Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

Chương 23




Sở Sở đưa một tờ giấy tới rồi bình tĩnh nói:
- Còn nhớ tờ xổ số một trăm hy vọng không? Ông còn nợ tôi 10 đồng. Bỏ đi, tự xem đi. Báo trước một câu là trên đó viết hoàn toàn là thật.

- Không nói đùa chứ?
Vương Quốc Hoa không tin hỏi.

Sở Sở nghiêm túc gật đầu nói:
- Không nói đùa, ông xem là biết.
Cô vừa nói xong Vương Quốc Hoa đã nhanh như chớp cướp lấy chiếc thẻ bỏ vào túi, vỗ vỗ vài cái:
- Tiền vào túi mới là tiền của mình.

Sở Sở không ngờ hắn trong nháy mắt lại lộ vẻ tham tiền như vậy, thậm chí ngay cả trên tờ giấy viết gì cũng không xem.

- Ông không xem trên tờ giấy viết gì sao?

- Không xem, cô trực tiếp nói với tôi là được. Tiền từ trên trời rơi xuống nhiều một chút cũng không sao.

Câu này làm Sở Sở dở khóc dở cười. Cô thầm nghĩ thời này mấy triệu đúng là con số lớn, nếu là người bình thường còn không vui đến điên rồi ư? Nhìn chằm chằm Vương Quốc Hoa một lúc xác định hắn không điên, Sở Sở không thể làm gì khác hơn là thở dài nói:
- Nếu như không phải biết nhà ông không giàu thì tôi sẽ cho rằng ông nhất định có nhiều tiền.

Vương Quốc Hoa cười nói:
- Vật ngoài thân mà thôi, có ngày sẽ không mang đi được.
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút, hắn lấy chiếc thẻ ra nhìn chằm chằm một lúc lâu nói:
- Được rồi, chúng ta chia, ăn một mình sẽ bị sét đánh.

Sở Sở vốn ít cười nhưng hết lần này đến lần khác luôn bị mấy câu nói của hắn làm cô muốn cười.

- Ừ, coi như ông có lương tâm, chia thì không cần. Trong số tiền đó tôi đã giúp ông quyên góp 200 ngàn xây một trường tiểu học hy vọng, trừ tiền lao động, trừ tiền xe, trừ 10 đồng ông nợ tôi, trong thẻ còn có hơn 3,799 triệu, cụ thể cũng viết trên giấy.

Sở Sở nói xong liền không nhịn được cười. Cô muốn chờ xem Vương Quốc Hoa thật muốn chia cho mình hay là đang đóng kịch. Nhưng ai ngờ Vương Quốc Hoa lại một lần nữa thu lại chiếc thẻ.
- Vậy thì tốt quá, bây giờ tôi là người có tiền, toàn bộ chi tiêu của cô ở Nam Sơn do tôi phụ trách.

Sở Sở cuối cùng đã hiểu tại sao hắn luôn có thể làm mình chú ý, bởi vì tác phong làm việc của hắn luôn nằm ngoài dự đoán của mình. Từ việc ven đường đưa tay cứu mình ra, mỗi phản ứng của hắn đều nằm ngoài dự đoán, nếu chỉ như vậy còn chưa tính, hết lần này đến lần khác hắn cũng có thể kéo suy nghĩ của cô theo. Thằng này không giống bình thường, hấp dẫn sự tò mò của mình. Không sai, chính là cảm giác này.

Trong lòng Vương Quốc Hoa thực ra biết rõ Sở Sở có thể đi xe Bmw biển quân đội thì hoàn cảnh gia đình cô tuyệt đối không bình thường, gần bốn triệu mà thôi, Sở Sở không thèm để ý.

Nếu như có thể tán được Sở Sở thì tuyệt đối bớt được 20 năm phấn đấu.

Trong lòng hắn cũng biết tán cô gái này sẽ gặp đủ chông gai, phương pháp lên xe trước mua vé sau sẽ không thích hợp. Đối với người phụ nữ này thì biện pháp tốt nhất là giữ khoảng cách, duy trì cảm giác tốt đẹp, ngày sau lúc cần thiết thì có thể nhờ đôi chút. Về phần tình yêu nam nữ thì Vương Quốc Hoa không để trong lòng.

