Gần Nhất Anh, Xa Nhất Yêu

Chương 33: Đặc biệt




Edit: huyền béo

Beta: moc, Nhisiêunhân

Đầu ngón tay mở hai nút thắt bàn long, Hoa Tích Dung cởi quần áo ngoài ra, sau đó cởi trung y tơ tằm màu trắng, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, ta muốn tắm rửa.”

“Hoa công tử về sau đừng gọi ta tiểu tử, ta dù sao cũng là quản gia của ngươi, nên gọi là Tiểu Mạch.” Tô Mặc nghiêm túc nói.

“Tiểu Mạch? Tiểu Mặc? Mặc nào đây?”

“Mạch trong tang mạch (ruộng dâu).” Tô Mặc lui ra sau hai bước, nhẹ nhàng nói.

“Tiểu Mạch, Tiểu Mạch, Mạch Thượng Tang (dâu trên đồng ruộng), nhật xuất đông nam ngung, chiếu ngã tần thị lâu, tần thị hữu hảo nữ, tự danh vi la phu*, tên Tiểu Mạch này của ngươi hình như có chút nữ tính.” Hoa Tích Dung thấp giọng lẩm bẩm hai tiếng, hơi cong môi nói: “Tiểu Mạch, ngươi đi chuẩn bị nước nóng cho ta.”

(*) Mạch Thượng Tang – khuyết danh

Nhật xuất đông nam ngung,

Chiếu ngã Tần thị lâu.

Tần thị hữu hảo nữ,

Tự danh vi La Phu.

Dịch nghĩa: Mặt trời mọc đông nam,

Chiếu xuống lầu họ Tần.

Họ Tần có người đẹp,

Tên gọi là La Phu. (thivien.net)

Tô Mặc ngưng mi, khoanh tay, “Vì sao các hạ không nói sớm? Ta có thể nói các nàng chuẩn bị cho ngươi.”

“Nếu để các nàng chuẩn bị nước tắm cho ta, ai biết sẽ thả thứ gì vào bên trong.”

Độc dược, mị dược chẳng hạn, cũng có thể chứ, hắn tắm rồi chẳng phải là mất nhiều hơn được hay sao?

Tô Mặc lạnh, “Nếu như vậy… ta thực sự rất đồng tình với ngươi!”

“Tiểu Mạch, thu hồi lòng đồng tình của ngươi đi, trên đời này thứ rẻ nhất chính là lòng đồng tình, đặt tâm tư của ngươi ở nơi cần dùng, bản công tử không cần đến nó.”

Nếu một người cần người khác đồng tình, vậy người đó cũng quá thất bại rồi!

Hoa Tích Dung hắn chưa bao giờ cần lòng đồng tình của người khác, chưa bao giờ! Vẻ lạnh nhạt của hắn, yêu mị của hắn cho tới nay cũng chỉ là một cái mặt nạ mà thôi.

Tô Mặc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, không nhịn được giật mình, thời điểm người nam nhân này nghiêm túc thật ra cũng cực kì hấp dẫn. Không biết sao nàng cảm thấy dường như hắn không giống vẻ bề ngoài, như đang đeo một cái mặt nạ, nhưng trên thế gian này có ai không mang mặt nạ đâu? Tô Mặc đồng tình với hắn, cũng rất khâm phục hắn.

“Được rồi! Các hạ đã tin tưởng ta như vậy, ta đây phải đi chuẩn bị nước tắm rồi.” Tô Mặc cười khẽ.

“Thật ra ta cũng không tin ngươi, ta chưa bao giờ tin bất cứ kẻ nào, chúng ta vốn là lợi dụng lẫn nhau, có đôi khi lợi ích mới làm cho người ta tin tưởng.” Hoa Tích Dung chuyển mắt, chống má, lạnh nhạt nói.

“Hay cho câu lợi ích chí thượng, nhưng ta cảm thấy làm việc này cho ngươi thật đúng là gáo vàng múc nước giếng bùn. Không phải các hạ hoàn toàn có thể để cho những người khác làm hay sao?” Tô Mặc có chút khinh thường.

