Gặp Ngươi Là Kinh Hỉ Lớn Nhất Đời Ta

Chương 2: Trời xanh không có mắt




Trò đùa chơi lớn đi?

Nhân cách giả thuyết thay thế nhân cách đích thực, từ trong ảo cảnh chạy ra?

Lâm Lạc có chút ngẩn người nhìn Nam Nhược Hoa, không thể tưởng tượng được một nữ tử thanh lệ như tiên nữ biến thành siêu cấp dâm phụ sẽ có bộ dáng như thế nào.

- Á phụ đại nhân, đây là nơi nào?

Nam Nhược Hoa chợt phát hiện hoàn cảnh chung quanh không được bình thường, nàng không khỏi run rẩy toàn thân, hướng Lâm Lạc dựa tới:

- Cẩu hoàng đế ban chết bổn cung…chẳng lẽ, bổn cung đã chết rồi? Á phụ đại nhân, chúng ta đều chết rồi sao?

- Không, chúng ta không chết, đây chỉ là một thế giới khác mà thôi!

Lâm Lạc dùng tay đỡ trán, cảm thấy vô cùng đau đầu.

- Chúng ta không chết? Ah, chúng ta thực sự không chết, quỷ là không có nhiệt độ cơ thể!

Nam Nhược Hoa vui mừng, ánh mắt lưu chuyển, lướt lên trên mặt Lâm Lạc, vươn đầu lưỡi màu hồng thơm tho nhẹ nhàng liếm lấy môi dưới, một bộ dáng phong tao tận xương:

- Á phụ đại nhân, bổn cung muốn!

Đã bắt đầu phóng đãng?

Tuy rằng chỉ là một tràng mộng xuân, nhưng đây không phải giấc mộng bình thường, mà là do chín chí tôn cửu đại tinh vực liên thủ tạo ra, gần như chân thực! Lâm Lạc tinh tường nhớ rõ khi hai người ở trên giường, ở cửa sổ, trong bể tắm, ở hoa viên, ở những địa phương bất đồng không ngừng hoan hảo, đây quả thật đã trở thành trí nhớ của hắn, nhất thời làm trong lòng hắn thật sự rung động.

- Á phụ đại nhân…

Nam Nhược Hoa kéo dài âm điệu, kiều mỵ vô hạn, mà Lâm Lạc còn đang ngẩn ra đột nhiên cảm thấy ngón tay nóng lên, liền thấy Nam Nhược Hoa đã cầm lên tay phải của hắn đặt lên môi khẽ cắn, lưỡi nhỏ thơm tho không ngừng trêu đùa đầu ngón tay của hắn.

Cửu Cơ Mê Tâm trận có thể đem một mặt nhân cách trái ngược của một người hoàn toàn giả thuyết đi ra, nói cách khác nếu trước kia Nam Nhược Hoa càng bảo thủ, càng lãnh đạm lạnh lùng thì hiện tại càng thêm lửa nóng, càng thêm cực kỳ dâm đãng.

Nàng giống như một con rắn lao vào trong lòng Lâm Lạc, một tiếng xé rách đã luồng tay vào trong áo hắn, liếm lên lồng ngực của hắn, hai tay trượt xuống giữa hai chân của hắn.

Dâm thú ah!

Tiên tử thanh thuần ngày xưa đã hoàn toàn hóa thân thành một dâm nữ cùng cực, xem bộ dáng đói khát của nàng tựa hồ cho nàng một cây gậy cũng có thể làm cho nàng không thèm quan tâm lớn hay nhỏ trực tiếp nhét xuống nửa thân dưới của mình.

- Nam Nhược Hoa…

Lâm Lạc quát lớn một tiếng, thanh âm như tiếng chuông lớn dao động lòng người.

Nhưng Nam Nhược Hoa không phải nhập ma, nhân cách giả thuyết nếu như đã xuất hiện, liền đại biểu đã tồn tại thực sự. Nếu như bản tính là như thế, có la hét thì có ích lợi gì?

- Á phụ đại nhân, người ta đang ở chỗ này đây. Ngươi sắp chấn điếc cả lỗ tai của người ta!

Nam Nhược Hoa cười khúc khích, nhưng bởi vì bị Lâm Lạc đẩy ra nên nàng không thể bắt được “tiểu điểu”, vô cùng ai oán nhìn Lâm Lạc hỏi:

- Có phải người ta đã làm sai việc gì, á phụ đại nhân muốn trách phạt Nhược Hoa hay không?

Nàng “nhớ” tới tình hình khuê phòng với Lâm Lạc trước kia, ngay lập tức nằm úp sấp trên mặt đất, đem mông của mình nhếch lên cao cao, rên rỉ nói:

- Mời á phụ đại nhân tận tình trách phạt Nhược Hoa đi!

Nữ tử đôi má hồng hào, sau gáy cũng đã nhiễm lên một tầng mây đỏ. Đôi mắt xinh đẹp muốn chảy thành nước, nàng nỉ non quay đầu nhìn Lâm Lạc, trên mặt tràn đầy vẻ chờ mong đói khát, mông tròn còn đong đưa uốn éo, mơ hồ có thể chứng kiến nơi quần đã có chút ươn ướt.

