Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

Chương 19-1




- Nói điều kiện xem.
Vương Quốc Hoa nói. Lý Vân thấy Vương Quốc Hoa đang nhíu mắt lại như một con sói đang ngồi rình gà.

Lý Vân vẫn cho rằng quan hệ giữa mình và Vương Quốc Hoa là quan hệ giữa sói và dê, bây giờ y đột nhiên cảm thấy quan hệ giữa hai người thay đổi vị trí, quyền chủ động không cầm trong tay làm y rất không thoải mái.

- Bạn gái tôi là người Thượng Hải, cô ấy nói nếu tôi không thể ở lại Thượng Hải thì chia tay. Khoa ta sau khi tốt nghiệp chỉ có một suất ở lại trường, nếu ông đi thì tôi gần như có thể sẽ có suất đó.
Lý Vân không đi vòng vo mà nói thẳng. Lúc nói chuyện y không ngừng dùng ánh mắt đánh giá đối phương, hy vọng có thể nhìn ra gì đó. Kết quả y rất thất vọng, mặt Vương Quốc Hoa không thay đổi gì. Lý Vân tuy thất vọng nhưng thật ra lại xác định được một điều tên này hút thuốc rất chuyên nghiệp, là kẻ nghiệp thuốc nhiều năm. Không ngờ, không ngờ.

- Nói điều kiện đi.
Câu nói của Vương Quốc Hoa làm Lý Vân nghẹn lại y thầm nghĩ tên này căn bản không cần biết nguyên nhân. Y gần như trợn trừng mắt nhìn tên Vương Quốc Hoa như biến thành người khác.

Lý Vân nghĩ không thể bị động, quyết định phải phản kích lại.
- Điều kiện? Ha ha, chỉ cần trong phạm vi huyện Nam Sơn là không có vấn đề gì.
Lý Vân muốn nhắc đối phương bố mình là quan phụ mẫu ở huyện mà Vương gia đang ở, cách biểu diễn thực lực này rất thô bạo nhưng thường có hiệu quả.

- Nói vậy nếu tôi muốn làm Chủ tịch huyện thì ông cũng có thể làm được sao? Nếu đã là giao dịch thì phải tỏ đủ thành ý. Tôi không muốn đưa giá trên trời vì đó là không thực tế. Ông đưa ra điều kiện đúng với năng lực của mình đi.
Vương Quốc Hoa khinh thường nói. Chút cảm giác ưu việt mới lấy lại được của Lý Vân thoáng cái mất sạch.

M L G B D, người này. Lý Vân thầm chửi trong lòng.
- Nguyên tắc phân phối năm nay đã có, hơn nữa không thể đến đơn vị sự nghiệp. Như vậy đi, các phòng ở huyện Nam Sơn ông tùy tiện chọn một, cho ông ba chỉ tiêu chuyển phi nông nghiệp, ngoài ra thêm 10 ngàn.

Trăm ngàn năm qua nông dân Trung Quốc luôn muốn lên thành thị khiến điều kiện chuyển phi nông nghiệp rất hấp dẫn, 10 ngàn đối với một thanh niên chỉ hơn tháng nữa sắp tốt nghiệp mà nói cũng rất hấp dẫn, càng đừng nói tùy tiện chọn một phòng ban. Lý Vân cho rằng ba điều kiện này đủ lớn.

Vương Quốc Hoa nhếch miệng cười, trong đầu hắn đang nghĩ đến nguy cơ từ cuộc giao dịch này có thể mang lại cho mình. Nếu lịch sử không thay đổi thì nhiều nhất nửa năm sau bố Lý Vân sẽ mất chức, phó bí thư kiêm chủ tịch huyện Tằng Trạch Quang bị đình chỉ công tác nửa năm, nguyên nhân cụ thể thì hắn không nghĩ ra. Người khác Vương Quốc Hoa không có ấn tượng mấy. Tằng Trạch Quang sau đó trở lại làm đến chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh. Có thể nói nửa năm Tằng Trạch Quang bị đình chỉ công tác là cơ hội rất tuyệt.

Vẻ mặt của Vương Quốc Hoa làm Lý Vân rất thất vọng, rõ ràng đây là vẻ mặt không động lòng. Nếu không hài lòng thì thằng này quá tham? Chẳng lẽ còn muốn thêm.