“Gáo vàng múc nước giếng bùn? Ngươi cũng quá xem trọng mình rồi, phòng ốc cũng không biết quét thì lấy cái gì mà tiêu diệt thiên hạ? Trong quan hệ lợi dụng lẫn nhau của chúng ta, ta cho ngươi một cơ hội lấy lòng bản công tử không được sao?” Hoa Tích Dung khoác tử sam trắng tuyết, khuôn mặt lộ ra vẻ hèn mọn cùng khinh thường lạnh nhạt, “Ít ra nếu ngươi lấy lòng ta, ta sẽ cho ngươi lợi ích lớn hơn nữa.”

“Vậy các hạ chờ một chút.” Tô Mặc không cãi lại hắn, giữa hắn với nàng đúng là vì lợi ích.

Tô Mặc xoay người đi ra ngoài chuẩn bị nước ấm, trở về liền đặt thùng tắm phía sau bình phong, thả một ít hoa vào trong thùng, sắp xếp thêm một số vị thuốc Đông y lưu thông máu, châm một ít hương liệu bên cạnh, điều chỉnh nước nóng trong thùng tắm. Nàng làm việc không bao giờ lộn xộn, chỉ là trong lòng có chút buồn bực mình phải đảm nhận vai trò nô tì này thôi, không biết lúc nào nàng mới có mệnh được nam nhân hầu hạ! Như thế mới đúng mong muốn của nàng.

Tô Mặc vừa quay người ra phía sau, liền thấy trên người Hoa Tích Dung khoác y phục mỏng đi đến, quần áo màu trắng mềm mại bao lại thân hình thon dài hoàn mỹ của Hoa Tích Dung, bên trong không mặc gì cả.

Cũng may hắn đi rất nhanh, vạt áo như gió, phong thái nhanh nhẹn, Tô Mặc cũng không nhìn được rõ ràng.

Nàng lập tức chuyển mắt, đứng bên cạnh, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giả vờ như chưa thấy gì.

Hoa Tích Dung bước vào trong thùng tắm, từ từ đứng lên, cởi lớp áo cuối cùng trên người, quần áo rơi xuống đất, chậm rãi ngồi xuống. Tấm lưng hắn như ngọc, rắn chắc có lực, tựa như tác phẩm nghệ thuật tuyệt thế. Hắn nhẹ nhàng ngẩng đầu tựa vào thành thùng tắm, thong thả thư giãn, hơi nóng mờ mịt hoàn toàn che khuất tầm mắt của hai người.

Nước trong thùng Tô Mặc đã cố ý làm nóng hơn, hoa cũng nhiều hơn, sương mù mông lung, ít ra nàng không thể thấy rõ ràng cơ thể của hắn.

Hoa Tích Dung nghiêng người dựa, bỗng mở mắt nói: “Tiểu Mạch, nước quá nóng, lấy cho ta chút nước lạnh.” Giờ đang là tháng sáu, nước nóng như vậy đương nhiên sẽ thấy không thoải mái.

“Được.” Tô Mặc nhếch miệng, lấy tuyết Yêu giới trong Thiên Thư ra thả vào nước.

“Chết tiệt, ngươi thả cái gì vào vậy?” Hoa Tích Dung run run, sắc mặt lập tức trắng bệch.

“Tuyết Yêu giới, có tác dụng làm cường tráng khỏe mạnh thân thể, Sư Anh và Cơ Bạch đều thích dùng để tắm rửa.” Vẻ mặt Tô Mặc không chút thay đổi, tuy loại cảm giác này đúng là rất khó chịu.

“Tiểu Mạch, Tiểu Mạch, bọn họ thích vì sao ta cũng phải thích? Ta không thích ngươi quá mức tự chủ trương.” Hoa Tích Dung không nhịn được hít vào một hơi, toàn thân dâng hàn ý mãnh liệt, hai mắt chậm rãi mở lớn.

“Đừng nói với ta rằng Hoa công tử yếu đuối, miệng cọp gan thỏ, không chịu nổi chút lạnh này nha. Xem ra ta đã quá xem trọng Hoa công tử rồi.” Tô Mặc trộm liếc mắt một cái, không nhịn được nhớ tới một Hoa Tích Dung thích lời nói cay độc thường ngày, ánh mắt khinh thường.