Cầm điện thoại di động trong tay, hông đeo máy nhắn tin, tay còn ôm eo một cô gái, đây chính là tiêu chuẩn đánh giá một người đàn ông thành công ở huyện Nam Sơn thời này. Khương Nghĩa Quân ăn mặc hoàn toàn tha khảo trong phim Hongkong, Chu Diễm Diễm bên cạnh coi như mỹ nữ ở nhà máy dệt, dù là đã nghỉ việc nhưng bình thường vẫn rất kiêu ngạo. Chẳng qua trước mặt Khương Nghĩa Quân thì cô lại không có bao sức chống cự. Ăn một bữa, mua vài bộ đồ, một chiếc túi, Khương Nghĩa Quân đầu tư chẳng qua chỉ mấy trăm đồng đã thành công làm Chu Diễm Diễm rên rỉ dưới thân mình.

Từ xe Santana xuống, Khương Nghĩa Quân đứng ở cửa xe chờ Chu Diễm Diễm đi tới khoác tay, hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của đám nữ nhân viên phục vụ đi ngang qua nhìn tới. Không thể nghi ngờ ở huyện Nam Sơn này một tên có xe riêng dù là bình thường thấp 1m65 vẫn làm phụ nữ hấp dẫn.

Đi vào phòng ăn Khương Nghĩa Quân theo thói quen nhìn xung quanh. Thấy Sở Sở ngồi ở cửa sổ, Khương Nghĩa Quân như bị sét đánh đến mất hồn.

Sở Sở là thứ có thể giết chết cả nam lẫn nữ, nếu như không phải đã trải qua nhiều phụ nữ thì Vương Quốc Hoa cũng không thể chống đỡ nổi. Dù là vậy Vương Quốc Hoa vẫn thất thần khi thấy Sở Sở cười, càng đừng nói tên nhà quê Khương Nghĩa Quân.

Trong mắt chỉ có Sở Sở, Khương Nghĩa Quân hoàn toàn thất thần ngơ ngác không nói được câu gì.

- Sao thế?
Chu Diễm Diễm không ngốc, nếu ngốc sẽ không chỉ nhìn ví của đàn ông mà không thèm nhìn vẻ ngoài. Nhìn theo ánh mắt của Khương Nghĩa Quân, Chu Diễm Diễm không khỏi cảm thấy ghen ghét.

- Không có gì, thấy người quen mà thôi.
Khương Nghĩa Quân nhìn cái là nhận ra Vương Quốc Hoa. Y vô thức sờ sờ vết sẹo trên bụng.

- Rau ngon thế, mẹ nó chứ….
Khương Nghĩa Quân thở dài một tiếng, câu phía sau đã nuốt vào bụng. Y từ từ đi tới trước mặt Vương Quốc Hoa, trước khi đến y đã nhét điện thoại di động vào tay Chu Diễm Diễm.

- Yêu nhân, về sao không tìm anh em? Không có nghĩa khí.

Vương Quốc Hoa híp mắt lại bình tĩnh nhìn Khương Nghĩa Quân.
- Tên bạo phát kia, ông mặc long bào cũng không giống thái tử. Tôi rất khó hiểu, với tài sản và phong cách của ông thì trong tay ông phải có điện thoại di động mới đúng? Bây giờ chỉ có một máy nhắn tin? Bình thường quá.

Hai người nói chuyện như trong sương mù, Sở Sở nghe thấy khá thú vị mở to mắt nhìn.

Khương Nghĩa Quân hoàn toàn không dám liếc nhìn Sở Sở, cô gái này có sức sát thương quá mạnh, có lẽ đàn ông không ai chống lại được sức hấp dẫn đó.

- Ôi, vẫn là anh em hiểu tôi.
Vừa nói Khương Nghĩa Quân vừa đưa tay về phía Chu Diễm Diễm.
- Thấy chứ, mấy chục ngàn một cái đó.
Có thể ra vẻ trước mặt Vương Quốc Hoa, Khương Nghĩa Quân rất đắc ý.

