Gặp Lại

Chương 18




- Chào chủ tịch Vương, tôi là Mông Thiên Hổ, chủ tịch Vương đang ở thđ. có phải không? Đầu dây bên kia vang lên giọng điệu rất vui vẻ.

"Mông Thiên Hổ?" Vương Tử Quân có chút sững sốt, sau đó chợt nhớ người này là ai, chính là một vị cấp phó trong ban ngành thượng cấp rất quan trọng, thế nên có đôi khi lời nói của Mông Thiên Hổ căn bản còn có trọng lượng hơn những vị lãnh đạo đứng đầu ở đơn vị khác. Dù sao thì các nơi đều phải dùng tiền, ai cũng không dám gây khó dễ cho người nắm tiền phân phát cho mình.

- Ha ha, chào bộ trưởng Mông, ngài có gì cần dặn dò thì cứ nói. Vương Tử Quân tuy không biết người ta gọi điện thoại đến cho mình làm gì, thế nhưng hắn có thể thấy được sự nhiệt tình của Mông Thiên Hổ. Còn phương diện kêu gọi, Vương Tử Quân căn bản không phạm vào sai lầm gọi đúng cấp bậc của Mông Thiên Hổ.

Vương Tử Quân khách khí làm cho người ở đầu dây bên kia càng cười vui vẻ, giọng điệu cao hơn một chút: - Chủ tịch Vương, nói ra thì ngài mới là lãnh đạo, tôi cũng không dám dặn dò gì với ngài. Chủ yếu là tôi muốn xin chỉ thị của ngài, xem tối nay ngài có thời gian hay không, tôi muốn mời ngài một bữa cơm.

Làm người phụ trách đơn vị cấp trung ương thì phần lớn được người ta mời dùng cơm, bây giờ sự việc lại có chiều hướng phát triển ngược, điều này nói rõ nhất định là có chuyện. Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, hắn cười nói: - Bộ trưởng Mông, nếu không thì hôm nay chúng ta đến khu thường trú tỉnh Mật Đông cùng nhau uống vài ly?

- Ha ha ha, chủ tịch Vương, khu thường trú của tỉnh Mật Đông các ngài thật sự rất tốt, vài ngày sau tôi định đến khu thường trú Mật Đông ngồi một chút, thế nhưng còn chưa được sắp xếp tốt. Tuy chỉ là cơm rau dưa thôi thế nhưng lại là tâm ý của tôi. Mông Thiên Hổ nói rất khách khi, nhưng lời mời căn bản rất chân thành.

Vương Tử Quân lúc này càng khẳng định là có chuyện gì đó xảy ra, hắn cũng không nói nhiều mà cười ha hả nói: - Nếu như bộ trưởng Mông nhất định phải khách khí như vậy, tôi từ chối cũng là bất kính.

Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống, Lâm Dĩnh Nhi dùng giọng không vui nói: - Anh không có nhiều thời gian, bây giờ lại phải ra ngoài dùng cơm sao?

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng bĩu môi của Lâm Dĩnh Nhi, hắn không khỏi nghĩ đến thiếu nữa mình gặp năm xưa trong nhà Lâm Trạch Viễn. Thế là hắn không nhịn được dùng tay vân vê má nàng: - Một lúc sau anh sẽ quay lại thôi.

Lâm Dĩnh Nhi bị Vương Tử Quân vân vê má trước mặt con gái, thế là gương mặt chợt đỏ ửng, nàng dùng ánh mắt quyến rũ nhìn Vương Tử Quân rồi hỏi: - Là ai vậy?

- Mông Thiên Hổ, anh ta tìm anh chắc có chuyện gì đó! Vương Tử Quân cũng không che giấu Lâm Dĩnh Nhi, hắn thản nhiên nói.

- Mông Thiên Hổ? Lâm Dĩnh Nhi lầm bầm một câu rồi khẽ nói: - Em cũng có nghe bố nói về người này, căn bản là có năng lực cá nhân rất tốt.

Có thể được Lâm Trạch Viễn khen ngợi như vậy thì rõ ràng là phải có năng lực, Vương Tử Quân cười cười nói: - Nếu em đã nói như vậy thì bữa cơm này nhất định phải ăn.

- Mông Thiên Hổ tìm anh làm gì? Lâm Dĩnh Nhi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ hỏi.

- Có lẽ là về chuyện của Cảnh Tự Tiêu. Vương Tử Quân nói xong thì chợt nhớ trước đó căn bản chưa từng đề cập đến Cảnh Tự Tiêu với Lâm Dĩnh Nhi, thế là không khỏi tiến thêm một bước để giải thích: - Chính là trưởng phòng tài chính tỉnh Mật Đông.