“Ai nói gia không chịu được, chỉ là không thích mà thôi.” Đáy mắt Hoa Tích Dung chợt lóe sáng, như cười như không, hiểu rằng đây là phương pháp khích tướng của Tô Mặc, khuôn mặt Hoa Tích Dung trầm xuống, chẳng lẽ nói hắn không bằng hai nam nhân kia?

Hắn phất tay, tỏ vẻ mình không sao.

Tô Mặc lại hiểu lầm ý hắn, đang chuẩn bị xoay người rời đi.

Hoa Tích Dung nhìn nàng, cười lạnh nhạt, vẫy tay: “Tiểu Mạch ngươi lại đây, ta không cho ngươi đi, lại đây hầu hạ ta tiếp.” Nói xong hắn lấy khăn mặt trên thùng tắm.

“Hoa công tử, nhưng ta chưa bao giờ kỳ cọ cho người khác.” Tô Mặc mím môi càng chặt hơn, không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt.

“Tiểu tử, bản công tử không cần ngươi kỳ cọ.” Hoa Tích Dung xoa bả vai, “Đã vất vả nhiều ngày, vai gia có chút đau nhức, ngươi xoa bóp cho ta.”

Tô Mặc không nhịn được nhíu mày, không nói lời nào.

“Thế nào? Không muốn sao?” Môi Hoa Tích Dung cong lên, “Vậy ngươi có thể rời đi, tự mình nhảy xuống sông bơi về.”

“Không phải không muốn, ta rất muốn.” Tô Mặc cười yếu ớt, nghiến răng nghiến lợi, nàng cứ nhịn trước đã.

“Cơ hội hầu hạ ta không phải ai cũng có đâu.” Dáng người Hoa Tích Dung ngâm trong nước vẫn có vẻ vô cùng tốt, hắn dựa vào thùng tắm, đường cong mị hoặc bên hông như ẩn như hiện.

“Gia, lực tay ta rất mạnh.” Nàng thăm dò nắm bả vai hắn, dùng sức nhéo xuống, mày Hoa Tích Dung nhăn lại nhưng không nói lời nào. Tô Mặc phát hiện da thịt hắn rất có lực đàn hồi, xem ra bảo dưỡng vô cùng tốt. Khác với Cơ Bạch, ngày đó nàng xoa bóp cho hắn, có thể cảm giác đối phương hẳn là chịu rất nhiều đau khổ, không hiểu sao lòng của nàng trầm xuống, tay chậm lại nửa nhịp.

“Ngươi đang nghĩ gì vậy? Lúc mát xa cho ta không được suy nghĩ bậy bạ.” Hoa Tích Dung không vui.

“Ta không nghĩ lung tung thôi, không ngờ ngươi thường đánh đàn lộng khúc, nhìn như mềm mại nhỏ nhắn mà cũng khỏe mạnh rắn chắc như vậy.” Tô Mặc cố ý cúi người nói bên tai hắn, “Ta nghe nói Ma giới thích nam phong, Hoa công tử thật đúng là nam nữ đều hợp.”

“Đừng dùng khẩu khí kia nói chuyện với ta, gia không phải đoạn tụ.” Hoa Tích Dung khiêu khích liếc nàng.

“A... Ta lại cảm thấy dáng người gia được lắm, khiến ta có ý nghĩ muốn đoạn tụ trong đầu.” Tô Mặc cố ý cười.

“Nếu ngươi nghĩ nói như vậy có thể khiến ta không mát xa nữa, vậy ngươi sai mười phần rồi.” Hoa Tích Dung khép mắt, dứt khoát không thèm để ý đến nàng.

Tô Mặc khẽ cười không nói gì, tiếp tục mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, hơi thở nam nhi nhàn nhạt truyền đến và da thịt co giãn dưới tay, khuôn mặt nàng dần dần đỏ lên.

