Gặp Anh Vào Mùa Hoa Đẹp Nhất

Chương 6: Quỷ thích khóc




“Tốt lắm, hoàn thành xong nhiệm vụ, chúng ta cũng nên đi thôi.” Kịch vui xem đã mắt rồi, Hải cũng không muốn đứng đây phơi nắng nữa, miền Tây quả nhiên nóng vô cùng.

Những người khác cũng đứng dậy theo chuẩn bị rời đi.

“Tri Hỏa, ông lấy được dây chuyền, hôm nay phải khao bọn tôi một bữa thịnh soạn đấy!” Lưu Ly tất nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể lợi dụng được.

Độ chân thật của trò chơi này cũng thực dọa người, cao lương mỹ vị trong tiệm cơm có thể sánh ngang với đồ ăn của khách sạn năm sao, đương nhiên điều kiện tiên quyết là cấp bậc của quán phải đủ cao.

“Còn lâu ấy.” Làm mặt quỷ, Tri Hỏa mới không phải loại người coi tiền như rác đâu.

“Quỷ ki bo!” Lưu Ly đương nhiên không dễ dàng buông tha cho cậu, tiếp tục khích tướng.

“Cái đó và ki bo chẳng liên quan với nhau chút nào cả!”

.

“Á á! Cứu mạng với!”

Đột nhiên, từ xa truyền đến một loạt tiếng thét chói tai, cắt ngang màn tranh cãi của Tri Hỏa và Lưu Ly, lôi kéo sự chú ý của mọi người.

“Có chuyện gì rồi?” Nguyệt Lượng mờ mịt hỏi.

“Không biết, đi, qua đó nhìn đã rồi nói sau.” Tri Hỏa dẫn dầu vọt qua hướng phát ra tiếng kêu.

Bắc Hoàng Minh vốn định bảo cậu không cần xen vào việc của người khác, nhưng cũng biết khuyên Tri Hỏa ngồi yên không động là chuyện bất khả thi, đành phải nghe lời đi theo.

Giá như cậu ấy đừng quá kích động dù chỉ một lần, thì thật tốt quá.

Bắc Hoàng Minh đau đầu cực kỳ.

“Ha ha,  nếu không còn náo nhiệt như vậy, em ấy đã không phải là Tri Hỏa rồi.” Hải tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ Bắc Hoàng Minh, cười tủm tỉm nói.

Thở hắt ra, Bắc Hoàng Minh bất đắc dĩ cười, đúng vậy, nếu không hành động như vậy, cậu ấy không còn là Tri Hỏa nữa.

Chạy tới nơi có tiếng người kêu cứu, Bắc Hoàng Minh nhịn không được muốn khen ngợi Tri Hỏa, làm tốt lắm!

Hóa ra, người gặp chuyện không may chính là Hỏa Luyện.

Liếc nhìn nhau, mọi người đều biết lần này là cơ hội vô cùng lớn để xóa đi món nợ kia.

Nhưng thấy thứ đang dồn ép đám người Hỏa Luyện chính là quái BOSS Ngải Ma Ti, vẻ mặt mọi người không tránh khỏi biến sắc.

Trời ạ, mấy tên kia rốt cuộc đụng phải cái gì đây? Lại còn chọc tức BOSS cấp 80, khó trách cạnh Hỏa Luyện có đến hơn chục người nhưng cũng đấu không lại, đều hóa thành bạch quang mà về điểm hồi sinh.

Ngải Ma Ti toàn thân đúc bởi nham thạch chính là BOSS thuộc hệ phòng ngự có thể nói mạnh hàng đầu game cũng không ngoa, cùng với đó lại là cơ thể cao lớn như người khổng lồ, là một trong những BOSS cực kỳ khó đối phó của Ám Vô Dạ.

“Lên thôi.” Tuy rằng cảm thấy quái vật này rất khó giải quyết, nhưng Tri Hỏa cũng không nghĩ đến chuyện dễ dàng lui bước.

“Cậu nói gì thì cứ thế mà làm theo thôi, bang chủ.” Hàn Ly cười hì hì lấy ra cung.

