Gặp Anh Vào Mùa Hoa Đẹp Nhất

Chương 20: Thật sự là một đôi tay khéo !




Con mèo kia, sao mi không nói cho ta biết nơi này có quái! Tri Hỏa nghiến răng nghiến lợi oán giận với Đóa Miêu Miêu.

Vô nghĩa, loại địa phương này sao có thể không có chứ, rõ ràng là do bản thân ngươi quá ngốc thôi. Đóa Miêu Miêu hờ hững phản bác.

Vẫn là cố gắng cho tốt đi, tuy rằng nơi này quái rất mạnh, nhưng cũng coi như có lợi, kinh nghiệm kiếm được nhiều lắm, cố lên đi.

Đáng giận! Tri Hỏa bạo phát.

“Tôi vừa rồi đã định hỏi cậu, có lẽ lấy được gợi ý ở đâu nên mới biết được làm thế nào phải không?” Bắc Hoàng Minh liếc qua thấy bộ dáng tức giận của Tri Hỏa, nhẹ giọng hỏi.

“Đúng vậy, là Đóa Miêu Miêu nói cho tôi biết.” Tri Hỏa thành thật trả lời, “Nhưng cậu đã nghi ngờ, tại sao vẫn có thể tin tưởng tôi mà không hỏi câu nào?”

“Tôi tin cậu mà, không cần lý do.” Bắc Hoàng Minh cười cười.

Không biết tại sao vừa nghe Bắc Hoàng Minh nói những lời này, Tri Hỏa thực vô cùng cảm động.

Minh, quả nhiên là bạn tốt!

Ngu ngốc. Đóa Miêu Miêu cuối cùng vẫn là nhịn không nổi sự chậm tiêu của Tri Hỏa.

Sao mi lại mắng ta!

Bắc Hoàng Minh đối với nhóc thật sự chỉ có tình bạn bè thôi sao? Nhà ngươi đối với cậu ta cũng chỉ có cảm tình bè bạn thôi sao? Đóa Miêu Miêu chỉ thẳng ra điểm u mê trong đầu Tri Hỏa.

Cái gì! Tri Hỏa sửng sốt, ngây người.

“Ngu ngốc, cậu còn ngơ ngẩn ở đấy hả, muốn chết à!” Đoạn Tình Vô Tâm xô Tri Hỏa qua một bên, đỡ công kích của quái.

Bị đẩy ngã trên mặt đất, Tri Hỏa mới bừng tỉnh đại ngộ.

Còn định chơi đùa gì chứ, hiện tại mọi người đều đang bị nguy hiểm đến tính mạng, loại vấn đề này chờ lúc khác nói sau!

Tri Hỏa rút kiếm gia nhập cuộc chiến.

Tên ngốc này, cũng rất được đấy…

Thấy  thân thủ linh hoạt Tri Hỏa phối hợp cùng Bắc Hoàng Minh tác chiến không chê vào đâu được, Đoạn Tình Vô Tâm liền thay đổi suy nghĩ về Tri Hỏa, cũng thật hâm mộ sự tín nhiệm hoàn toàn giữa cậu cùng Bắc Hoàng Minh.

Khó trách hai người kia có thể được xưng là Nhật Quân Nguyệt Đế, bọn họ căn bản là như một thể không tách rời, trời sinh nên ở cùng một chỗ.

“Lần này đổi lại là cậu ngẩn người rồi.” Tri Hỏa lao nhanh chắn trước mặt Đoạn Tình Vô Tâm, thay hắn đỡ công kích của quái.

“Lắm chuyện, chỉ là tôi đang tự ngẫm một chút vấn đề thôi.” Đoạn Tình Vô Tâm giúp Tri Hỏa chặn quái tấn công ở phía sau.

“Tự ngẫm vấn đề gì?” Tri Hỏa cảm thấy chính mình bây giờ công phu càng ngày càng cao, trong thời điểm chiến đấu cam go này còn có thể tám chuyện cùng người khác.

“Cậu với Bắc Hoàng Minh cảm tình có vẻ rất tốt… hai người là anh em ruột sao?” Mà kỳ quái chính là, hôm nay Đoạn Tình Vô Tâm cũng lại điên cùng Tri Hỏa, một bên đánh, một bên nói chuyện phiếm.

“Sao có thể vậy được.” Tri Hỏa cười nhạo.

“Nếu cậu là con gái thì tốt rồi, hai người nhất định sẽ rất xứng đôi.”