Cảm nhận được động tác tỉ mỉ của thiếu niên phía sau, đôi mắt Hoa Tích Dung hiện tia thích thú. Nhớ đến ngày đó khi thiếu niên luyện khí, ngón tay múa tung bay như đang khiêu vũ, hắn đã nghĩ thầm nhất định mát xa cũng rất tốt đây, vừa nhìn thấy đã muốn hưởng thụ một lần rồi, chỉ tiếc tính tình hắn ta thích gây sự, hệt như Yêu Cơ kia.

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên nam tử đứng dậy khiến Tô Mặc không kịp phòng bị. Tô Mặc còn chưa hồi phục lại tinh thần thì hoa và nước lạnh đã bắn tung tóe lên thân nàng, nàng biết nhất định là hắn cố ý!

Đương nhiên bộ vị lúc trước nàng cố ý tránh né không xem cũng đã toàn bộ hoàn toàn hiện rõ trước mắt nàng.

Tô Mặc lâm vào tình cảnh khó mà nói thành lời.

Nàng vô thức tránh né, mắt rũ xuống, không thể không nói dáng người hắn ta rất tốt, cực kì tốt, toàn thân cao thấp không chỗ nào không hoàn mỹ, không chỗ nào là không tinh tế, không nhẵn nhụi. Cũng may nàng không phải nữ tử chưa chồng, nếu không cũng không trấn định được nhanh như vậy.

Hoa Tích Dung cầm khăn tắm lau sạch nước trên người, tự ăn mặc chỉnh tề. Đồng thời lấy ra một lọ dược bôi lên vết thương sau tai, miệng vết thương đã đóng vảy, nhìn qua cũng rất mê người.

Tô Mặc khẽ than, tâm tình thả lỏng xuống, nàng biết quý tộc lúc mặc quần áo thích sai người khác hầu hạ, cũng may Hoa Tích Dung không có tập tính xa hoa này. Sau khi nhìn thấy hắn mặc chỉnh tề, Tô Mặc lại nâng mắt lên, còn làm như mình không nhìn thấy gì.

Hoa Tích Dung nghiêng người nằm trên giường, hai chân thon dài gác lên nhau, lười biếng, cả người phát ra ma lực kì dị làm người ta tim đập nhanh, máu chảy rần rật, tuyệt đối là mỹ nam tử đoạt mạng người.

Tô Mặc không rảnh thưởng thức, đứng dậy sắp xếp quần áo, thu dọn lại.

“Đừng động, ném đi.” Hoa Tích Dung nhàn nhạt nói, “Quần áo bản công tử mặc một lần sẽ không mặc lại lần thứ hai.”

Tô Mặc máy móc cầm y phục đã sắp xếp đến, đặt trong giỏ, quay đầu nhíu mày nói: “Thực xa xỉ.”

Hoa Tích Dung chuyển mắt qua, “Không lẽ ngươi giặt cho ta?”

Tô Mặc tức giận: “Ném đi thì tốt hơn!”

Sau khi thu dọn sạch sẽ, mắt nàng đảo qua trước bàn, nhìn các loại hoa quả bày trong dĩa, Hoa Tích Dung cầm quả lựu, cúi đầu từ từ bỏ hạt lựu màu đỏ, nghe được tiếng bước chân Tô Mặc, hắn nâng mắt lên, “Tiểu tử lại đây.”

“Chuyện gì?” Không phải để nàng cho hắn bóc lựu chứ?

“Lúc nãy ngươi mát xa rất thoải mái, tiếp tục đi, đến lúc ta ngủ thì thôi.” Hoa Tích Dung duỗi thắt lưng, ngáp một cái.

“Còn chưa tới đêm đã ngủ rồi?” Tô Mặc liếc hắn.

“Lát sau chúng ta phải đi ra ngoài, để ý thời gian cho ta, đến lúc đó đánh thức ta dậy.” Hoa Tích Dung lười biếng nói.

“Đã biết.”

“Ngươi hầu hạ thật không tồi, ta thưởng phạt phân minh, nói xem ngươi muốn cái gì? Gia thưởng cho ngươi.”

“Ta muốn dược vật tăng thực lực.” Tô Mặc lập tức nhẹ giọng nói, “Ngươi có không?”

