Gặp Lại

Chương 11




Khi Vương Tử Quân đang suy tư về chuyện liên quan đến Cảnh Tự Tiêu, lúc này bên ngoài phòng làm việc của hắn vang lên vài tiếng ồn huyên náo.

Vương Tử Quân nhíu mày, hắn mở cửa đi ra, thấy Cổ Dương đang cùng một nhân viên công tác chặn Văn Ngư Nhi bên ngoài hành lang.

- Được rồi, đừng làm rộn lên nữa, Ngư Nhi, cô tìm tôi sao? Vương Tử Quân thấy thế thì khoát tay với Cổ Dương, tỏ ý cứ để mặc Văn Ngư Nhi.

Văn Ngư Nhi có được thắng lợi trong một quá trình tranh chấp với Cổ Dương, nàng trừng mắt nhìn Cổ Dương, bộ dạng tỏ ra mình là người thẳng thắn.

Mặc dù Văn Ngư Nhi thường xuyên hoạt động bên phía văn phòng tỉnh ủy, Cổ Dương cũng biết cô gái xinh đẹp này là con gái của bí thư Văn, thế nhưng cũng biết cô gái này không sợ trời sợ đất gì ở phương diện chọn cán bộ cho ủy ban nhân dân tỉnh, hắn không muốn cho Văn Ngư Nhi đi vào quấy rầy Vương Tử Quân.

Cổ Dương đi theo Văn Ngư Nhi vào trong phòng, thấy Văn Ngư Nhi tùy tiện ngồi xuống đối diện với chủ tịch Vương, hắn cũng không nói gì được, chỉ châm trà cho nàng.

- Chủ tịch Vương, tôi có chuyện cần phản ánh với ngài. Văn Ngư Nhi tiếp nhận ly trà rồi dùng giọng trịnh trọng nói.

- Cô không phải muốn chạy đến tòa án yêu cầu khởi tố sao? Chạy đến chỗ tôi làm gì? Vương Tử Quân tức giận nhìn Văn Ngư Nhi rồi nói.

Văn Ngư Nhi lấy từ trong túi xách ra một lá thư rồi nói: - Chủ tịch Vương, ngài là một vị chủ tịch tỉnh điển hình chấp chính theo đúng quy định, ngài sao lại đối đãi với tôi như vậy. Tôi là một quần chúng bình thường đến phản ánh vấn đề với ngài, ngài sao có thể qua loa cho xong được?

- Được rồi, đừng nói nữa, cô đừng cầm chuyện của mình ra nói với tôi, vấn đề này không nằm trong tầm phạm vi của tôi, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho bí thư Văn, để anh ấy xử lý sự việc.

Văn Ngư Nhi thấy thế thì vừa vội vừa tức, nàng tức giận nói: - Chủ tịch Vương, ngài cũng đừng lấy bí thư Văn ra ép tôi, tôi sẽ phụ trách hành vi của mình.

Vương Tử Quân cười rồi đặt điện thoại xuống nói: - Tiểu nha đầu, sao cô lại muốn đến công tác ở văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, nơi này có quá nhiều nhiệm vụ, công tác nặng nề buồn tẻ, cũng không thú vị như phóng viên.

Sau khi nghe Vương Tử Quân gọi mình là tiểu nha đầu thì Văn Ngư Nhi vểnh miệng nhỏ lên cao hơn, nàng thầm nghĩ trong mắt anh thì tôi là tiểu nha đầu không hiểu chuyện thì phải. Thế là một cảm giác uất ức bùng lên, nàng thật sự muốn khóc đến nơi: - Chủ tịch Vương, mong anh chú ý thái độ trò chuyện của mình, nếu không tôi sẽ khiếu nại với bí thư Sầm, nói anh không tôn trọng quần chúng kêu oan.

Vương Tử Quân thật sự không làm gì hơn được, hắn không thể không dùng giọng chân thành nói: - Được rồi, xin hỏi đồng chí Văn Ngư Nhi, đồng chí tìm tôi có việc gì sao?

- Chủ tịch Vương, tôi đến phản ánh sự việc sở nội vụ làm rối loạn kỷ cương ở công tác thâm tra chính trị.

"Lại là chuyện này!" Vương Tử Quân nghe vậy đành mở miệng dùng giọng cầu xin tha thứ nói: - Được, chuyện này cô cũng đừng làm rối lên nữa, tất cả mọi người đều là đồng sự của bố cô, cô không quan tâm như vậy không phải làm cho bí thư Văn thêm khó khăn sao? Cô không phải muốn đến văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh công tác sao? Điều này căn bản là dễ nói, tôi sẽ làm công tác tư tưởng với bố cô, có được chưa? Câu trả lời như vậy đã hài lòng chưa?

Văn Ngư Nhi nghe vậy thì nín khóc và mỉm cười, nàng nở nụ cười ngọt ngào nói: - Quá thỏa mãn, nhưng anh cũng đừng nói tôi dựa vào quan hệ để đến làm trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, tôi rõ ràng là thi cử vào đàng hoàng.

- Được, được rồi, đồng chí Văn Ngư Nhi là nhân tài khó có được. Vương Tử Quân thật sự không muốn dây dưa thêm với Văn Ngư Nhi, hắn không khỏi dùng chiến thuật vu hồi để đối phó, để nhanh chóng đuổi cô nàng này đi.

- Anh cũng không được gạt người đâu đấy. Văn Ngư Nhi đi sau đó lại quay lại nói một câu, cuối cùng mới xem như bỏ đi.

