Gặp Nhau Chưa Chắc Đã Là Hữu Duyên

Chương 65




Ba người trò chuyện tán gẫu.

Tuy tính cách khác nhau nhưng xem như tính tình hào sảng, hợp ý, có thể trở thành bằng hữu, lúc trước họ đánh nhau coi như không đánh không quen biết.

Chợt một giọng nói từ không xa vang lên:

- Nhậm huynh, đây, để ta giới thiệu. Vị này là hạng nhất trong cuộc chiến bảng Thiên Thanh năm năm trước, được gọi là Tinh Không Chi Tôn, Sở Mộ.

Hai người bưng ly rượu bước nhanh đến.

Ba người Sở Mộ quay đầu nhìn. Luyện Hồng Vân, Dương Chiến Thiên không quen nhưng Sở Mộ nhận ra một người, là Tần Trấn Vũ lúc trước dẫn theo Trần Cương đến Ngũ Hành kiếm tông gây sự.

Người nói chuyện là Tần Trấn Vũ, gã cười tủm tỉm thân thiện. Một người khác là nam nhân mặt hơi dài, biểu tình kiêu ngạo.

Kiếm Giả họ Nhâm nhìn Sở Mộ, quan sát hắn như muốn nhìn thấu, cười nói:

- Niết Bàn tam trọng thiên sơ kỳ, ta nghe nói tu vi của người số một bảng Thiên Thanh là Niết Bàn nhị trọng thiên sơ kỳ, được khí vạn bảng Thiên Thanh, bế quan tu luyện năm năm mới chỉ tăng một trọng thiên tu vi, hình như được nhiều mà làm chẳng bao nhiêu.

Ý là Sở Mộ được khí vận hạng nhất bảng Thiên Thanh, tu luyện năm năm mà tu vi chỉ tăng một trọng thiên tu vi là không xứng với những khí vận này, không xứng là số một bảng Thiên Thanh.

Luyện Hồng Vân, Dương Chiến Thiên sầm mặt, ai đều nghe hiểu đây là cố ý gây hấn.

Sở Mộ hỏi ngược lại:

- Ngươi đang ghen tỵ ta sao?

- Ghen tỵ?

Kiếm Giả họ Nhâm sửng sốt sau đó khinh thường nói:

- Chỉ là Kiếm Giả Niết Bàn tam trọng thiên sơ kỳ bình thường, ta cần gì ghen tỵ. Loại người tu vi cỡ này không biết ta đã bóp chết bao nhiêu người.

Kiếm Giả họ Nhâm nói như thế cũng vì tự tin, tu vi của gã đến Niết Bàn lục trọng thiên, hơn xa ba trọng thiên so với Niết Bàn tam trọng thiên. Dùng tu vi lục trọng thiên đối phó tam trọng thiên tuyệt đối dễ như trở bàn tay, một kiếm diệt gọn.

Dù Sở Mộ có thiên phú hơn người, siêu yêu nghiệt cũng không cách nào đấu lại Kiếm Giả họ Nhâm, vì người này vốn là một thiên tài.

Dương Chiến Thiên giận dữ nói:

- Vậy ngươi bóp thử ta xem, thử xem tay ngươi có cứng không!

Truyền nhân của mạch Bách Chiến hiếu chiến, tính cách cũng nóng nảy chút, bình thường không chọc vào thì không sao, nếu bị chọc vào thì không yên được.

Kiếm Giả họ Nhâm cũng không hiền gì, lạnh lùng trừng mắt Dương Chiến Thiên:

- Niết Bàn tứ trọng thiên bình thường cũng dám nói xằng bậy?

Kiếm Giả họ Nhâm nhìn ra tu vi của Dương Chiến Thiên mới chỉ là Niết Bàn tứ trọng thiên nên gã không thèm để vào mắt.

Một thanh âm không giận mà uy vang lên:

- Nhâm Lập, mấy năm không gặp, tu vi không cao bao nhiêu mà tính tình lớn dữ.

Nhâm Lập biến sắc mặt, vì thanh âm này rất quen tai, dù mấy năm không nghe thì gã sẽ không quên.

Sắc mặt Nhâm Lập trở lại như thường nhưng đáy mắt lóe tia kiêng dè, cứng miệng nói:

- Phương Quân Chiến, chỗ này không có việc của ngươi.

Tần Trấn Vũ thấy người đến thì biến sắc mặt.

Người tới là nam nhân thân hình cao lớn, rất là vạm vỡ, cho cảm giác như vị Kim Cương, cực kỳ mạnh mẽ. Trên mặt có một vết sẹo khiến khí chất của gã càng hung dữ hơn.

Phương Quân Chiến nhe răng cười, vết sẹo trên mặt mấp máy trông càng dữ tợn:

- Ngươi chọc vào sư đệ của ta thì sao không liên quan ta được?

Tim Nhâm Lập rớt cái bịch, linh cảm không may:

- Sư đệ của ngươi...?