Quay đầu nhìn lại, những người khác cũng đều gọi ra vũ khí, ánh mắt dõi theo Tri Hỏa đều là tín nhiệm hoàn toàn. Bọn họ biết có Tri Hỏa ở đây, chuyện khó xử lý đến đâu cũng có thể vượt qua, chỉ cần có dũng khí, có những đồng đội đáng tin cậy ở bên.

“Ừ, sẽ không để mọi người phải chết đâu.” Tri Hỏa cười một tiếng, vọt lên.

.

“Ai nha, Hỏa Luyện gặp phiền toái rồi.”

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Hỏa Luyện đang chống đỡ chật vật quay đầu nhìn lại, liền thấy mấy người Tri Hỏa, trên mặt không khỏi lộ ra biểu tình vui sướng.

Mà năm người đi theo cạnh Hỏa Luyện cũng biết bọn họ rốt cuộc được cứu rồi, đều thở phào.

“Vô cùng chật vật nhỉ.” Hàn Ly lắc đầu cười nói.

“Nhiều chuyện.” Hỏa Luyện thở hổn hển, nhưng dẫu vậy cũng không chịu yếu thế.

“Nơi này giao lại cho bọn tôi đi, các cậu lánh qua một bên. Nguyệt Lượng, trước hết giúp mấy người này chữa thương đã.” Gặp trường hợp khẩn cấp, Tri Hỏa liền lộ ra bộ dáng của một thủ lĩnh chân chính, người trong bang đã biết trước nên không hề có vẻ ngạc nhên.

Dẫu vậy biến hóa của Tri Hỏa trong mắt người khác lại vô cùng chấn động, đặc biệt là đối với Hỏa Luyện. Nguyên bản hắn vẫn tưởng mình đã đánh giá Tri Hỏa quá cao, thủ lĩnh thực sự của Minh Giáo mới là Bắc Hoàng Minh, nhưng hiện tại xem ra không đúng rồi. Danh xưng Nhật quân Nguyệt đế này đích thực không phải tự dưng mà có.

Gật gật đầu, Hỏa Luyện cùng năm người kia lùi lại phía sau.

“Nói mới nhớ, chúng ta dường như đã lâu lắm rồi mới lại hợp lực cùng nhau.” Tri Hỏa hoài niệm nói.

“Còn chậm chạp nữa hả.” Bắc Hoàng Minh nhẹ cốc đầu cậu, ý nhắc cậu trong lúc khẩn trương thế này đừng lơ đãng như ở cõi tiên nữa.

“Tôi biết rồi mà.”Sờ sờ đầu, Tri Hỏa chun mũi.

“Hồng!” Cùng với tiếng hô, một thanh kiếm nhỏ dài màu đỏ liền hiện ra trong tay Tri Hỏa. Cầm kiếm, Tri Hỏa lộ ra nụ cười vô cùng tự tin, rồi lập tức lao về hướng con quái, theo sát phía sau cậu chính là Lưu Ly.

Mà trong lúc đó, Hàn Ly cùng Bắc Hoàng Minh đã tiếng lên trước công kích quái, lôi kéo sự chú ý của nó.

“Tăng tốc, gia tăng sức mạnh!” Hải cũng sử dụng kĩ năng của chính mình bổ sung thêm sức chiến đấu cho đồng đội.

Nguyệt Lượng qua phía đám Hỏa Luyện, vừa định niệm thuật chữa thương cho bọn hắn, lại bị Hỏa Luyện ngăn lại.

“Chị đi hỗ trợ bọn họ sẽ tốt hơn, quái vật này không đơn giản đâu, bọn tôi có thuốc rồi.”

Thấy Hỏa Luyện kiên quyết như vậy, Nguyệt Lượng cũng gật đầu rời đi. Hiện tại bốn người phía Tri Hỏa mới là quan trọng nhất, nếu họ chống đỡ không được, nơi này cũng đừng ai nghĩ đến chuyện sống sót mà thoát khỏi.

Ánh sáng đỏ, lam, trắng không ngừng lóe lên.

Ma pháp của Bắc Hoàng Minh phóng ra hết cái này đến cái khác, thuật hỗ trợ của Hải thêm vào một lần lại một lần, Nguyệt Lượng không ngừng tăng máu cho mọi người, có hậu phương vững chắc như vậy, những người ở đầu chiến tuyến hoàn toàn không phải lo lắng gì nữa.