Vương Tử Quân cảm thấy khá bức bối, chuyện này không nên để cho Văn Ngư Nhi tiếp tục làm loạn. Nếu đứa bé này không biết trời cao đất rộng, thật sự tố cáo sở nội vụ, chỉ sợ sự việc sẽ rất khó coi.

Vương Tử Quân bấm điện thoại của Văn Thành Đồ rồi nói" - Bí thư Văn, anh có rảnh không? Tôi có chuyện cần liên hệ với anh.

Lúc này Văn Thành Đồ đang nổi giận vì chuyện của con gái, hắn không ngờ con gái ngoan gần đây rất nghe lời lại tập trung tinh thần cố gắng chui vào trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Hơn nữa Văn Ngư Nhi còn nắm lấy sự kiện tuyển chọn cán bộ lần này mà tố cáo sở nội vụ lên tòa án tỉnh, đúng là náo loạn lật trời.

Văn Thành Đồ mặc dù có vài phần oán trách Văn Ngư Nhi, thế nhưng dù thế nào thì hắn và Văn Ngư Nhi vẫn là máu mủ tình thân, điều này khó thể nào mạt sát đi được, hắn căn bản chỉ nổi giận với Vương Tử Quân mà thôi. Hắn là người tâm tư tinh tế, chỉ cần suy đoán kinh nghiệm những năm này của con gái, hắn chợt phát hiện con gái mình đã rơi vào một vòng ma chú, mà Vương Tử Quân chính là một oan nghiệt bên trong đó.

Khi Văn Thành Đồ đang định gọi điện thoại chào hỏi tòa án, đột nhiên nhân được điện thoại của Vương Tử Quân.

Văn Thành Đồ căn bản cực kỳ tôn trọng một vị chủ tịch tỉnh thanh danh với quyền lợi cực kỳ cao vời của tỉnh Mật Đông, hắn không khỏi nói: - Chủ tịch Vương đang ở trong phòng làm việc sao? Tôi sẽ đi qua ngay.

- Đúng vậy, bí thư Văn, chỗ này của tôi có trà ngon, chúng ta có thể nhấp nhám một chút.

Văn Thành Đồ tuy cảm thấy rất không vui với chuyện của con gái, thế nhưng sau khi nhận được điện thoại thì nhanh chóng đi ngay. Khi vừa vào cửa thì Vương Tử Quân đã đứng lên khỏi ghế dùng giọng tươi cười nói: - Bí thư Văn, mời anh ngồi bên này.

Văn Thành Đồ nhìn dụng cụ pha trà trên bàn rồi cười nói: - Chủ tịch trịnh trọng như vậy mà tôi lại đến tay không, thật sự là hỗ thẹn.

Vương Tử Quân cười ha hả nói: - Bí thư Văn cũng đừng nên nói với tôi những điều như vậy, trà đã pha xong, bây giờ uống vào thì rất ngon, nếu để lâu sẽ mất đi vài phần hương vị.

Vương Tử Quân vừa uống trà vừa nghĩ đến mục đích của Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân cũng không đi thẳng vào vấn đề, sau khi nói vài chuyện khác thì mới mở miệng: - Bí thư Văn, vừa rồi giám đốc Lục đến chỗ tôi báo cáo công tác, anh ấy có nói gần đây chuyện gia đình nhà anh khá náo nhiệt.

- Ôi, đứa bé kia được nuông chiều mà sinh hư, đã làm cho chủ tịch Vương chê cười. Văn Thành Đồ nói ra những lời này mà thầm nghĩ, không phải anh là đầu sỏ gây ra chuyện này sao?

Vương Tử Quân thấy Văn Thành Đồ phê bình chính bản thân thì cười nói: - Bí thư Văn, Văn Ngư Nhi là một cô gái thông minh hoạt bát, làm việc chăm chú, thật ra cũng là một cô gái rất giỏi và hiền hòa. Ngài nên đổi lại một góc nhìn khác, không biết có bao nhiêu người đang hâm mộ ngài có một cô con gái tốt như vậy.

"Không phải anh cũng là một trong số những người hâm mộ đấy chứ?" Văn Thành Đồ thầm nghĩ như vậy rồi nhìn Vương Tử Quân, càng cảm thấy Vương Tử Quân căn bản không có ý nghĩ gì với con gái của mình. Nhưng đó là ý nghĩ tiêm thức, suy đoán như vậy không có chứng cứ rõ ràng, căn bản không thể nào nói ra khỏi miệng.

- Chủ tịch Vương, không dám gạt anh, nha đầu kia gần đây làm cho tổi rất phiền, nó căn bản tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với tôi nữa cơ. Văn Thành Đồ bày ra bộ dạng không làm gì được, Vương Tử Quân càng cảm thấy có chút buồn cười. Hắn suy nghĩ giây lát rồi trầm giọng nói: - Bí thư, chuyện này nếu như tiếp tục giằng co mãi là không tốt, Tiểu Ngư Nhi lần này tham gia tuyển chọn thật sự dựa vào tài lực của mình. Theo tính tình của cô ấy, bây giờ đang nổi nóng, tôi đề nghị chuyện này nên mở không nên chắn. Tôi thấy thế này, không phải cô ấy thích vào công tác ở ủy ban nhân dân tỉnh sao? Cứ cho cô ấy đi công tác vài ngày rồi nói sau. Ngài cũng không phải không biết công tác trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, khi đến rèn luyện một thời gian, nếu như cảm thấy không có ý nghĩa gì, như vậy cho cô ấy quay lại công tác ở nhật báo tỉnh là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.