Lời nói của Đoạn Tình Vô Tâm lại khuấy động vấn đề vừa mới tạm lắng xuống trong đầu Tri Hỏa. Đối với Minh, tình cảm của cậu rốt cuộc là gì? Chẳng lẽ chỉ đơn giản là tình bạn thôi ư?

“Sao cậu không nói Minh là con gái thì tốt rồi?” Tri Hỏa phản đối.

“Thì là cảm thấy cậu giống con gái hơn.” Đoạn Tình Vô Tâm cười lạnh.

“Tên khốn!” Tri Hỏa bừng bừng lửa giận, cậu ghét nhất bị người khác nói mình giống con gái, rõ ràng là con trai đàng hoàng thế này, sao giống con gái được!

Mà Đoạn Tình Vô Tâm khôn lanh quăng bom xong liền chạy biến đi mất.

Quay đầu nhìn Bắc Hoàng Minh đứng một chỗ niệm ra từng tầng từng tầng ma pháp, những luồng sáng trắng rọi qua hắn làm lộ ra một loại mỹ cảm thần thánh.

Tri Hỏa giờ đây mới hoàn toàn ý thực được Bắc Hoàng Minh rốt cuộc có bao nhiêu anh tuấn.

Nếu Minh là nữ thì tốt rồi, mình nhất định sẽ để cậu ấy làm bạn gái mình! Tri Hỏa cũng cảm thấy thập phần tiếc nuối, chính là cậu cũng không nhận ra, trong lòng cậu thứ tình cảm kia đã mang tên tình yêu mất rồi.

Dường như chú ý tới ánh nhìn Tri Hỏa chăm chú của Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh quay đầu, bốn mắt trong khoảnh khắc gặp nhau, Tri Hỏa cảm giác trái tim mình đập thình thịch, như có dòng điện xẹt qua người.

Nếu Minh là nữ có phải tốt không. Tri Hỏa lại thấy tiếc hận.

.

“Tốt rồi, cuối cùng đã xong!” Đến khi Đoạn Tình Vô Tâm đánh bại con quái cuối cùng, ba người đều kiệt sức tới nơi.

“Nhẹ cả người.” Tri Hỏa cảm thấy tay của mình đều không nhấc lên được nữa, lui về phía sau dựa vào tường, lại không ngờ bức tường lại lún sâu nuốt người vào, còn chưa chờ Tri Hỏa kịp phản ứng, nửa thân cậu đã bị kéo đến bên kia.

“Hỏa! “Bắc Hoàng Minh vừa thấy, trái tim thiếu điều ngừng đập, lấy tốc độ nhanh nhất đuổi tới bên người Tri Hỏa, giữ chặt tay cậu. Kết quả hai người cùng nhau bị bước tường nuốt chửng.

Đoạn Tình Vô Tâm đứng cách bọn họ khá xa lập tức lao tới, nhưng lúc này bóng dáng hai người đã biệt tăm.

“Sao lại thế này!” Nện nắm đấm lên vách tường, Đoạn Tình Vô Tâm ngây ngẩn cả người.

Lần này, lại bỏ rơi tôi một mình sao? Cười khổ, lòng Đoạn Tình Vô Tâm nhói lên đau đớn.

Đột nhiên hắn nhớ tới Tri Hỏa lúc cuối còn cố hét lên với mình một câu “Gặp lối rẽ thì đi về bên trái!”, hắn lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, đó là phương pháp rời khỏi nơi này mà Tri Hỏa cố ý nói cho hắn.

Đồ ngu ngốc này, bản thân sắp gặp nguy hiểm mà còn có thời gian nghĩ cho người khác! Đoạn Tình Vô Tâm mặc dù trong lòng ra sức mắng mỏ, nhưng biểu tình cảm động trên mặt không giấu nổi.

“Tri Hỏa cùng Bắc Hoàng Minh hai người các cậu là đồ ngu!” Lớn tiếng gầm rú, Đoạn Tình Vô Tâm phát tiết xong bất mãn của chính mình, rồi lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, “Mà có lẽ ở cùng bọn cậu một thời gian, tôi cũng thành hồ đồ rồi. Lần này tôi không thèm đào tẩu một mình đâu, tôi muốn tìm ra hai người các cậu, rồi ba chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi nơi quỷ quái này!”

Quyết định hướng đi của chính mình, vẻ mặt Đoạn Tình Vô Tâm trở nên thực kiên định, khí chất của một thủ lĩnh bỗng lộ ra trọn vẹn.

Chờ tôi, hai đứa ngốc kia. Nhất định phải sống sót đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.