Gặp Anh Vào Mùa Hoa Đẹp Nhất

Chương 13: Nguy Hiểm Ngoài Ý Muốn




Ngay cả Nguyệt Phiếu Miểu đang muốn tận tình giáo huấn Đoạn Tình Vô Tâm một chút cũng đưa ánh mắt về phía hai người, trong một phút khắc này, Bắc Hoàng Minh cùng Tri Hỏa trở thành hai nhân vật tiêu điểm của toàn bộ công hội.

Không quá quen gặp chuyện kiểu này, Tri Hỏa lùi lại mấy bước, cho đến khi cảm nhận được ***g ngực vững chắc của Bắc Hoàng Minh, mới tạm thời trấn định.

So với sự bối rối của Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Hắn sớm đã quen ở trong tình cảnh này, điềm đạm mở miệng nói: “Đúng vậy. Lần đầu gặp mặt, xin chào.”

Không nói gì, Đoạn Tình Vô Tâm lẳng lặng đánh giá Nhật quân Nguyệt đế vốn được xưng là nhân vật truyền kỳ trong Ám Vô Dạ. Không thể phủ nhận, bọn họ thật là bộ đôi vô cùng xuất sắc, đứng chung một chỗ liền làm người ta cảm thấy một mối liên kết hỗ trợ lẫn nhau, tựa như ánh sáng cùng bóng tối, rõ ràng là tương phản, lại tạo ra cảm giác vô cùng hài hòa, mâu thuẫn nhưng vẫn hòa hợp.

“Tôi rất chờ mong được giao thủ cùng các bạn.” Đoạn Tình Vô Tâm luôn luôn nổi tiếng lạnh lùng lần đầu tiên biểu lộ ra bộ dáng hứng thú.

“Chúng tôi cũng thực chờ mong.” Mỉm cười gật gật đầu, Bắc Hoàng Minh hồi đáp.

“Vậy tôi cáo từ trước.” Đoạn Tình Vô Tâm bị tập kích vừa xong cũng không định tiếp tục diễu qua lại trong này làm thú hiếm cho người khác coi, cất bước rời đi, hắn nhìn thoáng qua Tri Hỏa thủy chung không nói câu gì, có đôi chút thất vọng. Nhật quân biểu hiện tựa hồ cũng không hề đáng nói.

Lần này Nguyệt Phiếu Miểu không có ngăn cản Đoạn Tình Vô Tâm rời đi, ngược lại dừng tại chỗ đánh giá Tri Hỏa cùng Bắc Hoàng Minh.

“Làm gì vậy?” Bị Nguyệt Phiếu Miểu nhìn đến mất tự nhiên, Tri Hỏa hỏi.

“Không tồi, đáng giá làm đối thủ.” Dứt lời, Nguyệt Phiếu Miểu cười cười rời đi, vẻ mặt cao ngạo tựa như một nữ vương.

Tri Hỏa không khỏi cảm thán, phái nữ thật đúng là sinh vật kỳ diệu. Có Lưu Ly giảo hoạt, có Nguyệt Lượng khờ dại, còn có Nguyệt Phiếu Miểu cao ngạo đến thế, thật sự rất thú vị nha.

Thấy Tri Hỏa vẫn trông theo Nguyệt Phiếu Miểu đã đi xa, Bắc Hoàng Minh trong lòng có chút không thoải mái, lên tiếng: “Đi hoàn thành nhiệm vụ thôi.”

“Ừ, được.” Lấy lại tinh thần, Tri Hỏa theo Bắc Hoàng Minh đi tới chỗ kết thúc nhiệm vụ.

Nhiệm vụ đã xong, hai người xem qua mấy tờ lệnh còn lại, chuẩn bị kiếm nhiệm vụ tiếp theo.

Lật qua chồng giấy nặng trên tay, ánh mắt Bắc Hoàng Minh đột nhiên bị một nhiệm vụ thu hút sự chú ý.

Hồ Thiên Sơn Tuyết Liên?

Mắt hắn lại dừng trên chiếc nhẫn tỏa ra ánh sáng lam sâu thẳm nơi tay trái, nhớ tới lời ông lão chủ cửa hàng đạo cụ thành phía đông.