Lý Vân đang do dự có thêm giá không thì Vương Quốc Hoa đã mở miệng nói:
- Không cần phiền phức như vậy. Tôi có hai điều kiện. Thứ nhất là thông qua Đảng viên dự bị trước khi tốt nghiệp, thứ hai là khi phân phối giải quyết một chức phó trưởng phòng, phòng ban cụ thể không cần, chỉ cần ở Huyện ủy là đủ rồi.

Lý Vân há hốc mồm, vốn tưởng điều kiện rất khó thỏa mãn không ngờ đơn giản như vậy. Đảng viên dự bị thì dễ làm, có phó hiệu trưởng ra mặt thì đối phó được ngay. Còn chức phó trưởng phòng thì gọi điện về bảo ông bố là được.

- Ông xác định chỉ có hai yêu cầu này?
Lý Vân không quá tự tin hỏi. Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Có thể thì tôi thêm một điều nữa.

Lý Vân cười lạnh trong lòng, cái đuôi cáo lộ ra rồi.
- Nói đi?

- Cái bật lửa này của ông rất được, có thể thêm vào điều kiện không?

Lý Vân theo bản năng đưa sang, Vương Quốc Hoa cầm lấy rồi bỏ lại một câu:
- Hiệp định quân tử, tôi sẽ nói chuyện với thầy Thái.

Nhìn Vương Quốc Hoa rời đi, Lý Vân phát hiện tên bạn học này bình thường luôn cút đầu để đi không ngờ bây giờ lại ngẩng đầu lên như vậy. Lý Vân cảm thấy không nhận ra được hắn.

Trở lại phòng 405, Thôi Tiểu Hải đã không có ở đây, hai tên Trương Tiểu Cường, Tạ Vân Biên đang nói chuyện với nhau bằng tiếng Thượng Hải. Thấy Vương Quốc Hoa vào, hai người liền dừng nói chuyện.

Chú của Trương Tiểu Cường là chánh văn phòng trường, y vừa nói chuyện với Tạ Vân Biên về việc ở lại trường. Thấy Vương Quốc Hoa vào, hai người có chút xấu hổ. Vương Quốc Hoa là kẻ khác loại trong phòng, về cơ bản ít chủ động nói chuyện với bạn học, cũng không có mâu thuẫn với ai. Vương Quốc Hoa là người chăm chỉ, bình thường Wc của phòng hầu hết do Vương Quốc Hoa làm. Trương Tiểu Cường và Tạ Vân Biên mặc dù không coi trọng Vương Quốc Hoa từ nông thôn tới nhưng cũng không coi thường.

- Vương Quốc Hoa, vừa nãy ông cùng Lý Vân ở dưới lầu nói chuyện gì thế?
Tạ Vân Biên cười Hoàng Mộng Chân. Vương Quốc Hoa trước không coi trọng hai tên này nhưng giờ đã khác.

Chuyện làm Vương Quốc Hoa thay đổi cái nhìn xảy ra sáu năm trước. Vợ Tạ Vân Biên bị tiểu đường, Vương Quốc Hoa vẫn cho rằng Tạ Vân Biên là kẻ hám lợi lại không rời vợ, dùng hết tiền chữa trị cho vợ. Trong mười năm liền Tạ Vân Biên dùng bờ vai của mình chống đỡ bầu trời cho vợ, cuối cùng Tạ Vân Biên vẫn không thể cứu được mạng sống vợ mình. Vì chuyện này Vương Quốc Hoa thay đổi hoàn toàn cái nhìn về Tạ Vân Biên. Trương Tiểu Cường cũng từng vì giúp Tạ Vân Biên mà lấy tiền kết hôn dẫn đến cãi nhau chút nữa chia tay với bạn gái.

- Còn có thể có chuyện gì chứ? Không phải là việc phân phối khi tốt nghiệp sao? Tôi định về quê làm để tiện chăm lo cho bố mẹ nên cần nhờ Lý Vân giúp. Hai ông thì sao, sắp tốt nghiệp rồi có dự định gì không?
Đây là thủ đoạn chuyển mâu thuẫn của Vương Quốc Hoa từ cuộc giao dịch chuyển sang nhờ người giúp.

Vẻ mặt tươi cười của Vương Quốc Hoa làm Trương Tiểu Cường, Tạ Vân Biên giật mình. Trước đây Vương Quốc Hoa ít khi nói chuyện nhiều như vậy với bọn họ, chỉ nói một hai chữ mà thôi.