- Trưởng phòng tài chính không quá nghe lời, thế là anh chuẩn bị thay người sao? Lâm Dĩnh Nhi là một người thông minh, hơn nữa gần đây ở bên cạnh bí thư Lâm nên mưa dầm thấm đất, nói đến những chuyện thế này cũng hiểu vài phần.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu xem như thừa nhận ý nghĩ của Lâm Dĩnh Nhi.

- Bây giờ Mông Thiên Hổ đến nói chuyện với anh về Cảnh Tự Tiêu, anh chuẩn bị làm sao bây giờ? Lâm Dĩnh Nhi nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng quan tâm hỏi.

- Đến khi đó rồi nói sau. Vương Tử Quân kéo tay Tiểu Nha Nha, sau đó lại cười nói: - Trận đấu của chúng ta hôm nay còn chưa kết thúc, chúng ta nên đấu xong rồi nói sau.

Màn đêm phủ xuống thủ đô, đèn đuốc bật sáng trưng như ban ngày, Vương Tử Quân ngồi trên chiếc Audi mà khu thường trú tỉnh Mật Đông phân phối cho mình, xe chậm rãi chạy trên đường lớn. Hắn căn bản không có hứng thú với bữa tiệc hôm nay, thế nhưng vì nể mặt Mông Thiên Hổ mà hắn không thể không đến.

Dù sao thì có vài phương diện chính mình còn phải nhờ cậy người ta. Mười phút sau xe dừng lại ở đầu hẻm, một căn nhà tứ hợp viện làm cho người ta sinh ra cảm giác cổ xưa, hai chiếc đèn lồng đỏ rực trước cổng càng làm cho người đối diện sinh ra cảm giác mát mắt.

Vương Tử Quân đi xuống xe, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi với tướng mạo tinh anh nhanh chóng đi đến nói: - Chào chủ tịch Vương, tô là thư ký Tiểu Trần của thứ trưởng Mông, thứ trưởng Mông đang ở bên kia chờ ngài, mời ngài đi bên này.

Người đàn ông này mời bằng một tư thế cực kỳ cung kính, Vương Tử Quân nhìn đối phương, biết rõ là thư ký của Mông Thiên Hổ, thế nên hắn khẽ gật đầu đi theo người này vào bên trong.

Người đàn ông trẻ tuổi nhìn bộ dạng đi lại nhanh chóng mạnh mẽ của Vương Tử Quân, thế là không khỏi cảm thấy có vài phần hâm mộ. Trong mắt người khác hắn là thư ký của thứ trưởng Mông, là một người khó lường, dù là một vài vị bí thư và chủ tịch thành phố đến thủ đô đều cho rằng mời được hắn dùng cơm là vinh hạnh khó có được.

Viên thư ký cảm thấy vị trí của mình hiện tại là cực kỳ không tệ, không những có thể diện ở đơn vị, về nhà càng có cảm giác áo gấm về làng. Đừng nói là chủ tịch huyện, cho dù là chủ tịch thành phố cũng phải nể mặt hắn bảy phần.

Nhưng khi nhìn người đàn ông không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi, vẻ bề ngoài thậm chí còn trẻ hơn mình là Vương Tử Quân, hắn không khỏi cảm thấy mình thua kém quá xa. Chính mình chú ý hầu hạ ông chủ, còn phải đặc biệt đứng đây chờ người ta đến, hắn làm thư ký tất nhiên biết rõ thể diện của lãnh đạo mình.

Lần này không những là lãnh đạo tự xác định vị trí, ngay cả thời gian xuất phát cũng được xác định rõ ràng.

Vương Tử Quân tất nhiên không biết viên thư ký của Mông Thiên Hổ đang nghĩ gì, hắn vừa đi vừa quan sát khách sạn giống như một khu nhà cổ thế này. Hoàn cảnh nơi đây rất đẹp, trang nhã, một nhóm nhân viên phục vụ nữ mặc sườn xám đứng dưới lồng đèn, dáng vẻ dập dờn quyến rũ làm cho người ta càng nhìn càng cảm thấy vui mắt.

- Chủ tịch Vương, chúng ta đã họp cùng nhau vài lần, thế nhưng mãi mà không có thời gian giao lưu. Lần này tôi mời chủ tịch Vương dùng cơm, kính mong ngài đừng cảm thấy đường đột. Một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi có bộ dạng hào hoa phong nhã mỉm cười tiến lên đón chào khi vương tử quân xuất hiện ở góc hành lang.

Theo lời người đàn ông trung niên này, Vương Tử Quân thật sự giống như rất quen thuộc với mình. Khi thấy người ta tiến lên đón chào thì Vương Tử Quân cũng cười nói: - Bộ trưởng Mông, anh rõ ràng là đang phê bình tôi. Nhắc đến chuyện dùng cơm thì rõ ràng tôi phải là người làm chủ, bây giờ lại để cho ngài chủ động, tôi thật sự có chút hỗ thẹn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.