Phương Quân Chiến là mạch Bách Chiến, sư đệ của ta tất nhiên cũng cùng mạch. Người mạch Bách Chiến đều hiếu chiến, còn rất bao che cho nhau.

- Thì ra là cao đồ của mạch Bách Chiến, thất kính rồi. Ta còn bận việc, thứ lỗi không tiếp được.

Dứt lời Nhâm Lập xoay người chạy đi ngay, như sợ bị Phương Quân Chiến giữ lại.

Tần Trấn Vũ cũng lẳng lặng xoay người lao đi.

Tần Trấn Vũ không ngờ rằng lúc trước Trần Cương bị giết khiến gã càng gai mắt Sở Mộ, sau đó hắn được hạng nhất bảng Thiên Thanh, Dạ Minh Đại Đế lần thứ hai khen khiến Tần Trấn Vũ ghen tỵ, không chứa hắn nổi. Nên khi Tần Trấn Vũ thấy Sở Mộ mới cố ý kêu Nhâm Lập đi cùng, dù không thể trực tiếp xử hắn cũng phải cho hắn chịu chút phiền phức.

Không ngờ sư đệ của Phương Quân Chiến đi chung với Sở Mộ, trông quan hệ khá tốt, Tần Trấn Vũ cảm giác đạp phải đinh, đau chân quá.

Con người Phương Quân Chiến đối với thế hệ thiên tài như Tần Trấn Vũ, Nhâm Lập là đối thủ duy nhất không bao giờ muốn đối mặt.

Tần Trấn Vũ, Nhâm Lập khiêu khích không dẫn đến hậu quả xấu gì nên mọi người không nhắc lại, không cần thiết. Nhưng Luyện Hồng Vân, Dương Chiến Thiên, Sở Mộ đều nhớ kỹ.

Luyện Hồng Vân nâng ly rượu lên nói với Phương Quân Chiến:

- Đa tạ Phương sư huynh.

Sở Mộ cũng nâng ly biểu thị cảm tạ, nếu không có Phương Quân Chiến thì đối diện Tần Trấn Vũ, Nhâm Lập khiêu khích hơi rắc rối, vì thực lực không đủ đối kháng.

- Không có gì, các ngươi đều là bằng hữu của tiểu Chiến.

Phương Quân Chiến nâng ly lên uống cạn:

- Lần sau nếu có kẻ nào mắt mù tới kiếm chuyện cứ báo ta biết.

Sở Mộ cười nói:

- Vậy xin cảm ơn Phương đại ca.

Sư thừa của Luyện Hồng Vân và Dương Chiến Thiên quen nhau nên các đệ tử hay gọi nhau là sư huynh đệ. Sở Mộ thì khác, nên xưng hô Phương Quân Chiến là Phương đại ca. Phương Quân Chiến lớn hơn Sở Mộ ít nhất mấy chục tuổi, gọi Phương đại ca rất thích hợp.

Phương Quân Chiến nói:

- Sở huynh đệ, ta hy vọng ngươi nhanh chóng biến mạnh, khi đó có thể chiến với ta một trận.

Mắt Phương Quân Chiến sáng lấp lánh, bộ dáng cuồng chiến đấu.

Sở Mộ sảng khoái đồng ý:

- Được!

Phương Quân Chiến cười phá lên:

- Quả nhiên sảng khoái!

Tiếng cười vang dội khiến người xung quanh nhìn chằm chằm, Phương Quân Chiến không thèm để ý.

Nhiều người quen Phương Quân Chiến đều biết tính gã nên không quát ngăn lại, không thì tự chuốc rắc rối vào mình.

- Phải rồi, Nhâm Lập là kẻ tiểu nhân, lần này chịu thiệt chắc chắn sẽ ghi hận các ngươi. Đặc biệt là Sở huynh đệ, hãy cẩn thận chút.

Phương Quân Chiến nhắc nhở:

- Nhưng với thiên tư của Sở huynh đệ chắc không bao lâu sẽ vượt qua Nhâm Lập được.

Phương Quân Chiến nói xong lại nốc một ly rượu rồi đứng dậy rời đi.

Chờ Phương Quân Chiến đi khuất Sở Mộ mới hỏi thăm, Dương Chiến Thiên nhân đó giới thiệu.

Lý do Nhâm Lập, Tần Trấn Vũ vừa thấy Phương Quân Chiến đã biến sắc mặt như chuột thấy mèo là vì từng bị gã cho ăn đòn.

Con người Phương Quân Chiến trước khi trở thành truyền nhân của mạch Bách Chiến đã rất hiếu chiến, đi khiêu chiến khắp nơi. Sau khi thành truyền nhân của mạch Bách Chiến thì lặng im một thời gian do tu luyện, sau khi xuất quan lại đi lung tung khiêu chiến. Đối tượng bị Phương Quân Chiến khiêu chiến cơ bản là truyền nhân của Đại Đế khác, một số đệ tử thiên tài của đại tông sư, đại thế lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.