Gặp Lại

Chương 13




- Bí thư Sầm, tôi đã đảm nhiệm vị trí trưởng phòng tài chính được bốn năm, ngài cảm thấy tôi là người khá thành thạo công tác tài chính, thế nên điều động tôi từ vị trí chủ tịch thành phố Đồng Lục lên trưởng phòng tài chính. Cảnh Tự Tiêu nghe Sầm Vật Cương hỏi như vậy thì trái tim chợt đập mạnh. Bí thư Sầm là người có ơn tri ngộ với hắn, mặc dù hắn biết người đề bạt sẽ không làm hại mình, thế nhưng Sầm Vật Cương chợt hỏi như vậy cũng làm cho hắn sinh ra cảm giác lo lắng không đủ.

Sầm Vật Cương khẽ cười dưới ánh mắt không yên của Cảnh Tự Tiêu: - Bốn năm qua anh công tác rất tốt, không những làm cho phòng tài chính công tác ngay ngắn rõ ràng, hơn nữa cũng là một người làm gương ở phương diện xây dựng ban ngành.

Sầm Vật Cương căn bản nói lời khẳng định công tác càng làm cho tâm tình của Cảnh Tự Tiêu rơi xuống vực sâu vạn trượng. Lãnh đạo nếu mắng thì chức vụ của anh là bình yên vô sự, thế nhưng nếu tự dưng tán thưởng và khẳng định, như vậy thì thật sự xin lỗi, có lẽ anh phải nên cẩn thận, biết đâu đây là đang chuẩn bị lấy đi mũ quan của anh.

Cảnh Tự Tiêu là trưởng phòng tài chính tỉnh Mật Đông, căn bản không muốn thay đổi vị trí, vì hiện tại căn bản không còn nhiều vị trí có thể vượt qua chức vụ của hắn.

- Bí thư Sầm, những năm qua tôi cẩn thận công tác, không phụ lòng sự tín nhiệm của ngài. Hơn nữa tuy tôi cẩn thận chặt chẽ nhưng công tác vẫn còn nhiều sơ hở, còn nhiều vấn đề căn bản chưa được xử lý tốt. Sau khi nghe Cảnh Tự Tiêu nói lời khiêm tốn như vậy, Sầm Vật Cương chợt khoát tay áo nói: - Anh làm thế nào thì tổ chức mà kể cả bản thân tôi cũng thấy rõ ràng, điều này tôi xem như nắm chắc.

- Trưởng phòng Bản Tiến bây giờ thật sự là công tác bận rộn, anh nhìn mà xem, tôi muốn xem một văn kiện, thế nhưng bây giờ anh ấy mới đưa đến cho tôi. Khi Cảnh Tự Tiêu đang thầm phỏng đoán ý nghĩ của Sầm Vật Cương, đúng lúc Sầm Vật Cương nói ra những lời này. Sầm Vật Cương vừa nói vừa đưa một văn kiện trong tay lên, giọng điệu thản nhiên.

Sầm Vật Cương nói ra những lời này căn bản giống như râu ông nọ cắm cằm bà kia, thế nhưng Cảnh Tự Tiêu là người thông minh, chỉ cần nghe qua thì hiểu ngay ra vấn đề. Vô tình tâm tình không vui chợt trở nên rất vui mừng.

Trương Bản Tiến bây giờ chính là thường ủy tỉnh ủy, chủ tịch mặt trận tổ quốc tỉnh, kiêm nhiệm cả chức vụ phó chủ tịch tỉnh, có thể nói là một nhân vật số một trong ban ngành thường ủy tỉnh ủy. Trước kia Cảnh Tự Tiêu cảm thấy Trương Bản Tiến chỉ là một vị thường ủy tỉnh ủy cực kỳ yếu thế, thật ra thì hắn cảm thấy mình còn có nhiều tác dụng hơn cả Trương Bản Tiến.

Nhưng khi chủ tịch Vương đến Mật Đông, Trương Bản Tiến có cơ hội xoay người, chẳng những là thường ủy tỉnh ủy, còn là chủ tịch mặt trận tổ quốc. Tuy chủ tịch mặt trận tổ quốc cũng xem như là yếu thế, nhưng còn kiêm cả vị trí phó chủ tịch tỉnh, thế nên trong số các vị phó chủ tịch tỉnh còn có uy thế vượt qua cả Cố Tắc Viêm.

Hiện tại bí thư Sầm nói Trương Bản Tiến căn bản là kiêm nhiệm quá nhiều công tác, không phải là muốn người này muốn cởi ra vài phần quyền lực của Trương Bản Tiến sao? Cảnh Tự Tiêu căn bản không cần làm thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng đối với một người cực kỳ truy cầu vị trí chính trị như Cảnh Tự Tiêu, hắn cảm thấy mình bị vị trí phó chủ tịch tỉnh thu hút rất mạnh.

Nếu như Cảnh Tự Tiêu có thể là phó chủ tịch tỉnh, cũng không cần lo lắng Vương Tử Quân ngáng chân. Dù sao thì phó chủ tịch tỉnh cũng là thuộc hạ của Vương Tử Quân, thế nhưng khi đó Vương Tử Quân không thể nào quyết định được vận mệnh của mình.

