Gặp Anh Là Sự Bất Ngờ Tuyệt Vời Nhất

Chương 20




“Cục cục cục, cục cục cục, Tiểu Lô Hoa, Tiểu Hoàng Hoa, mau tới đây ăn cơm nào, cục cục cục…” Một tay ôm rổ nan, một tay vung trấu và kê, thỉnh thoảng miệng lại phát ra tiếng ‘cục cục’, hiện thời ta đang rất bất đắc dĩ…

Vì sao ta lại ở trong hoàn cảnh này? Để ta nhớ lại đã… Hình như ngày đó nói chuyện với Tiền Hạo Vân xong, ta tức giận đến mức muốn đập phá tất cả, nhưng dù sao chuyện gì đến cũng sẽ phải đến, liền an tâm dưỡng thương. Trái lại, Hoa Thành Cẩm trở nên lo lắng.

Vì thế sau khi vết thương vừa lành lặn, ta và Hoa Thành Cẩm đi xe ngựa đến thành trấn tiếp theo. Đang trên đường bỗng nhiên có một người xuất hiện, xe ngựa dừng không kịp, người kia bị ngã lăn vài vòng, may mà không xảy ra chuyện ngựa giẫm đạp người.

Người chạy ào ra đường đó tên là Triệu Tấn, một thư sinh nho nhã. Vì không cẩn thận làm rơi đồ nên mới xảy ra một màn chắn xe bất thình lình giữa đường như vậy. Triệu Tấn là một người nhanh nhẹn, phe phẩy tay cười nói mình không bị thương, nhưng ta vẫn không hết lo lắng, hỏi chỗ ở của hắn, thế mới phát hiện cũng là thành trấn nơi chúng ta muốn đến, Hoa Thành Cẩm liền mời hắn lên xe ngựa đưa về nhà.

Triệu Tấn không từ chối được đành lên xe, ngồi phía trước nói chuyện và điều khiển xe cùng Hoa Thành Cẩm.

Đến nhà Triệu Tấn, vừa xuống xe ngựa đã thấy một bà lão đi ra từ trong phòng, nét cười dịu dàng hỏi tên họ của ta.

“Cháu họ Phó, tên là Tĩnh Nhã.”

Bà lão cười như nở hoa, liên tục khen ta xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là tính tình điềm đạm, nhất định là con nhà tử tế.

Bên cạnh, Triệu Tấn đang chắp tay cảm tạ Hoa Thành Cẩm. Lúc này ta mới quan sát kỹ để đánh giá thư sinh nho nhã này, da trắng môi đỏ, ngũ quan bình thường, tất nhiên không thể có hào quang chói mắt của yêu nghiệt như Hoa Thành Cẩm, nhưng giữa nét mặt rõ ràng là thông thường lại lộ ra vẻ bình an tốt lành, tựa như phủ trên thân một quầng sáng khiến người ta lưu luyến.

Bà lão kéo tay ta, không ngừng cười với Triệu Tấn. Trong lòng ta chợt nghĩ hỏng rồi, chẳng lẽ bà lão tưởng rằng ta là ý trung nhân của Triệu Tấn? Lại còn là cô nương chưa lấy chồng?

Triệu Tấn là người thẹn thùng, mặt hắn lập tức đỏ lên, lắp bắp giới thiệu đây là bà nội hắn, sau đó lại quay sang bà nội giải thích chúng ta chỉ tình cờ gặp gỡ trên đường.

Bà lão nghe xong cười đến híp mắt, nói rằng đây đúng là duyên phận. Ta nhìn Triệu Tấn, mặt hắn đỏ tưởng như nặn được cả máu, oán trách nhìn bà nội ý bảo đừng nói nữa, biểu cảm hệt như một đứa nhỏ đang giận dỗi, sau đó lại quay sang ta cười có lỗi, ta vừa liếc nhìn liền ngây người, gương mặt chỉ bình thường, nhưng vừa mỉm cười, quả thực có thần sắc tao nhã vô song.

Hoa Thành Cẩm ho nhẹ một tiếng, bước lên chắn tầm mắt ta, sau đó bắt đầu nhiệt tình nói chuyện với bà lão. Ta vừa ai oán vừa buồn cười nhìn chằm chằm vào cái gáy của Hoa Thành Cẩm, cái tên này, làm gì thế không biết.

Dường như bây giờ bà lão mới để ý đến Hoa Thành Cẩm, ngắc ngứ ‘cháu cháu cháu’ hồi lâu mới đột nhiên bình thường trở lại, thốt ra một câu: “Cháu là ca ca của Phó cô nương phải không? Vừa nhìn đã biết là huynh muội, đều rất ưa nhìn.”

Tuy không thấy biểu tình của Hoa Thành Cẩm, nhưng ta khẳng định mặt hắn chắc chắn đang đen sì. Ta ở bên cạnh nghẹn cười, Triệu Tấn ngượng ngùng gãi đầu.

Bà lão biết chúng ta đến từ phương xa nên nhiệt tình đón chào chúng ta dừng chân vài ngày, nói rằng ở đây mới tốt, rất tiện, ở khách sạn vừa tốn tiền vừa không sạch sẽ, chẳng an toàn chút nào. Không suy suyển được ý của bà lão, chúng ta ở tạm nhà Triệu Tấn.