“Hửm?” Hoa Tích Dung gật đầu, khinh thường nói: “Xem ra ngươi không thể đạt tới Ngưng Mạch kì, chỉ là Tôi Thể kì đỉnh đúng không? Không phải ta đả kích ngươi, nhưng mà mỗi người tu hành đều phải bước từng bước một, hơn nữa xem trọng cơ duyên, chỉ khi tới tuổi mới có thể đạt tới tầng kế tiếp. Nếu thực lực tăng lên quá mức, ngươi cả đời có thể sẽ bị mắc kẹt ở đây, tiến thoái lưỡng nan.”

Tô Mặc nhíu mày, “Không thử một lần làm sao biết được.”

“Ôm tâm lí may mắn không thể được, thiên tài chân chính đều có thiên phú, có thể chịu được cực khổ, không kiêu ngạo. Ta cảm thấy tâm tính của ngươi căn bản là không được.” Hắn cố ý đả kích Tô Mặc, muốn nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ chán nản của nàng.

Tô Mặc khẽ cười một tiếng, “Chúng ta vốn là lợi dụng lẫn nhau, cần gì phải đả kích nhau như thế?”

“Ngươi nói không sai, chúng ta không nên đả kích nhau, chỉ là nhìn ngươi ta lại nhớ tới…” Hoa Tích Dung nhíu mày, nhưng trong lòng lại hiện lên Yêu Cơ kia, không biết sao hắn luôn muốn đả kích đối phương: “Tiểu Mạch, ngươi nói xem một nam nhân nếu thích ức hiếp một nữ nhân, vậy có nghĩa là sao?”

Tô Mặc xem thường, “Là nam nhân có sở thích tệ hại, vô sỉ đê tiện.”

“Thật không?”

Tô Mặc xoa bóp hai chân cho hắn, nói tiếp: “Nhưng cũng có thể là hắn thích nàng ta rồi, muốn khiến cho nàng chú ý.”

“Sao?” Hoa Tích Dung nhíu mày, cảm thấy không thể tin.

Tay của Tiểu Mạch thật mềm mại, hơn nữa trên người còn có mùi thơm cơ thể ngọt lịm nhàn nhạt. Hoa Tích Dung lại kinh ngạc, một thiếu niên sao lại có hơi thở thơm như vậy, mà khuôn mặt và da thịt hắn không có tỳ vết nào, môi hồng nhuận thanh nhã, khiến cho người ta muốn cắn một ngụm. Hoa Tích Dung không nhịn được nhắm mắt, có chút kinh ngạc với cách nghĩ đáng xấu hổ của mình, hắn chưa từng như vậy bao giờ.

Hắn dứt khoát giả bộ buồn ngủ, hỏi: “Ngươi không tắm rửa sao?”

“Không cần, ta không có thói quen tắm rửa trước mặt người ngoài.” Tô Mặc cự tuyệt.

“Ừm.” Hoa Tích Dung lên tiếng, thả chậm hô hấp.

Tô Mặc đợi cho đến lúc hắn ngủ mới đứng lên, nàng đi đến rút sách Ma giới trên giá ra, tìm vài tư liệu cần thiết, cẩn thận lật xem.

Sách này ghi chép rất nhiều về các loại dược vật độc tính, bỉ chi mật đường, ngã chi tỳ sương*, một số thảo dược vô hại của nhân loại lại là độc dược trí mạng đối với Ma tộc. Nàng nheo mắt liếc nhìn Hoa Tích Dung, nếu hạ độc khiến hắn bị câm, có lẽ hắn sẽ không nói những lời ác độc đáng giận vậy nữa!

(*) Bỉ chi mật đường, ngã chi tỳ sương: Cùng một vật, đối với người này là mật đường, với người khác lại là độc dược trí mạng.

Bên kia, Hoa Tích Dung giả bộ ngủ cũng thở dài một tiếng, cảm thấy tình cảm nhân loại thật sự có chút khó suy nghĩ.

Hắn xem như đã tiếp xúc với rất nhiều nhân loại, nhưng bây giờ hình như lại có tình cảm khó diễn tả với Yêu Cơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.