Gặp Anh Vào Mùa Hoa Đẹp Nhất

Chương 8: May Mắn gặp Được Ngươi




Sáng sớm xuống lầu, Tri Hỏa cùng Bắc Hoàng Minh đã thấy mọi người ngồi đó ăn điểm tâm.

“Hey, chào buổi sáng.” Thấy Tri Hỏa, mọi người cất tiếng chào hỏi.

“Chào buổi sáng.” Tri Hỏa vô cùng có tinh thần đáp lại, dường như ngày hôm qua nghỉ ngơi rất tốt.

Mà Bắc Hoàng Minh chỉ hơi gật gật đầu với mọi người, coi như đáp lại, kéo Tri Hỏa ngồi xuống ăn sáng.

“Thật lòng cảm ơn các anh đã cứu tôi.” Hỏa Luyện cười nói.

Trừng phạt trong Ám Vô Dạ đối với người chơi bị tử vong là phi thường khắc nghiệt. Bình thường nếu chết thì ba ngày sau mới được sống lại về điểm hồi sinh, kinh nghiệm cấp bậc bị trừ đến năm phần trăm, cho nên người có level càng cao thì càng không thể sơ sẩy tử vong, bằng không nguyên đống kinh nghiệm rụng đi thật sự sẽ làm đau đớn lòng người vô cùng nha. Đấy là còn chưa nói tới chuyện khi chết sẽ bị rớt vật phẩm hoặc vũ khí ngẫu nhiên gì đó, tóm lại, chơi Ám Vô Dạ ngàn vạn lần không được tùy tiện mất mạng.

“Không phải khách sáo, bọn tôi vốn cũng thiếu cậu một cái ân tình, vừa vặn trả hết nợ thôi.” Hải mỉm cười nói.

Hơi sửng sốt, Hỏa Luyện cũng hiểu ra gật đầu đồng ý với anh, nhưng trong lòng lại thầm oán giận không thôi.

Trời mới biết hắn vất vả thế nào mới thừa dịp những người này trước kia còn chưa kịp lớn mạnh mà lừa gạt về một món hời nhân tình, muốn sau này có dịp cần đến thì sẽ đòi lại, nhưng ai ngờ lần này lại lãng phí để tuột mất như thế. Hiện tại bọn họ thế lực cường đại vậy, muốn kiếm cơ hội lần nữa có lẽ đã trở nên khó khăn.

Đạt được mục đích, mấy người Minh Giáo quay sang nhìn nhau, nở nụ cười.

“Kế tiếp các cậu tính làm gì?” Hàn Ly thuận miệng hỏi.

“Em muốn về bang trước đã.”

“Vậy ăn xong bữa sáng chúng ta chia mỗi người một ngả vậy.”

“Ừ, hy vọng lần sau có dịp gặp lại.” Hỏa Luyện vội vàng ăn cho xong, liền mang theo đám người trong bang rời đi.

“Lần này Hỏa Luyện nuốt phải bực tức, lần sau nhóc đó khẳng định sẽ càng thêm nghiêm túc mà tính kế chúng ta.” Hàn Ly luôn hiểu rõ tính tình em họ mình cười nói, biểu tình nhìn qua cũng không có nhiều lo lắng.

Dù sao không có chút thử thách chơi cũng đâu có vui, huống chi… Ánh mắt lướt đến trên người đám đồng đội, ý cười trên môi Hàn Ly càng đậm, huống chi mấy người này cũng đâu có chịu ngồi không.

“Thế nếu biết được phe mình còn tính kế cậu ta từng bước một, thì không phải sẽ chọc giận cậu ta đến chết thì thôi sao?” Lưu Ly ánh mắt xấu xa nói.

“Tuyệt đối sẽ giận phát điên luôn.” Hàn Ly cười đến cực kỳ khoái trá.

Y đã rất mong muốn được chiêm ngưỡng bộ dáng biến sắc của cậu em nhà mình, hơn nữa nếu muốn tự mình thoát khỏi chuyện kia, căn bản là không thể được, người khác cũng sẽ không giúp được, nên lần này cậu em họ kia nhất định đang rất buồn bực đi.

“Sao đột nhiên tôi lại thấy người trong bang mình cứ âm hiểm thế nào ấy?” Níu tay áo Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa cảm thán nói.

“Là cậu mới nhận ra thôi.” Bắc Hoàng Minh điềm đạm trả lời.

Ánh mắt ai oán nhìn Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa biết mình tuy rằng có ngốc một chút, nhưng cũng không cần nói thẳng ra thế chứ.

“Ăn nhanh lên, mấy người kia đều xong hết rồi.” Đem bánh mỳ quết mứt hoa quả đưa cho Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh thúc giục.

“Ừ, được rồi.” Tay cầm lấy bánh mỳ, động tác hai người đều tự nhiên vô cùng, giống như đã làm như vậy cả trăm lần rồi.

