Gần Nhất Anh, Xa Nhất Yêu

Chương 6: Xin nghỉ




Editor: heisall

Quán bar, là thiên đường của người trẻ tuổi tiêu xài thanh xuân, lúc này, Lục Tử Hiên ngồi uống rượu một mình trên quầy bar, ánh mắt mê ly, trong miệng thỉnh thoảng lại tự lẩm bẩm: "Tại sao? Tại sao? . . . . . ."

Nhưng điều này không phá hỏng khí chất của anh một chút nào, thỉnh thoảng có vài người phụ nữ quăng tới anh ánh mắt mời chào, loại người cả người đều là hàng hiệu như thế này, lại là người đàn ông có gương mặt đẹp trai thì thật là hiếm thấy, nếu có thể lên giường với anh ta, cho dù chết họ cũng cam tâm tình nguyện.

Đáng tiếc người đàn ông đối với mấy chuyện này đều làm như không thấy, tự nhiên uống rượu, chỉ trong chốc lát, trước mặt liền bày đầy bình không, thân thể lung la lung lay, nằm xuống bên cạnh.

Lại bị một đôi tay nhỏ bé mềm mại không xương kéo lên, Lục Tử Hiên ngước mắt, một người con gái dáng dấp yêu mị đứng ở bên cạnh anh, ánh mắt mê ly quan sát một lúc, da thịt trắng nõn, gương mặt xinh xắn, áo ngực bó sát người, đai lưng buộc vòng quanh vóc người hoàn mỹ, thấy thế nào đều là loại hình mà đàn ông đều thích, đặc biệt là cặp mắt xếch kia, cảm giác hồn cũng bị cô câu đi.

Kể từ khi người đàn ông này đi vào, cô vẫn luôn quan sát, lấy kinh nghiệm nhiều năm của cô, có thể khẳng định tối nay người đàn ông này nhất định chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của cô.

Nằm trên quầy bar, Lục Tử Hiên còn một chút ý thức liền rót ly rượu vào trong miệng, có lẽ là bởi vì nóng, anh mở nút áo sơ mi ra, hơn nửa lồng ngực đều lộ ra.

"Tiên sinh, bên này có ai không?" Giọng nói ngọt ngào vang lên, Lục Tử Hiên còn chưa lên tiếng, cô gái đã không kịp chờ đợi liền ngồi xuống.

Lục Tử Hiên cười nhẹ một tiếng, quả là một cô gái không tự lượng sức mình, liền uống một ly rượu, nếu là trước khi kết hôn, có lẽ anh còn có thể cảm thấy hứng thú, nhưng bây giờ thấy những thứ này đều sẽ có cảm giác ghê tởm.

Không có ai có thể thay thế vị trí của cô, nhưng vừa nghĩ tới cô, trái tim liền đau thật là đau, coi như có uống thật nhiều rượu, cũng không cách nào làm cho trái tim tê dại, ai nói uống rượu có thể giải sầu, tại sao anh không có cảm giác?

Chính thái độ của Lục Tử Hiên làm cho cô gái cảm thấy thất bại, hình như anh căn bản không cảm thấy hứng thú với mình, nhưng càng như vậy cô càng cảm thấy thú vị, mỗi lần đều là đàn ông chủ động tìm cô, thật vất vả mới gặp được người đàn ông có tính khiêu chiến như vậy, sao cô lại bỏ qua được.

"Tiên sinh, tâm tình không tốt sao, có cần tôi tới giúp anh hay không?" Đôi tay to gan âm thầm sờ vào ngực của anh, càng không ngừng trêu chọc, ghé miệng vào lỗ tai của anh thổi khí, trên căn bản cả người đều tựa lên người của anh.

"Nhìn tiên sinh như vậy, không phải là người nào không có mắt chọc giận anh chứ?"

Toàn thân Lục Tử Hiên cứng đờ, tay nắm ly rượu kêu lập cập.

Cảm thấy phản ứng của anh, trên mặt cô gái liền nổi lên nụ cười như ý: "Tiên sinh, xem ra tôi đã đoán đúng, cần gì để ý đến những người không biết nhìn như vậy!" Đưa cánh tay vòng quanh cổ của anh, sau đó, lắc mông ngồi vào trong ngực của anh, đưa lên đôi môi đỏ mọng.

Lục Tử Hiên kéo thân thể của cô gái ra, để cho cô gần sát vào mình.

Cô gái cười hả hê, mắt nhìn thẳng vào anh, trong miệng thở ra, hình như chờ anh tới thưởng thức.

Nhếch môi cười, cười làm cho người ta chói mắt, tay Lục Tử Hiên dùng sức nâng cằm của cô gái lên cao, sau đó đôi môi mang theo đầy mùi rượu chính xác hôn lên môi cô gái.

