Gặp Lại

Chương 25




- Vậy cũng được, năm xưa khi tôi đi đánh du kích thì căn bản gặp đối thủ rất xảo quyệt, thế nhưng đối phương cũng không trụ được lâu. Ông lão cười đắc ý giống như đã trở về khoảng thời gian năm xưa.

- À, tôi từng nghe bố nói về chuyện này, nghe nói ngài năm xưa chưa từng thất bại. Người đàn ông trung niên họ Đỗ cười hì hì nịnh nọt nói.

Lời nói nịnh nọt của người đàn ông trung niên họ Đỗ không những nhận được những lời tán thưởng, ngược lại còn bị mắng một trận: - Được rồi, bố của anh rõ ràng là hồ đồ, anh cũng hồ đồ theo sao? Nào có người nào không thất bại? Năm xưa không phải tôi cũng bị người ta đuổi đánh suýt chết sao?

- Tất nhiên, khi đó là vì quân số bên ta quá ít.

Sau khi nghe ông lão giải thích thì người đàn ông trung niên họ Đỗ không biết nói sao cho phải. Người già đi đôi khi lại trẻ lại, thậm chí còn háu thắng hơn cả khi còn trẻ.

- Đúng vậy, cũng không nhìn xem ngài là ai. Người đàn ông trung niên họ Đỗ do dự giây lát rồi quyết định nói theo lời của ông cụ, như vậy sẽ tốt hơn.

- À, Tiểu Đỗ Tử, cậu có thể đổi lại là câu nói khác được không? Lúc nào cũng là câu này, nếu cậu không thay dổi, tôi sẽ sắp xếp cho người khác nhận công tác của anh. Dù anh xuống bên dưới làm một vị chủ tịch huyện cũng căn bản còn tốt hơn cứ mãi ở bên cạnh tôi thế này. Ông lão mặc dù mắng nhưng lời nói có vài phần bảo vệ, căn bản cực kỳ lay động lòng người.

Người đàn ông trung niên họ Đỗ nhìn thoáng qua ông lão, sau đó cười nói: - Ngài cũng đừng đuổi tôi đi, tôi cũng không làm việc gì khác, sẽ mãi đi theo ngài nhận công tác. Bây giờ không phải có câu nói muốn giỏi thì đi theo người già sao, thế nên tôi theo ngài.

- Tiểu tử này đúng là. Ông lão chỉ vào người đàn ông trung niên họ Đỗ thì trực tiếp nói sang chuyện khác: - Tiểu Đỗ Tử, hôm nay chúng ta phải chiến thắng, đi, chúng ta đắc thắng quay về.

- Vâng. Người đàn ông trung niên họ Đỗ đồng ý một tiếng nhưng tốc độ chạy xe vẫn không nhanh hơn chút nào, phương pháp lái xe của hắn nếu rơi vào trong mắt người khác, căn bản cảm thấy không ra thể thống gì.

Một chiếc xe tốt mà chạy quá chậm, không phải chẳng ra gì sao?

Sau khi đi vào sân thì người đàn ông trung niên họ Đỗ nhanh chóng mở cửa xe dìu ông cụ đi xuống. Lúc này ông lão khá hào hứng, không khỏi hát một câu kinh kịch, nhìn qua rất thản nhiên. Người đàn ông trung niên họ Đỗ có tâm tình rất tốt, công tác của hắn chủ yếu là quan tâm đến thủ trưởng của mình, chỉ cần thủ trưởng có tâm tình vui vẻ, hắn sẽ cảm thấy rất vui.

Nhưng khi người đàn ông trung niên họ Đỗ mở cửa ra thì chợt sững sờ, ông lão cũng đã nhìn thấy tình hình bên trong, thế nên hát được một nửa mà không thể tiếp tục. Nhưng nếu so sánh với Tiểu Đỗ thì phản ứng của lão là rất nhanh, lão khẽ ho khan một tiếng rồi đi vào bên trong.