Trong lòng Lâm Lạc thầm than, nếu Nam Nhược Hoa tỉnh lại hồi tưởng được bộ dáng hiện giờ của mình, không biết lấy tính cách của nàng có thể bị xấu hổ đến tự sát hay không! Nhưng hắn cũng sẽ khôn mang theo đầu mẫu thú như vậy đi ra ngoài, dù sao cũng phải nghĩ cách làm bản tính của Nam Nhược Hoa tỉnh lại.

Nếu va chạm thần thức chỉ dẫn phát ra nhân cách giả thuyết của nàng, như vậy cần kích thích nàng lớn hơn một chút. Có thể làm cho bản tính của nàng sống lại hay không? Dù sao giữa ảo cảnh cùng sự thực vẫn có khác nhau đi?

Lâm Lạc không dám khẳng định nghĩ thầm.

Nhưng hiện tại hắn không còn đối sách nào khác, cứ xem như đem ngựa sống xem như ngựa chết mà chữa trị vậy, dù sao lấy bộ dạng như vậy sinh tồn, Nam Nhược Hoa có biết sẽ thà rằng mình thực sự tử vong!

Nếu đã xem nàng như ngựa chết, Lâm Lạc đã không còn băn khoăn, đi qua hai bước quơ tay vỗ lên mông đang nhếch cao của Nam Nhược Hoa.

- Ah…

Một chưởng này thực sự rất nặng, tuy rằng không có dụng ý đả thương người nhưng Nam Nhược Hoa lại không chủ động sử dụng tinh vực hộ thân hoặc trị liệu thương thế, vì vậy mông nàng lập tức sưng lên vài phần, đau đến chảy nước mắt.

- Á phụ đại nhân, mời tận tình trách phạt Nhược Hoa đi!

Tuy rằng Nam Nhược Hoa bị đau, nhưng vẻ mặt lại vui mừng, lớp vải nơi mông ngày càng ướt át, đúng là dâm đãng không thể cứu vãn!

Lần này…Lâm Lạc giơ tay nhưng không cách nào đánh xuống.

Bên trong ảo cảnh, hai người cũng chơi trò ngược đãi đùa bỡn, Nam Nhược Hoa thường xuyên vừa bị đánh mông vừa hoan ái, nhìn thấy mẫu nghi một nước tràn đầy bộ dáng dâm mỵ, sức mạnh của Lâm Lạc cũng trở nên lớn phi thường.

Nhưng quay về trong hiện thực, thật sự không dễ làm!

- Á phụ đại nhân, mời ngươi tiếp tục trừng phạt Nhược Hoa!

Nam Nhược Hoa uốn éo bờ mông, tuy nàng là mỹ nữ thuộc loại gầy gò, bàn tọa không lớn, nhưng rất tròn trịa vun cao, phi thường gợi cảm.

Lâm Lạc có cảm giác miệng khô lưỡi nóng.

Dù sao Cửu Cơ Mê Tâm trận sinh ra ảo cảnh quá mức chân thực, cho dù đối với Lâm Lạc mà nói cuộc sống trong ảo cảnh cũng không thể hoàn toàn xem là giấc mộng ném ra sau đầu, sau khi quay về sự thực tiếp xúc với Nam Nhược Hoa, hai loại trí nhớ hoàn toàn bất đồng đã va chạm lẫn nhau.

Đây chính là vì sao ngày đó Lâm Lạc không lật xem trí nhớ của Nghiêm Nhược Thánh, người phàm không khả năng xem qua rồi có thể hủy diệt, đó sẽ biến thành một bộ phận thực sự của trí nhớ, thậm chí sẽ ảnh hưởng tới tính cách của hắn.

Trong ảo cảnh hai người không biết từng mây mưa cùng nhau bao nhiêu lần, điều này đã biến thành một bộ phận trong trí nhớ của hắn, nhưng lý trí còn có thể nói cho hắn biết đó đều là hư ảo. Nhưng hiện tại mỹ nữ ở trước mặt hắn đang phe phẩy mông cầu hoan, thậm chí còn dâm đãng đến ướt áo, điều này làm sao để một nam nhân có nhu cầu bình thường có thể không sinh ra lửa dục?

Nam Nhược Hoa là người mở ra tình cảm mông lung trong đời hắn, chỉ là vì chia tay quá nhanh hơn nữa còn có sự xuất hiện của Tô Mỵ mà tắt đi hảo cảm kia, nhưng bây giờ kết hợp cùng “trí nhớ” trong ảo cảnh, đoạn tình duyên kia lại có xu thế muốn nảy sinh.

Ba!

Hắn giống như bị ma xui quỷ khiến vỗ xuống một chưởng, không nặng không nhẹ, nhưng Nam Nhược Hoa lại rên rỉ một tiếng, mị nhãn hiện ra sóng lòng cuồn cuộn, lửa dục đã hoàn toàn bốc cao.

Ba! Ba! Ba!

Có mùng một dĩ nhiên có mười lăm, Lâm Lạc “trừng phạt” mỹ nữ kia, trong lòng có loại cảm giác thỏa mãn khác thường.

Đem một tiên tử thanh lệ đánh đòn trừng phạt, đây là giấc mộng của bao nhiêu nam nhân? Kỳ vọng của nam nhân đối với nữ nhân không phải chính là trên giường là dâm phụ, ra đại sảnh là phu nhân sao? Hiện tại nếu Nam Nhược Hoa có thể hoàn mỹ làm được điểm ấy, thậm chí nàng ở trước mặt người khác vẫn là tiên tử!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.