Gặp Anh Vào Mùa Hoa Đẹp Nhất

Chương 43: Tập kích (hạ)




Vị chủ trì trong sự mong đợi của khán giả, cất tiếng.

-”Tiếp theo, số báo danh 08 : Diệp Tử.”

Ngay lập tức khán giả đồng loạt vỗ tay vô cùng nồng nhiệt.

Rõ ràng thông qua vòng một, Diệp Tử đã có được lượng fans đầu tiên khá đông đảo,

Nghe gọi đến lượt mình, Diệp Tử từ trong phòng bước ra, ngẩng đầu nhìn lên khán đài, vừa vặn chạm vào ánh nhìn của Diệp Chấn.

Cảm nhận được tia cổ vũ trog mắt baba Diệp Tử giương khoé môi nhợt nhạt nở nụ cười, gương mặt tinh xảo, nụ cười dịu dàng pha chút tinh nghịch, hệt như đoá phù dung chớm nở, khiến Duẫn Thừa Húc thoáng lăng ra, chìm nghỉm trong nụ cười đó.

Sau này nghĩ lại, có lẽ hắn đã đánh mất tâm của mình bắt đầu từ lúc nhìn thấy cô đầu tiên, nhưng một nụ cười chớp mắt chợt qua kia lại là giọt nước tràn ly khiến hắn hoàn toàn rơi vào bể tình.

Tất nhiên, hiện tại Ảnh đế đại nhân còn chưa nhận ra.

Mãi đến khi xung quanh Diệp Tử “vệ tinh” san sát, như măng mọc sau mưa, dùng thủ đoạn nào  đám “vệ tinh” kia cũng không bỏ cuộc, Ảnh đế đại nhân mới hoảng hốt vò đầu bứt tai xoắn xuýt 1000 kế tỏ tình.

Tất nhiên đây là chuyện của tương lai, hiện tại Ảnh đế đại nhân còn đang chìm trong nụ cười chết người kia của Diệp Tử.

Diệp Tử cũng không biết mình vừa cầm tù trái tim Ảnh đế đại nhân, nếu biết chỉ cười một cái mà dính phải miếng cao dán chó gỡ thế nào cũng không ra, còn bị “ám” cả đời...

Haha.. Diệp Tử tỏ vẻ, chết cô cũng không cười.

___________________________________________________

-”Đồng Quy Vu Tận” -bắt đầu.”

Diệp Tử xoay người đưa lưng về phía ban giám khảo cất ba bước chân, sau đó cô hơi xoay gương mặt lại, lộ ra một bên gương mặt về phía ban giám khảo.

Ánh mắt biến đổi lạnh như băng, trống rỗng không có chút tình cảm.

“cạch”

Một tiếng va chạm giữa cây bút bi và mặt bàn vang lên khiến vài vị Ban giám khảo giật nảy mình, một giọt mồ hôi chảy trên má.

Cái gì vậy?

Đó là như thế nào một ánh mắt?

Lạnh nhạt, vô ba, chết lặng, không chút gợn sóng.

Diệp Tử thu hồi đầu, bàn tay trái nhẹ đưa ra trước, tay hơi nắm nhẹ đẩy về bên trái.

Khán giả kinh ngạc.

Động tác vừa rồi là mở cửa?

Mime? (*)

(*) kịch câm.

Diệp Tử lại làm tiếp một loạt động tác bằng tay khác.

Thần kỳ là tất cả mọi người bao gồm ban giám khảo lẫn khán giả đều có thể hiểu được ý nghĩa mỗi động tác tay của cô.

Bổ củi, dùng đá nhóm lửa, thái thức ăn..

-”Cô ấy đang ở trong nhà bếp” Packer gương mặt thoáng hiện nụ cười, rầm rì trong miệng.

.

.

Diệp Tử sau khi hoàn thành một loạt hành động, liền dừng lại.

Cô cho tay phải vào bên dưới tay trái, bàn tay hình dáng đang cầm một cái lọ.

Là rút lọ ra từ tay áo (*)!!! khán giả không hẹn mà cùng nghĩ đến.

(*) cổ đại tay áo rất dài có thể chứa đồ, ai đọc cổ đại chắc biết nhỉ.

“Không ai biết ta có loại Bách Trùng Độc này” một giọng nữ vô cảm vang lên.

Khán giả chợt cảm nhận được một tia hàn ý lủi từ chân lên đến tận da đầu.

Lúc này, Diệp Tử trên sân khấu di chuyển.

Cô làm động tác giống như đang tựa lưng vào cửa, một tay giữ động tác nắm chặt chiếc lọ, một tay nhẹ làm động tác đẩy nhẹ cửa, thận trọng hơi nghiêng đầu.

-”cô ta đang nhìn một ai đó” một vị giám khảo mở miệng.

-”Sư phụ, ngài đừng trách ta lấy oán báo ân” Diệp Tử khẽ khép lại mắt, một giọt nước mắt lăn dài trên má.

“Ngài mang ta trở về môn phái, lại mặc ta bị khi dễ, chịu nhục đủ đường, không đoái hoài” Diệp Tử nỉ non.

“Thậm chí còn mặc ta sinh tử” Trong giọng đã pha thêm một chút bi thương.

“Đám ô hợp đội lốt tiên phong đạo cốt, ngoài mặt hiền hoà bên trong biến chất, ta một cái cũng không bỏ qua cho các ngươi” Lúc này Diệp Tử đã đổi thành giọng căm phẫn.

“Chỉ cần nhượng một lượng nhỏ Bách Trùng độc mọi chuyện liền kết thúc, ta sẽ được giải thoát” giọng Diệp Tử dần quy về bình thản.

“Bách Trùng độc sau khi vào cơ thể sẽ phân tán vào đan điền sau đó tự huỷ, đan điền sẽ lập tức bạo liệt. Không để lại bất kỳ dấu vết nào” Diệp Tử mím môi, ánh mắt giãy giụa, cúi đầu nhìn bàn tay đang “giữ” lọ trùng độc của mình.

Diệp Tử ánh mắt mông lung, như chìm vào hồi ức.

Khi lần nữa mở mắt ra, đôi mắt đã trở thành hờ hững vô tình.

Cô cho tay đang nắm lọ trùng độc vào “tay áo” sau đó nhẹ nhếch môi, tiếp tục động tác nêm nếm thức ăn.

“Độc của ta” Diệp Tử nỉ non.

Diệp Tử thu hồi cảm xúc, mỉm cười đúng mực cúi chào giám khảo.

Lúc này mọi người mới hoàn hồn.

Ngay lập tức hội trường bùng nổ tiếng vỗ tay không ngớt.

Khán giả đồng thanh hô vang.

-”Diệp Tử, Diệp Tử, Diệp Tử”

___________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.