Gặp Anh Vào Mùa Hoa Đẹp Nhất

Chương 17: Kiếm tiền! Kiếm tiền!




Dưới lòng đất tối như mực, phía trước bất tận không thấy điểm cuối, Tri Hỏa thật cẩn thận theo sau Bắc Hoàng Minh, vịn những khối thạch bích bên người chậm rãi đi về phía trước.

Đột nhiên đất dưới chân sụt xuống, thiếu chút nữa Tri Hỏa ngã sấp xuống, may mà Bắc Hoàng Minh luôn từng khắc chú ý tới Tri Hỏa, mới có thể giữ chặt cậu đỡ bị té đau đớn.

Nghe thấy tiếng vang phía sau, Đoạn Tình Vô Tâm cũng dừng bước, quay đầu nhìn hai bóng người lờ mờ trong bóng đêm.

“Nhanh lên.”

Hắn vốn không biết rõ Tri Hỏa mạnh như thế nào, so với Tri Hỏa, Đoạn Tình Vô Tâm hiểm nhiên hứng thú với Bắc Hoàng Minh hơn nhiều.

“Này, tên khốn cậu cũng vô cảm quá đi. Nếu không phải vì cậu, bọn tôi nào có thể rơi xuống cái địa phương quái quỷ tối như hũ nút này chứ?” Tri Hỏa bất mãn kêu to.

“Là các cậu xem vào việc của người khác.” Đoạn Tình Vô Tâm cũng buồn không quay đầu lại phản bác.

“Cậu!” Tri Hỏa tức đến run người.

“Đừng để ý đến cậu ta.” Bắc Hoàng Minh nắm chặt tay Tri Hỏa, dẫn cậu đi về phía trước.

“Là tên đó quá đáng mà.” Tri Hỏa nhịn không được oán giận cùng Bắc Hoàng Minh.

“Vậy sao lúc trông thấy, đã nói cậu không cần xen vào, cậu cứ khăng khăng quản chuyện người khác. Bây giờ tự trách mình đi.” Trong mắt Bắc Hoàng Minh tràn đầy cưng chiều bất đắc dĩ, chỉ tiếc xung quanh quá tối, Tri Hỏa căn bản là nhìn không thấy.

“Sao tôi biết vậy chứ. Vốn tưởng rằng hắn tốt xấu gì cũng là bang chủ bang lớn nhất hiện giờ, làm người hẳn không tồi, ai ngờ chọc phải cục nợ!” Tri Hỏa than thở.

Sự tình nguyên lai là từ ngày hôm trước. Nguyên bản Tri Hỏa cùng Bắc Hoàng Minh đều không có chuyện gì, đâm ra lười đi đường nên quyết định cưỡi Hỏa Diễm. Hết thảy đều thuận lợi, nhưng trùng hợp đi ngang qua một khu đất trống lại trông thấy Đoạn Tình Vô Tâm lần trước đã gặp qua một lần.

Lúc ấy hắn bị một đám quái công kích, xem trạng thái quái vật tựa hồ đã cuồng hóa. Tri Hỏa thấy liền nhịn không được xông lên cứu hắn, vốn Bắc Hoàng Minh đã cực lực ngăn cản, nhưng chung quy không thể nói lại Tri Hỏa, đành phải hỗ trợ một tay.

Kết cục là, cứu được Đoạn Tình Vô Tâm từ tay đám quái, nhưng ai ngờ mấy con cuồng hóa trước khi chết lại làm nổ tung mặt đất dưới chân bọn họ. Mà dưới mặt đất hóa ra trống rỗng! Vì thế cả ba người hiện tại rơi xuống lòng đất, đến giờ vẫn chưa tìm được lối ra.

“Minh, chúng ta liệu có khả năng không đi lên được không?” Tri Hỏa có chút lo lắng hỏi.

“Sẽ không, xem thiết kế nơi này có vẻ như mê cung, nhất định sẽ có lối ra.” Bắc Hoàng Minh trấn an nói, đồng thời cũng thật cao hứng Tri Hỏa bộ dáng hiện tại chính là toàn tâm toàn ý dựa vào mình. Nếu có thể, hắn còn thật hy vọng bọn họ vĩnh viễn không phải đi ra ngoài.

“Này, cậu có đói bụng hay không?” Tri Hỏa hướng về phía Đoạn Tình Vô Tâm vẫn đi phía trước mà kêu lên.

“Cậu thật đúng là lắm chuyện!” Đoạn Tình Vô Tâm liên tục nhíu mày.

“Tôi cũng đói bụng, nghỉ ngơi một chút đi.”

Thấy Bắc Hoàng Minh cũng mở miệng nói vậy, Đoạn Tình Vô Tâm đành phải đồng ý.