Phối hợp ăn khớp đến không có chút kẽ hở nào.

Hỏa Luyện tán thưởng, nếu có thể, hắn cũng hy vọng mình sẽ có được những đồng đội kề vai sát cánh chiến đấu như vậy. Giờ khắc này, Hỏa Luyện thực hâm mộ Tri Hỏa, tên kia so với chính mình may mắn hơn rất nhiều.

Vuốt qua khuôn mặt mướt mồ hôi, Tri Hỏa hung ác nhìn Ngải Ma Ti, tuy rằng máu của nó có giảm đi, nhưng chừng đó so với cả thanh máu đầy quả thực chẳng đáng là bao. Quay đầu nhìn lại, Tri Hỏa thấy các bạn mình đều lộ ra thần sắc mệt mỏi, hiểu rằng lúc này phải tốc chiến tốc thắng.

“Oa!” Lưu Ly kêu thảm một tiếng ngã trên mặt đất, máu lập tức giảm xuống gần mức báo động.

Tuy rằng tốc độ của Lưu Ly rất nhanh, có thể gây hiệu quả nhiễu loạn địch, nhưng máu của nhỏ ít, lực công kích cũng là hạn chế rất lớn.

“Lưu Ly, bà lùi lại đi, Minh, qua đây giúp tôi.” Tri Hỏa bình tĩnh hạ lệnh.

Trong lúc chiến đầu, đối với chỉ huy của Tri Hỏa mọi người chưa bao giờ có ý kiến, toàn bộ là tuân theo vô điều kiện, cho nên Lưu Ly cùng Bắc Hoàng Minh hai người rất nhanh trao đổi vị trí.

“Minh, lần này phiền cậu dùng vũ khí rồi.” Tri Hỏa áy náy nói.

“Không sao cả.” Bắc Hoàng Minh không sử dụng vũ khí chính là cảm thấy không cần thiết… nhưng đến lúc cấp bách, hắn cũng không ngại dùng.

Hai chiếc vòng rất nhanh xoáy tròn quanh cánh tay, ma lực bắt đầu tập trung lại, chờ đợi cho một kích cuối cùng.

Ngẩng đầu, đồng tử sắc bén của Tri Hỏa bắn thẳng về phía quái vật.

Nhược điểm, chính là chỗ đó!

Nhảy mạnh lên, Tri Hỏa là kiếm sĩ thuộc hệ nhanh nhẹn, chỉ thấy cậu đáp nhẹ qua mấy chỗ trên người Ngải Ma Ti, rất nhanh liền lên tới bả vai của nó.

Giơ kiếm lên cao mạnh mẽ đâm vào mắt trái của Ngải Ma Ti, trong nháy mắt thanh máu của nó lập tức giảm một nửa.

“U oa a a a!!”

Tiếng kêu thống khổ vang lên, Tri Hỏa thiếu chút nữa bị cơn rống giận của Ngải Ma Ti gây chấn động mà rớt xuống, miễn cưỡng ổn định thăng bằng, Tri Hỏa cúi đầu thấy ma pháp của Bắc Hoàng Minh đã tập trung lại gần xong, rất nhanh liền nhảy ra khỏi người ngải Ma Ti.

Ngay lúc chỉ còn kém một giây, một tiếng sấm rung trời bắn thẳng tắp về phía Ngải Ma Ti, nham thạch rắn chắc trong nháy mắt biến thành đất vụn khô khốc.

Ha, cơ thể là nham thạch thì sao chứ, chỉ cần Minh công kích là mày thành cát vụn thôi, hừ hừ.

Cười đắc ý, Tri Hỏa vì Bắc Hoàng Minh mà lấy làm hãnh diện.

Lực chiến đấu thật khủng khiếp.

Hỏa Luyện cũng là lần đầu tiên được chứng kiến sức mạnh của Bắc Hoàng Minh, sợ ngây người.

Bắc Hoàng Minh như thế này căn bản thừa sức đứng trong top 3 người chơi hàng đầu của Ám Vô Dạ, không, cho dù nói hắn là người giỏi nhất cũng không hề khoa trương.

Tiêu diệt xong quái vật, mọi người đều kiệt sức ngồi bệt trên mặt đất, nhìn nhau mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.