Ngày hôm sau, ta rửa mặt chải đầu xong bèn đứng giữa sân hít thở không khí trong lành. Bỗng nhiên một cái chổi được nhét vào tay ta, nhìn kỹ lại, thì ra bà lão đã đứng bên cạnh từ lúc nào, còn cười khen ta, đứa nhỏ này thật chăm chỉ, còn sớm đã dậy giúp bà làm việc, kỳ thực trong nhà cũng không có nhiều việc để làm, cháu quét sân trước đã.

“Triệu…” Ta còn chưa kịp nói chữ ‘bà bà’, bà lão đã quay trở về phòng. Ta bất đắc dĩ nhìn cái chổi trong tay, thở dài, cam chịu đi quét sân.

Chuyện tương tự xảy ra sau khi quét sân xong, trong tay ta có thêm một cái rổ nan. Bà lão nhiệt tình giới thiệu mấy con gà nuôi trong nhà, con này tên Tiểu Lô Hoa, con kia tên Tiểu Hoàng Hoa.

Số phận của Hoa Thành Cẩm cũng không hơn ta là mấy, sáng sớm đã bị bà lão sai đến phòng củi để bổ củi.

Nhìn thấy một con gà trống không thèm liếc ta lấy một lần, ung dung nghênh ngang muốn bước vào chỗ sân giữa mà ta vừa quét tước sạch sẽ, ta lập tức quát bảo dừng: “Á, bên đó ta vừa dọn xong.” Con gà này trông như đầu đàn, nó mà đi qua, chẳng phải khắp sân sẽ đầy phân gà sao?

Khuyên can không hiệu quả, ta bắt đầu dụ dỗ: “Cục cục cục, cục cục cục, bên này mới có đồ ăn ngon nè…” Chết mất, không ngờ cũng có ngày ta dở hơi đến vậy…

Rốt cuộc cũng ý thức được hành vi của mình không ổn, ta tự giễu nở nụ cười. Nâng chân lên định đá vào mông con gà một cái, ai ngờ con gà này lại khá thông minh, biết thời thế, vừa kịp lúc giương cánh lủi khỏi tầm chân của ta. Ta đá trượt, đã thế cả người lại lảo đảo, tức thì nổi giận.

Ta giang hai tay như đang bay, gà trống lập tức đập cánh vừa chạy vừa kêu trong sân, ta cười xấu xa, chạy theo sau đuổi bọn chúng, lông gà bay tán loạn, cả đàn trên nhảy dưới trốn. Một con chó màu vàng đang nằm giữa sân cũng chạy tới giúp vui, vì thế một màn ta đuổi gà, chó đuổi ta liền được phát động rầm rộ như vậy. Ta không giữ hình tượng cười lớn, nhốn nháo, chạy huỳnh huỵch thở hổn hển, cảm giác vô cùng sảng khoái.

Mọi người trong nhà đi ra, bà lão đứng ở cửa cười nói khuê nữ thật lanh lợi, lúc ồn ào cũng xinh đẹp thế. Hoa Thành Cẩm nghe xong thật muốn hộc máu đương trường. Chỉ có Triệu Tấn là tốt nhất, hắn chạy ra ngăn con chó lớn đang chạy đuổi, sủa ầm ĩ đằng sau ta, giúp ta có thể dừng lại thở vài hơi.

Ta chống thắt lưng, miệng vừa thở gấp vừa cười. Trong đầu suy nghĩ, như ta bây giờ mới đúng là gà bay chó sủa đây. Triệu Tấn đỏ mặt hỏi ta có phải con gà trống nhà hắn chọc ta tức giận không.

Ta nhìn con gà trống đầu đàn chạy đến lông bay xơ xác, hóa ra nó cũng có chút trình độ, nhưng mà rơi vào tay ta rồi thì cũng không yên ổn được đâu. Ta huơ huơ tay với Triệu Tấn, cười ngượng ngùng.

Lúc này, cái chổi buổi sáng lại được đặt vào tay ta. Bà lão vỗ tay ta bảo cô nương hoạt bát như thế mới tốt. “Triệu…” Chữ ‘bà bà’ còn chưa nói xong, bà lão đã lại đi xa. Ta cười khổ nhìn cái chổi trong tay, nghĩ rằng, đụng phải con gà trống kia, chính ta cũng không yên ổn được.

Khuôn mặt như ngọc của Triệu Tấn lấm tấm mấy giọt mồ hôi, hắn áy náy nói: “Phó cô nương, để ta quét cho.” Nói xong đưa tay định lấy cái chổi.

Một bàn tay giành chổi trước: “Thôi để ta.”

Ta nhìn Hoa Thành Cẩm, quần áo của hắn sau khi đốn củi đã hơi ẩm mồ hôi, dính vào người nhất định sẽ khó chịu. “Ngươi còn làm được không?”

Hoa Thành Cẩm không trả lời, nhân lúc không ai chú ý, hắn sáp lại gần thì thầm, khi nàng vui vẻ trông cực kỳ xinh xắn.

Ta ngẩn ra, đã bao lâu rồi mình không nở nụ cười thật sự?

Một cái khăn ướt đưa tới trước mặt, ta ngẩng lên thấy ánh mắt như mực của Triệu Tấn, vẻ mặt cười ngượng ngập rất đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.