“Ngâm quả dành dành trong hồ Thiên Sơn Tuyết Liên ba ngày ba đêm, sẽ có chuyện thú vị phát sinh.”

“Hồ Thiên Sơn Tuyết Liên? Sao thế, Minh, cậu muốn làm nhiệm vụ này?” Tri Hỏa thấy Bắc Hoàng Minh vẫn đang nhìn chăm chú tờ lệnh trên tay, liền ngó qua… Đọc nội dung tờ lệnh nhiệm vụ, cậu lên tiếng hỏi.

“Ừ, vừa vặn tôi cũng có nhiệm vụ phải đi hồ Thiên Sơn Tuyết Liên.” Gật đầu, Bắc Hoàng Minh nghĩ dù sao cũng không có việc gì, nhân lúc này có thể đi làm luôn.

“Ừ, tốt.” Tri Hỏa cũng sảng khoái đáp ứng, tiếp nhận nhiệm vụ này, “Tốt lắm, chúng ta đi thôi.”

“Được.” Thấy chuyện cần làm đều đã xong, Bắc Hoàng Minh cùng Tri Hỏa chuẩn bị rời khỏi công hội.

Ngay trong lúc bước khỏi cửa, Tri Hỏa đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.

Cổ Lam?

Thấy Tri Hỏa khựng lại không đi tiếp, Bắc Hoàng Minh nghi hoặc nhìn về phía cậu.

Cắn cắn môi, Tri Hỏa vẫn là quyết định đi xem thử, “Minh, tôi nhìn thấy Cổ Lam.”

Gật gật đầu, Bắc Hoàng Minh tỏ vẻ hiểu ý, cùng Tri Hỏa đuổi theo sau.

Đối với hai người bọn họ mà nói, Cổ Lam là bằng hữu đầu tiên cả hai gặp được trong lúc mới vào trò chơi, có vị trí vô cùng đặc biệt. Huống chi cậu ta còn nhiều lần giúp đỡ bọn họ như thế, nói cho cùng, bọn họ đều nên quan tâm một chút đến chuyện của Cổ Lam.



“Anh từ từ lại đã!” Cổ Lam hét lớn với một người thanh niên.

Người kia thấy xung quanh cũng đã không còn ai, mà Cổ Lam vẫn bám riết không tha tiếp tục đuổi theo mình, đành phải dừng bước.

“Tiểu Lam, cần gì sao?” Quay đầu, thanh niên bất đắc dĩ nói.

“Tại sao anh phải trốn tránh tôI! Tôi tìm anh khắp nơi bấy lâu nay, anh có biết hay không!” Cổ Lam giận đỏ mắt.

“Trước đây tôi đã nói rõ ràng với cậu rồi. Không cần tìm tôi nữa, chúng ta ngay từ lúc ấy đã kết thúc rồi.” Thanh niên thở dài nói.

“Anh nói vậy cũng được tính sao? Tôi không cam tâm, anh nhất định phải cho tôi một cái lý do, bằng không tôi sẽ không buông tha!” Cổ Lam cũng không dễ bị người kia đẩy đi như thế, tiếp tục truy vấn.

“Không có lý do gì cả.” Nhìn ánh mắt kiên định kia của Cổ Lam, thanh niên theo bản năng nhìn sang chỗ khác.

“Cung Thịnh Lạc!”

“Ai?” Đột nhiên, tầm mắt thanh niên chiếu về đằng sau Cổ Lam, ngữ khí nghiêm khắc hỏi.

Cổ Lam cũng theo đó nhìn về sau, lại kinh ngạc nhìn thấy Tri Hỏa cùng Bắc Hoàng Minh từ trong góc tường đi ra.

“Các cậu sao lại đến đây?” Cổ Lam liền lộ ra vẻ mặt xấu hổ khi bí mật bị vạch trần.

“Tôi nhìn thấy cậu, nên đuổi theo xem cậu có chuyện gì.” Tri Hỏa ngốc đến thế nào cũng biết mình đã quấy rầy Cổ Lam.

Thở dài, Cổ Lam quay đầu lại, chỗ kia đã không còn tung tích người nọ.

“Cung Thịnh Lạc, anh cũng thật quá, còn dám chạy khỏi tôi!” Cổ Lam tức giận gầm to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.