“Minh, sao tôi thấy cái người này thái độ đối với cậu tốt hơn so với tôi gấp vạn lần ấy.” Tri Hỏa có chút thắc mắc hỏi, rất bất mãn.

“Cậu đang ghen phải không?” Bắc Hoàng Minh đột nhiên hỏi.

“Ai, ai bảo thế hả!” Tri Hỏa bối rối phủ nhận, mặt đỏ bừng.

Bắc Hoàng Minh có chút thất vọng, chỉ tiếc hắn không phát hiện biểu tình Tri Hỏa lúc này, bằng không hắn sẽ biết kỳ thật lời nói của Tri Hỏa cùng với ý tứ chân chính của cậu hoàn toàn bất đồng.

“Này, Đoạn Tình Vô Tâm, cậu không có đồ ăn sao?” Lấy thức ăn từ túi không gian của mình, Tri Hỏa mới phát hiện Đoạn Tình Vô Tâm hình như không hề động, vẫn ngồi nguyên chỗ đó.

“Không cần cậu quan tâm.” Đoạn Tình Vô Tâm thực không hiểu nổi, tại sao lại có người thích xen vào việc người khác như thế?

“Hứ, cái tên khẩu thị tâm phi.” Tri Hỏa bĩu môi, vẫn là không chịu được tình cảnh thảm hại của hắn, sợ hắn đói chết, đành phải đem thịt nướng đến bên cạnh đưa cho hắn.

“Nè.”

“Không cần.” Chỉ tiếc Đoạn Tình Vô Tâm chẳng buồn tiếp nhận tâm ý của cậu.

“Ơ, cậu cũng không cần coi ý tốt của người khác là rác rưởi nha!” Tri Hỏa tức giận kêu ầm lên.

Hừ lạnh một tiếng, Đoạn Tình Vô Tâm quay đầu không để ý tới cậu nữa.

“Tôi rốt cuộc đắc tội chỗ nào với cậu, cậu cứ thích làm khó dễ tôi thế nhỉ.” Tri Hỏa rất là bất mãn.

“Tôi luôn luôn chán ghét kẻ yếu, càng chán ghét bọn con trai lắm mồm.”

“Cậu!” Tri Hỏa bị chọc giận đến không nói ra lời, “Dù sao tôi để thức ăn ở đây, cậu thích hay không tùy cậu.”

Có vẻ hờn giận đặt thức ăn bên cạnh Đoạn Tình Vô Tâm, Tri Hỏa giậm chân thật mạnh đi về phía Bắc Hoàng Minh.

Thật sự là tức chết!

Gặm điên cuồng thức ăn cho bõ tức, hai má Tri Hỏa phồng ra, đến là đáng yêu. Trong sơn động ánh sáng le lói như thế, cũng chỉ có Bắc Hoàng Minh dựa vào sát cậu mới thấy được, không khỏi nở nụ cười.

“Làm gì thế.” Tri Hỏa buồn bực quay sang Bắc Hoàng Minh hỏi.

“Không có gì.”Bắc Hoàng Minh không đáp, hắn chắc chắn sẽ không nói cho Tri Hỏa, là bởi vì mình nhìn cậu thấy quá đáng yêu, nhịn không được mà cười.

“Minh, cậu thật là kỳ quái.” Nhún nhún vai, Tri Hỏa ngoạm hai ba cái liền thôn tính xong chỗ đồ ăn, nhào vào lòng Bắc Hoàng Minh nghỉ ngơi.

Sửng sốt một chút, Bắc Hoàng Minh đành phải bất đắc dĩ giật giật người, để Tri Hỏa nằm thoải mái một chút.

“Hỏa là một người nhiệt tình, nếu cậu không thể kiên nhẫn, tôi sẽ chú ý cậu ấy, bảo cậu ấy không cần đến gần cậu. Nhưng nếu cậu muốn đói chết, bọn tôi cũng không còn cách nào khác.” Bắc Hoàng Minh trước khi ngủ nói với Đoạn Tình Vô Tâm.

Hơi ngẩn người, chờ đến lúc Đoạn Tình Vô Tâm hồi phục tinh thần, chỉ còn nghe thấy tiếng thở đều đều của Tri Hỏa cùng Bắc Hoàng Minh.

Cầm lấy đồ ăn đặt bên cạnh mình, hắn xé một miếng thịt bỏ vào trong miệng.

Thật là một kẻ kỳ quặc. Tôi khó gần như vậy, tại sao còn muốn tiếp cận tôi? Chỉ cần giống người khác, không cần để ý đến tôi là được mà.

Tuy rằng trong lòng thầm trách móc, nhưng trên môi Đoạn Tình Vô Tâm lại mơ hồ mang theo ý cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.