- Giám đốc Chân, mời ngài một ly. Vương Tử Quân nâng ly rượu lên dùng giọng vui vẻ nói với Chân Đông Chính.

Từ lúc bắt đầu đến bây giờ thì Chân Đông Chính cùng Vương Tử Quân uống hết một chai rượu, tuy tửu lượng của hắn là rất tốt thế nhưng dù sao cũng là người sáu mươi tuổi, căn bản cảm thấy đầu óc run lên. Chỉ là hắn căn bản không còn mấy sức lực để đề phòng, thế nên càng trực tiếp xưng hô anh em với Vương Tử Quân.

- Chủ tịch Tử Quân, cậu thật sự rất hào sảng, tôi đây là người làm anh... Chân Đông Chính còn chưa nói hết lời thì thấy bố mình đứng phía bên kia. Từ nhỏ hắn đã có tâm lý e ngại bố mình, thế nên khoảnh khắc này chợt cảm thấy men say bốc đi hơn phân nửa. Hắn cũng bất chấp hình tượng mà nhanh chóng đứng lên nói: - Bố, ngài đã về rồi.

Chân lão nhìn con trai nâng ly rượu mà không khỏi sinh ra cảm giác nói không nên lời. Chính mình vừa rồi nói rằng đã thắng một trận tránh né, thế nhưng không ngờ người ta đang uống rượu ở nhà mình.

- Hừ! Chân lão lạnh lùng hừ một tiếng với con trai, sau đó ánh mắt nhìn qua Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân khẽ cười cười với Chân lão: - Chân lão, ngài đã về rồi, tôi và giám đốc Chân mới gặp đã thân, thế nên cùng uống vài ly.

Chân lão nhìn bộ dạng của Vương Tử Quân cũng có hơi say, thế là hừ một tiếng nói: - Chủ tịch Vương, ngài là người vội vàng công tác nhưng lại rảnh rỗi đến đây uống rượu, có phải là làm việc thiếu trách nhiệm hay không?

- Công tác thật sự quá bận rộn nên lúc có thời gian cũng phải nghỉ ngơi một chút, không phải có câu lao động kết hợp với nghỉ ngơi sao? Vương Tử Quân nói rồi đặt ly rượu xuống: - Hôm nay tôi có nửa ngày rảnh rỗi thế nên mới chạy đến cảm tạ Chân lão. Bây giờ tôi nhận được sự ủy thác của các vị lãnh đạo tỉnh Mật Đông đến thăm ngài, đây không phải là công tác sao?

- Miệng lưỡi trơn tuột. Chân lão nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân, lão biết mình nếu đấu võ mồm thì không lại người trẻ tuổi này, thế nên chỉ có thể chỉ tay vào Vương Tử Quân rồi cười ha hả nói.

Vương Tử Quân nhìn nụ cười của Chân lão mà không khỏi cười hì hì, cũng không nói thêm điều gì. Chân lão nhìn con trai vội vàng đặt ly rượu xuống thì hừ một tiếng nói: - Anh nói bọn họ dâng trà lên đây, tôi có hai câu cần nói với chủ tịch Vương.

Chân Đông Chính rất tiêu sái trước mặt Vương Tử Quân, thế nhưng bây giờ đối mặt với bố mình thì căn bản không dám cãi lại. Hắn và Tiểu Đỗ nhanh chóng rời đi, chỉ sau hai phút đã dọn dẹp xong phòng khách.

Vương Tử Quân ngồi bên cạnh Chân lão, hắn cười ha hả thăm hỏi ân cần tình hình sức khỏe và phương diện ăn uống của ông lão, vài phương diện thế này mà mất hơn mười phút. Chân lão tuy không thích Vương Tử Quân nhưng vẫn phải mỉm cười đáp lại.

Sau khi báo cáo tình hình công tác của Mật Đông, Vương Tử Quân thành tâm mời Chân lão về quê thăm thú một lần.

