến tàu cùng người nhà bọn họ, những cái này thì không thống kê nổi.

Cự thuyền của Vô Tấn bỏ neo ở trên bến tàu, cái này là tàu chiến chỉ huy của cả đội tàu, tất cả đội tàu đều lấy nó làm trung tâm, mà ba chiếc Cự Không bá thuyền khác, thì lần này không ra biển, chúng phải thay Phượng Vũ vận chuyển hàng hóa.

Vô Tấn đứng ở trên mạn thuyền, yên lặng mà nhìn rừng người như đàn kiến trên bến tàu. Trong đầu của hắn lại nhảy ra một ý niệm, công nhân của tất cả các bến tàu ở Sở Châu, ít nhất cũng có hơn mười vạn người, có thể đem bọn họ nhập ngũ hay không?

Hắn quay đầu lại hỏi Chu Tín:

- Chu trưởng sử, những công nhân bến tàu này…

Chu Tín minh bạch ý của hắn, biết hắn đang rất cần tư binh, không khỏi nở nụ cười:

- Điện hạ, những công nhân bến tàu này, kỳ thật cũng không phải phân tán, bọn hắn có bang hội của mình, toàn bộ Sở Châu theo ta được biết, tổng cộng có hai đại bang hội, một cái là Giang Bắc bang hội, một cái là Giang Nam bang hội, Trương Dung cùng bọn họ liên hệ khá nhiều. Sau khi Điện hạ trở về, có thể triệu kiến hai hội chủ này một chút.

Nội vệ Các lão Giang Yêm cũng ở một bên cười nói:

- Ngươi yên tâm, năm ngàn tên Mai Hoa vệ kia, đều là ta vì ngươi mà tỉ mỉ chọn lựa, ngươi có thể dùng bọn hắn làm nòng cốt, tiến hành mở rộng quân đội, ta ở triều đình, sẽ một mực thay ngươi che đậy.

Vô Tấn nhẹ gật đầu, hắn hiện tại chỉ là một ý niệm sơ bộ, sau khi trở về lại chậm rãi cân nhắc, hắn có lòng tin, Sở Châu là khu vực có nhân khẩu dầy đặc nhất của Đại Ninh vương triều, có năm trăm vạn hộ, gần ba ngàn vạn nhân khẩu, chiếm ba thành cả nước. Chỉ cần hắn có tài lực sung túc, chiêu mộ hơn mười vạn quân, là rất dễ dàng.

Lúc này, bến tàu truyền đến tiếng chuông cực lớn.

Giờ xuất phát đã đến, tất cả quân đội cùng vật tư đều đã lên thuyền, Vô Tấn hạ lệnh:

- Xuất phát!

Thuyền lớn kéo buồm, gió tây thổi mạnh, cánh buồm đón gió, chậm rãi xuất phát, đám gia quyến đến tiễn đưa giống như thủy triều phun lên, mọi người huy động hai tay, hướng người nhà cáo biệt. Nhóm thê thiếp của Vô Tấn cũng ngồi trên xe ngựa hướng hắn tiễn đưa, Vô Tấn nhìn chăm chú lên xe ngựa dưới thuyền lớn, mỉm cười hướng các nàng phất tay

Đội tàu hướng đại giang mênh mông cuồn cuộn đi đến, thời gian dần qua, thuyền càng chạy càng xa, tạo thành những chấm đen nhỏ hướng biển đông đi đến.

Ngay lúc thuỷ quân Sở Châu ra biển diễn luyện, ở Ung kinh Quan Trung, tuyết rơi lả tả, bao phủ cả một vùng rộng lớn. Năm nay toàn bộ phương bắc đều rét lạnh, tuyết đã rơi ba ngày ba đêm, vùng quê, dòng sông, rừng cây, đường đi… đều bị tuyết rơi bao trùm, đi đường cực kỳ gian nan.

Ung kinh là Trường An lúc trước, chỉ là Trường An sau khi Võ Chu định đô tới Lạc Dương, liền dần dần suy bại, nhân khẩu đại lượng di chuyển, thành trì cũng bị thời gian làm tàn lụi. Ung kinh hiện tại là do Đại Ninh vương triều ba trăm năm trước trùng kiến, chọn làm nơi định đô. Trải qua hai trăm sáu mươi năm huy hoàng. Bốn mươi năm trước, kinh thành một lần nữa đông di, trải qua bốn mươi năm tuế nguyệt, Ung kinh hiện tại tựa như một trung niên nữ nhân đã qua năm mươi, xuân sắc qua đi, vẻ mệt mỏi dần lộ, đã mất đi phồn thịnh lúc trước.

Bất quá những năm này, bởi vì Lạc kinh quá mức chen chúc, tiếng hô yêu cầu dời đô quay trở lại Ung kinh không ngừng tăng vọt, lấy Thân Quốc Cữu làm đại biểu, đại thần liên tục yêu cầu dời đô quay trở lại Ung kinh, hiện tại chỉ chờ Hoàng đế hạ chỉ.[/CHARGE]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.