Không ngờ Vương Quốc Hoa lại cười nói:
- Tôi đoán trúng rồi, có lẽ thứ này ở rất nhiều nơi ở huyện Nam Sơn này không có sóng, cầm trong tay chỉ để ra vẻ với người mà thôi.

Khương Nghĩa Quân há hốc mồm, cảm giác luôn bị thiệt trước mặt Vương Quốc Hoa lại trở về một lần nữa.

- Ông không thể để tôi đắc ý một chút sao?
Khương Nghĩa Quân bất đắc dĩ gãi đầu nói:
- Hôm nay bỏ qua, ông có bạn ở đây. Nhớ đến nhà tôi đó, bố mẹ tôi thường xuyên nhắc tới ông.

Bỏ lại một tờ danh thiếp, Khương Nghĩa Quân kéo Chu Diễm Diễm lên lầu. Y không phải không muốn kéo Vương Quốc Hoa lên tầng trên ăn nhưng y biết rõ nhất định sẽ bị từ chối.

- Ai thế? Sao không giới thiệu cô gái kia với anh?
Chu Diễm Diễm không mấy khi thấy Khương Nghĩa Quân lại nhún nhường với người khác như vậy, càng đừng nói Vương Quốc Hoa ăn mặc rất bình thường. Ừ, người phụ nữ kia thì biết ăn mặc.

- Em biết gì? Hắn là anh em cũng là người cứu mạng anh. Người ta tốt nghiệp đại học hàng hiệu Thượng Hải, một cô gái tính gì.
Khương Nghĩa Quân lầu bầu nói. Trong lòng y biết Vương Quốc Hoa không chủ động giới thiệu nói rõ nhất định chưa có quan hệ kia với người phụ nữ đó. Mình chủ động đến gần sẽ không tiện.

- Vừa nãy sao ông không giới thiệu một chút?
Tính tò mò của Sở Sở lại tái phát, lẽ ra Vương Quốc Hoa có thể tự khoe khoang đôi chút, sao hắn không làm thế? Là lo mình phản cảm ư? Hay vì nguyên nhân khác? Nếu Sở Sở biết Vương Quốc Hoa lo bị Khương Nghĩa Quân hiểu lầm thì có lẽ cô sẽ tức giận đi ngay.

- Đúng thế, dù như thế nào cũng là làm ở Huyện ủy, đi ra ăn cơm có người mời khách là rất bình thường. Ha ha, bữa ăn này coi như tiết kiệm rồi.
Vương Quốc Hoa ra vẻ không để tâm tới câu hỏi của Sở Sở, quyết tâm chuyển sang chuyện khác.

Đồ lừa gạt. Một chân chạy ở văn phòng nghiên cứu chính sách, nghĩ mình là cô bé không hiểu gì sao? Sở Sở nói thầm trong lòng.

Nhân viên phục vụ chủ động mang vài đồ ăn lên và nói do Khương Nghĩa Quân mời, Vương Quốc Hoa cũng không hề khách khí mời Sở Sở cầm đũa. Ăn xong lấy phòng cho Sở Sở, Vương Quốc Hoa lấy cớ chiều đi làm để chạy không ngờ bị Sở Sở gọi lại:
- Ông không thể xin nghỉ sao? Tôi là con gái không quen ai ở đây mà.

Đôi mắt mở to phối hợp vẻ mặt đáng thương của Sở Sở, Vương Quốc Hoa không thể kháng cự nên đành gật đầu nói:
- Tôi về xin phép xem được không?
Vừa nói Vương Quốc Hoa không dám dừng lại.

Nhìn Vương Quốc Hoa, trong lòng Sở Sở biết rõ tên này là đang đóng kịch. Văn phòng nghiên cứu chính sách có chuyện gì quan trọng chứ? Sao không xin nghỉ được? Hôm nay là cuối tuần, chiều đến một chút rồi đi có lẽ không ai nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.