- Vân Biên, đóng cửa lại.
Trương Tiểu Cường thấy mình cần nhắc Vương Quốc Hoa một chút.

- Quốc Hoa, ông được chọn ở lại trường, thầy Thái còn vỗ bàn với phó hiệu trưởng Lưu vì việc này. Thầy Thái có quan hệ mật thiết với hiệu trưởng, ông không nên bỏ qua cơ hội này. Lý Vân cũng muốn ở lại đó.
Trương Tiểu Cường nói rất nhỏ đến độ chỉ hai người nghe được. Trước đây Vương Quốc Hoa rất ghét chuyện đàn ông rỉ tai nhau nói chuyện, bây giờ hắn lại thấy đó là tình cảm bạn học với nhau.

- Cảm ơn, tôi biết mọi người muốn tốt cho tôi. Nhà tôi ở nông thôn, bố mẹ tôi nuôi tôi học đã rất khó khăn, tôi phải báo đáp bọn họ.
Câu trả lời của Vương Quốc Hoa không nằm ngoài suy đoán của Trương Tiểu Cường. Thực ra trước đó Trương Tiểu Cường cũng cảm thấy Vương Quốc Hoa sẽ nói như vậy. Theo Trương Tiểu Cường thấy đừng nhìn Vương Quốc Hoa bình thường không thân thiện với mọi người nhưng trong lòng lại rất ấm áp. Trong cuộc sống bình thường ở phòng thì bình của sáu người luôn có nước ấm. Theo Trương Tiểu Cường thấy Vương Quốc Hoa chỉ dùng hành động để thể hiện tình cảm của mình.

- Quốc Hoa, ông phải coi chừng Thôi Tiểu Hải, y là em họ của giảng viên Lưu, y cũng muốn ở lại.
Chuyện kiếp trước không xảy ra bây giờ đã xảy ra. Tạ Vân Biên nhìn như nhát gan sợ chuyện không ngờ cũng nhắc. Thôi Tiểu Hải và Lưu Đường mặc dù ngụy trang tốt nhưng đúng là nếu không làm thì người khác mới không biết.

- Ừ, biết rồi, Dương Xán và Bành Trí Dũng đâu?
Vương Quốc Hoa hỏi hai tên thường ít xuất hiện ở phòng.

- Ông không biết à? Tối thứ bảy là bọn họ ra ngoài, ôi, biết bọn họ đi làm gì không? Ở ngay phía sau trường có một quán phim mới mở, một tệ một vé, bên trong rất nhiều bạn học tới xem.
Trương Tiểu Cường cố nhịn cười mà nói. Vương Quốc Hoa như thay đổi và trở nên hài hòa hơn trước nhiều.

Nhắc đến việc này Tạ Vân Biên cũng rất hứng thú, đầu đưa sát vào nói.
- Cửa chính quán kia luôn khóa, muốn vào phải vào bằng cửa phụ. Tôi nói với ông, trong phim đúng là. Chậc chậc, nam nữ cởi hết, hiểu không?
Tạ Vân Biên cười trông rất bỉ ổi nhưng cũng rất đáng yêu.

- Biết, phim động tác…

- Sao lại nói là phim động tác? Là ..
Trương Tiểu Cường phản ứng rất nhanh và ôm bụng cười.
- Ha ha, ông nói đúng thật.



Xe cảnh sát và xe cấp cứu chạy đi, Sở Sở ôm sách đứng đợi mà không thấy Vương Quốc Hoa quay đầu lại. Sở Sở có chút khó chịu thầm nghĩ tên kia có phải cố ý hay không? Lưu Linh nói đàn ông đều không đáng tin, luôn nghĩ mọi cách làm phụ nữ chú ý, mục đích cuối cùng là lên giường.

Sở Sở biết nếu Vương Quốc Hoa không đẩy mình thì mình không chết cũng bị thương. Người này không ngờ không hề thương hương tiếc ngọc gì cả, nó khiến Sở Sở không thể chấp nhận.

Cửa phòng 308 đẩy ra, Sở Sở hét lên với Lưu Linh đang ngồi rơi lệ vì đọc tiểu thuyết:
- Cô vú to, thiếu chút nữa bị bà hại chết rồi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.