Cô gái hài lòng nhắm mắt lại hưởng thụ, chợt, mắt mở to, khuôn mặt sợ hãi, tay dùng sức đẩy người đàn ông ra, trên mặt là nụ cười khát máu, đầu lưỡi hài lòng liếm đi dòng máu đỏ nơi khóe miệng, trong đôi mắt tràn đầy lạnh lẽo khiến cả người cô gái đều run lên.

"Ngu xuẩn, không tự lượng sức mình!" Ngón tay lạnh như băng xẹt qua khuôn mặt trắng noãn của cô gái, đột nhiên dùng sức nắm thật chặt cằm của cô: "Về sau nếu lại để cho tôi nghe được cô nói xấu cô ấy..., tôi sẽ khiến cô biến mất khỏi chỗ này!"

Cô gái không dám cử động, biết mình hôm nay gặp phải người không dễ chọc, thân thể khẽ run, cảm giác cằm đều sắp bị bóp nát.

"Cút ——" Một tiếng gầm thét, cả đại sảnh đều yên tĩnh lại, cô gái nhếch nhác rời đi, trên đời này không có người nào có thể nói xấu cô ấy, không có người nào có thể thay thế cô ấy.

Quán bar ồn ào, không bởi vì khúc nhạc đệm vừa rồi mà cắt đứt, mọi người càng không ngừng lắc lư thân thể theo tiếng nhạc rock, Lục Tử Hiên còn chưa ngừng uống rượu, bởi vì chuyện mới vừa rồi, không còn cô gái nào dám bước lên trước, chỉ đứng xa xa nhìn, trong lòng không khỏi mất mác, người đàn ông cực phẩm như thế sao lại kinh khủng như vậy?

Khi Lục Minh Hạo đến tự nhiên đưa tới một hồi xôn xao, hai người đàn ông cực phẩm giống nhau, chỉ là nhìn qua thấy ôn hòa hơn nhiều so với người đàn ông mới vừa rồi, trong lòng các cô gái lại dâng lên hi vọng.

Đáng tiếc bọn họ còn chưa mở lòng, liền phát hiện người đàn ông kia đầu cũng quay lại liền đi về phía người đàn ông kinh khủng ở quầy rượu, hi vọng liền bị dập tắt, cùng người khủng bố đi chung với nhau thì người cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu, vẫn là không nên mạo hiểm.

"Tử Hiên, sao em lại uống nhiều như vậy?" Lục Minh Hạo quét mắt qua những bình không trước mặt anh, trời ạ, rốt cuộc nó đã uống bao nhiêu?

Lục Tử Hiên nhìn người vừa tới, nhếch môi cười một tiếng: "Anh hai, anh tới rồi, uống rượu cùng em!" Nói xong túm Lục Minh Hạo ngồi xuống.

"Tử Hiên?" Lục Minh Hạo đoạt lấy ly rượu trên tay của anh nặng nề đặt trên quầy bar, sao hôm nay nó lại uống nhiều như vậy?

"Hử!" Ngón trỏ của Lục Tử Hiên đặt lên môi: "Cùng em uống rượu!" Sau đó nằm xụi lơ trên quầy bar, cô ấy nói bây giờ cô ấy rất hạnh phúc, anh không nên phá hỏng hạnh phúc của cô.

Lục Minh Hạo không biết giữa bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thế nhưng Tử Hiên lại làm anh đau lòng.

"Anh không biết các người xảy ra chuyện gì, nhưng Tử Hiên, năm năm qua khi em không tìm được cô ấy cũng có thể kiên cường như vậy, hiện tại gặp mặt rồi, sao lại yếu đuối đến vậy?"

Lục Tử Hiên không nói lời nào, hung hăng chôn mặt trong khuỷu tay.

Hồi lâu, lời nói buồn phiền mới truyền đến từ trong khuỷu tay: "Cô ấy muốn em biến mất khỏi thế giới của cô ấy, cô ấy nói hiện tại cô ấy rất hạnh phúc!" Đột nhiên ngẩng đầu lên, một phát bắt được cánh tay Lục Minh Hạo: "Anh hai, anh biết không? Cô ấy có một đứa bé, cô ấy có gia đình hạnh phúc, em thì một cơ hội cũng không có, anh nói em có nên chúc phúc cho cô ấy không. . . . . . Ha ha. . . . . .?"

Lục Tử Hiên chống người lên, say lảo đảo đi tới cửa.

Đứa bé? Lục Minh Hạo cũng ngẩn người ra, anh không nghĩ tới cái kết cục này, nhìn bóng lưng chán chường kia, không biết lúc này trong đầu đang suy nghĩ cái gì, sau một khắc, đứng dậy đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.