- Cứ như vậy là xong sao? Chân Đông Chính nhìn Vương Tử Quân rời đi mà dùng giọng khó tin hỏi bố mình.

Chân lão nhìn gương mặt khó coi của con trai mà vẻ mặt càng thêm bất mãn, lão hừ một tiếng nói: - Anh nghĩ rằng tôi còn phải mời rượu anh ta nữa sao?

Chân Đông Chính không dám lên tiếng, dù sao thì uy phong của ông cụ vẫn còn quá mạnh, hắn cũng không muốn bị bố mắng. Khi hắn cúi đầu không nói thì Chân lão thở dài một hơi: - Với khả năng của anh mà đòi xuống tuyến dưới làm chủ một phương sao? Hì hì, chỉ sợ anh chưa xuống đến địa phương đã bị người ta ăn sạch cả xương rồi.

- Bố, ngài nói xem anh ta đã chờ ở đây cả ngày nhưng chỉ nói những lời nhàm chán như vậy, ngài xem anh ta đến vì cái gì vậy? Tuy Chân Đông Chính không dám phản bác lời của bố mình thế nhưng năng lực nói sang chuyện khác là không tệ.

Vấn đề của Chân Đông Chính làm cho Chân lão trầm ngâm giây lát, khi Chân Đông Chính cho rằng bố mình sẽ không nói, lại nghe bố mình thở dài nói: - Được rồi, những chuyện này anh không cần xen vào, cứ thế nào thì mặc kệ.

Vương Tử Quân nhìn những thứ trên bàn làm việc của mình, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng. Hắn cẩn thận đọc qua một lượt, sau đó gọi điện thoại cho Trương Tề Bảo, yêu cầu nhanh chóng đến phòng làm việc của mình.

Trương Tề Bảo đến rất nhau, ba phút sau khi Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống thì Trương Tề Bảo đã đi vào trong phòng. Trương Tề Bảo nhìn gương mặt ngưng trọng của Vương Tử Quân, hắn không khỏi cảm thấy có chút ớn lạnh.

Tuy Trương Tề Bảo đi theo Vương Tử Quân thời gian khá dài, quan hệ với chủ tịch Vương cũng càng ngày càng tốt, thế nhưng hắn lại cực kỳ cảm thấy sợ hãi Vương Tử Quân.

- Chủ tịch, ngài tìm tôi sao? Trương Tề Bảo thu hồi tâm tư của mình cung kính đi đến bên cạnh Vương Tử Quân cười nói.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Trương Tề Bảo, sau đó cười nói: - Thư ký trưởng Tề Bảo ngồi xuống cái đã.

Trương Tề Bảo cũng không lập tức ngồi xuống, hắn châm đầy ly trà cho Vương Tử Quân, sau đó mới chậm rãi ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân.

- Thư ký trưởng, anh xem thứ này đi. Vương Tử Quân cũng không khách khí với Trương Tề Bảo, hắn trực tiếp đưa tài liệu trong tay đến.

Trương Tề Bảo tiếp nhận tài liệu nhìn thoáng qua, đó là văn kiện xin chỉ thị về Phát Ly Cung của thành phố Linh Long. Những thứ được đưa đến cho Vương Tử Quân đều được Trương Tề Bảo xem qua, khi hắn xem qua văn kiện này, hắn cảm thấy văn kiện này không được thông qua.

Dù sao thì đầu tư là quá lớn, hơn nữa Trương Tề Bảo cảm thấy chủ tịch Vương sẽ không giúp đỡ những công trình thế này.

Nhưng Sầm Vật Cương lại cho ra chỉ thị, yêu cầu tiến hành giúp đỡ những sản nghiệp du lịch như thế này, tình huống này căn bản tồn tại nhiều chuyện.

- Anh thấy thế nào? Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm rồi khẽ hỏi Trương Tề Bảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.