“Mặc dù cũng coi như được ngắm cảnh đẹp ý vui, nhưng cứ cảm thấy hai người này hôm nay cũng quá không coi ai ra gì đi? Nhìn như vợ chồng mới cưới đó.” Lưu Ly nhàm chán quan sát nói.

“Tân hôn sao?” Ánh mắt Hải trở nên có chút kỳ quái, bộ dáng dường như muốn cười lại không dám.

“Sao vậy sao vậy?”

“Ai mà biết được hôm qua hai đứa kia ở cùng một phòng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ.” Hải dùng ngữ điệu bình đạm thảm nhiên, nhưng nội dung trong lời nói lại làm mọi người chấn động.

Cảm giác được tầm mắt nóng rực đồng đội phóng tới, Bắc Hoàng Minh và Tri Hỏa mờ mịt nhìn bọn họ, không hiểu sao lại thấy mấy cặp mắt kia như muốn đem người ăn tươi nuốt sống.

“Sao, xảy ra chuyện gì?” Tri Hỏa biểu tình cứng ngắc hỏi.

Thật là khủng khiếp a! ! !

“Hai người đêm qua có làm gì sao?” Lưu Ly đưa ra câu hỏi trước tiên.

“Làm gì hả? Không làm gì cả? Chỉ cùng ngủ một chỗ thôi, ôm Minh liền thấy rất thoải mái đó.” Bắc Hoàng Minh nhìn ra ý đồ của bọn họ còn chưa kịp ngăn cản, Tri Hỏa đã thành thật trả lời, trên mặt còn mang vẻ tươi cười.

Hít một hơi thật sâu, Lưu Ly cùng Nguyệt Lượng chạy tới cạnh Tri Hỏa ép Bắc Hoàng Minh đi ra chỗ khác, hỏi cặn kẽ thêm.

Mà Bắc Hoàng Minh bị đuổi đi chỉ có thể bất đắc dĩ ôm lấy cái trán nhìn mấy người ánh mắt lấp lánh tinh quang, thở dài.

Cái gì tôi cũng chưa làm đâu đấy.

“Không thể tưởng tượng được, Minh cậu tay chân cũng lanh lẹ quá nhỉ.” Hàn Ly bỡn cợt nói.

“Mấy người đều nghĩ tới cái gì đấy, trong trò chơi làm sao xảy ra chuyện gì được hả?” Bắc Hoàng Minh lạnh lùng quét mắt qua đám nhiều chuyện kia.

Nếu như ngược lại có thể làm được chuyện gì, Bắc Hoàng Minh giờ cũng thập phần tiếc nuối rồi.

“Chính là Hải nói vậy đó.” Giỡn không thành, mọi người rất nhanh đem trách nhiệm đổ lên đầu Hải.

“Anh cái gì cũng chưa nói đâu, tại sức tưởng tượng của mọi người quá phong phú thôi.” Hải mỉm cười tao nhã uống hết ly sữa.

Rõ ràng là anh lừa gạt bọn em! Mọi người nổi giận.

Ngồi nghe mấy người nói chuyện, Tri Hỏa theo đó thoáng hiểu ra được đại ý, mặt trở nên đỏ bừng kêu lớn: “Mấy người nghĩ đi đâu đấy hả, cùng là con trai với nhau có khả năng xảy ra chuyện gì chứ!”

Bên này đang kịch liệt tranh luận lập tức yên tĩnh trở lại, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Tri Hỏa.

Không thể nào, lại còn ngây thơ thế ư? Ngày nào đó cậu ta bị Bắc Hoàng Minh ăn sạch chắc cũng chẳng biết đâu nha.

“Làm, làm gì đấy, là sự thật mà.” Bị mọi người nhìn đến mất tự nhiên, Tri Hỏa rụt cổ nói.

“Tri Hỏa, cậu hẳn là nên cùng mấy bạn nữ trong lớp trao đổi nhiều hơn.” Lưu Ly lắc đầu tiếc nuối nói.

Làm cho Tri Hỏa ngây người không hiểu gì cả.

“Cậu không cần để ý đến bên đó nữa, bọn họ nhàm chán thôi.” Bắc Hoàng Minh cuối cùng đứng nhìn không yên, chặn ngang mấy người kia đang tiếp tục muốn dạy hư Tri Hỏa.

Sao lại nói bọn tôi nhàm chán chứ, rõ ràng chính là cậu không muốn cho Tri Hỏa biết, như vậy còn thấy cậu giỏi lừa gạt hơn bọn tôi nữa. Mọi người nhất loạt khinh bỉ.

Định có ý kiến gì sao? Nhướn mày, Bắc Hoàng Minh ánh mắt lạnh băng lướt qua.

Không. Thực không khí phách đồng loạt cúi đầu, tất cả đều thấy rét run rồi nha.

“Chúng ta cũng nên qua tổng công hội giao nhiệm vụ thôi.” Thấy tất cả đều đã ăn xong rồi, Bắc Hoàng Minh cũng không định tiếp tục lãng phí thời gian trong này nữa.

“Ừ, đi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.