Cảnh Tự Tiêu suy xét giây lát thì chợt tìm hiểu được ý nghĩa của sự việc này, hắn không khỏi dùng ánh mắt cảm kích nhìn Sầm Vật Cương, sau đó nhanh chóng nói: - Mong bí thư Sầm yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác của mình.

- À, như vậy cũng tốt. Sầm Vật Cương khẽ gật đầu rồi nói tiếp: - Công tác của phòng tài chính là rất quan trọng, anh không thể chủ quan, đặc biệt là ở phương diện tài chính giúp đỡ các thành phố trong tỉnh, anh cần phải quan tâm và đẩy mạnh.

- Tôi nhất định sẽ không làm cho bí thư Sầm thất vọng. Cảnh Tự Tiêu nói đến đây thì con mắt giật giật: - Hai ngày trước tôi có đến thành phố Linh Long một chuyến, tôi cảm thấy cần phải giúp đỡ thành phố Linh Long xây dựng Phát Ly Cung để làm nổi bật văn hóa bản địa. Bước tiếp theo phòng tài chính chúng tôi sẽ ra sức giúp đỡ thành phố Linh Long xây dựng Phát Ly Cung, như vậy sẽ biểu hiện tác dụng của phòng tài chính ở phương diện thúc đẩy kinh tế của tỉnh. Cảnh Tự Tiêu nói đến đây thì nhìn Sầm Vật Cương, khi hắn thấy nụ cười trên mặt Sầm Vật Cương, thế là không khỏi thầm nghĩ mình gãi đúng chỗ ngứa của lãnh đạo.

Sau khi từ phòng làm việc của Sầm Vật Cương đi ra, Cảnh Tự Tiêu chợt thấy mái tóc của Sầm Vật Cương giống như có thêm nhiều sợi bạc. Trong ký ức của hắn thì Sầm Vật Cương luôn là một vị lãnh đạo tinh thần phấn chấn, vì sao hôm nay lại có vẻ tiều tụy như vậy.

- Xem ra bí thư Sầm cũng có áp lực rất lớn. Cảnh Tự Tiêu thở dài một hơi, sau đó lẩm bẩm một câu. Hắn là trưởng phòng tài chính, hắn xem như là một vị lãnh đạo cao cấp của tỉnh Mật Đông, căn bản hiểu rõ tình hình trong tỉnh rất rõ ràng.

Cảnh Tự Tiêu hiểu rõ bố cục của bí thư Sầm ở nhiệm kỳ mới, thế nhưng bố cục mà Cảnh Tự Tiêu cảm thấy nó không có vấn đề gì lớn cuối cùng lại náo loạn cả lên, chấm dứt trong sự hớ hênh. Hơn nữa vì chuyện này mà bí thư Sầm phải tự mình đi đến bàn luận với Vương Tử Quân.

Mặc dù nhiều người nói chủ tịch Vương không quá phong độ ở sự kiện này, thế nhưng Cảnh Tự Tiêu lại thấy Vương Tử Quân dùng phương thức này để đề xuất cảnh cáo với bí thư Sầm: Thời đại mà bí thư Sầm anh độc bá Mật Đông căn bản đã qua rồi.

Cảnh Tự Tiêu nghĩ đến Vương Tử Quân, không khỏi nghĩ đến cuộc điện thoại của Vương Tử Quân trước đó mà không khỏi cảm thấy lạnh cả người. Hắn vô thức nắm chặt lấy vạt áo của mình rồi sải bước về phía bãi đậu xe.

Sầm Vật Cương đứng bên cạnh cửa sổnhifn Cảnh Tự Tiêu biến mất trong chiếc xe nhỏ, lúc này mới quay đầu đi lại bàn làm việc của mình. Lúc này lão căn bản không có tâm tình xem xét văn kiện trên bàn làm việc, những chuyện xảy ra những ngày qua căn bản liên tục lóe lên trong đầu hắn.

Những ngày trước Sầm Vật Cương đi đến tham gia hội nghị ở thủ đô, lãnh đạo căn bản tiến hành cho ra vài lời bình luận về phương diện phòng chống lụt bão ở các tỉnh thành. Vì là họp kín nên cũng có không ít người phụ trách các tỉnh như Sầm Vật Cương nhận lấy lời phê bình.

Thế nhưng lại có vài tỉnh được nhận lời khen ngợi trọng điểm, Sầm Vật Cương căn bản không vui vẻ gì với những kiểu khen ngợi như vậy.

Dù sao thì người thúc đẩy công tác chủ yếu là Vương Tử Quân, điều này không những là Sầm Vật Cương hiểu rõ ràng, các đồng chí tỉnh thành khác cũng hiểu rõ ràng. Ví dụ như tỉnh Tây Tường, bí thư tỉnh ủy Tây Tường nói rằng mình quá may mắn, may mà có được sự hợp tác tuyệt vời của Vương Tử Quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.