Sở Ngự Tây giống như bị
điên, anh bắt lấy hai tay lộn xộn của cô, kéo mảnh vải quấn lấy cổ tay
cô, buộc ở phía trên tay vịn, bàn tay to bắt đầu lột bỏ quần của cô.
Thương Đồng sợ đến mức dùng chân đá anh ra, nhưng trong xe chật hẹp như thế,
cô bị anh sống chết áp chế, anh giống như dã thú, không quan tâm, phí
sức lực mang quần của cô tuột đến một nửa, phía dưới có giày ngăn cản,
anh cũng không để ý, bắt đầu cởi dây nịt của bản thân.
# đã che giấu #
Tay Thương Đồng bị kiềm chế lại đau đớn, cô cực kỳ sợ hãi, dùng giày dùng
sức đá vào đùi của Sở Ngự Tây, Sở Ngự Tây bị cô đá một cước, càng tức
giận, thân thể anh đè lên cô, chỉ có phần dưới của hai người, từ chân
trở lên là trần trụi, anh dùng sức tách chân cô ra, trực tiếp xông vào.
Đó là cảm giác gì?
Máu toàn thân Thương Đồng đều đông cứng, ngón tay cô cuộn tròn, không khống chế được thét chói tai, thậm chí so với lần đầu tiên còn đau hơn, cô
không hề chuẩn bị, đau đớn chạy khắp tứ chi, cô bị cường bạo chẻ thành
hai khúc, cảm giác giống như lúc đau bụng sinh Niệm Niệm.
.......
Mùi máu tanh lan ra trong miệng anh, toàn thân người phụ nữ dưới thân đều đang run rẩy, như dê con đưa lên đàn tế.
Quần áo rõ ràng đều ở trên người cô, da thịt chỉ lộ ra như ẩn như hiện,
khiến dục vọng của anh bành trướng vô hạn, cái gì anh cũng không muốn
nghĩ, cái gì cũng không muốn nghe, chỉ muốn chân thật đoạt lấy, nghe
thấy cô mỗi lần đều kiềm nén tiếng thét chói tai, cảm nhận được cô đau
đớn trằn trọc, động tác ra vào của anh càng thêm điên cuồng.
Đau quá.
cô cắn môi dưới, nhưng không cách nào chịu đựng được nỗi đau đớn này, thân thể bị va chạm, đầu chống đỡ ở cửa kính xe, trong xe không có ánh sáng, Sở Ngự Tây giữa một mảnh tối tăm giống như là ma quỷ từ trên trời giáng xuống, anh tàn nhẫn đối xử với cô như thế, hô hấp dồn dập phun ra trên
mặt cô, anh nửa quỳ trên người cô, mang cả người cô bẻ gãy giống như phế nhân.
Nước mắt rơi xuống, cô không biết loại chuyện này lại đau đớn như vậy, làm cho người ta sống không được chết không xong.
"Ngự Tây..." cô cúi đầu kêu tên anh, đầu tóc đều bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp: "Ngự Tây...."
Trong đầu Sở Ngự Tây ầm ầm, cô ở trên người Nhiễm Đông Khải cũng như vậy sao? Đau đớn muốn đi tìm cái chết, nước mắt cuộn trào dính vào áo sơ mi và
tay của anh, cô sít chặt như thế, chặt chẽ giống như muốn mang anh hút
vào.
Anh bị người phụ nữ này làm mê man đầu óc!
Anh đã mặc kệ cô đến tổn thương anh, tổn thương Vân Hề!
"A..." Động tác càng ngày càng nhanh, làm cho Thương Đồng đã không chịu nổi,
trước mắt cô là một mảnh đen tối, hai tay buộc ở phía trên, kéo căng
toàn bộ cánh tay của cô, ngực chợt lạnh, sau đó bị dừng sức cắn xuống,
đây là địa ngục trần gian sao?
Nếu có thể, xin nhanh kết thúc.
không ngừng không nghỉ, sau cùng, cô run rẩy nói không ra lời, cảm giác được Sở Ngự Tây cuối cùng cũng rời khỏi người cô.
cô cực kỳ nhếch nhác, tóc ẩm ướt dán vào hai bên, dưới thân dinh dính mát
lạnh, không biết là mồ hôi hay là chất dịch của anh, cô co rúm lại ở đó, nhìn Sở Ngự Tây lấy khăn ướt trên xe ra chậm rãi lau chùi cho chính
mình, sau đó ánh mắt lạnh băng chuyển đến trên người cô, lại nhìn điện
thoại của anh.
Dự cảm bất an dâng lên trong lòng cô: "Anh muốn làm gì?"
Tàn bạo trên mặt Sở Ngự Tây giảm xuống, giống như người lạnh lẽo tàn khốc
lúc này căn bản không phải là người đàn ông không khống chế được lúc
nảy, trên người anh không nhìn ra chút mệt mỏi nào, chỉ có con ác thú
sau khi được thoả mãn, thân thể anh nghiêng đến phía trước, đưa điện
thoại di động cho cô xem: "Em xem em có bao nhiêu dâm đãng, kêu thật dễ
nghe, nếu đoạn video này tung lên mạng, không chừng đạt được lượng click vào rất cao."
"không cần!" Thương Đồng sợ đến mức muốn đoạt lấy, nhưng đã quên tay mình vẫn bị trói như cũ, cô gần như tuyệt vọng nhìn
vào màn ảnh trong video kia, không nhìn thấy người đàn ông trên người cô là ai, chỉ có gương mặt phóng đại và thân thể phơi bày của cô, tiếng
kêu của cô rõ ràng từ trong màn ảnh truyền đến, loại xấu hổ này khiến cô hận không thể tức khắc chết đi.
"Anh không cần làm như vậy." Nước mắt Thương Đồng rơi xuống, cho dù anh hận cô, cũng không cần làm như vậy.
"Nếu cho con gái em nhìn thấy, nó nhất định sẽ rất tự hào, có người mẹ như
em!" Sở Ngự Tây vẫn ung dung nhìn cô vùng vẫy, nhìn thấy nước mắt của
cô, chỉ làm anh một lần nữa dấy lên **, hận không thể lại làm nhục cô
một hồi, cho dù là xem video, anh cũng có thể biết dư vị động lòng người vừa rồi của cô.
Dục vọng bắt đầu chạy toán loạn, anh có chút tức giận, người phụ nữ dơ bẩn như cô, lại khiến anh va chạm một lần lại một lần, không cách nào quên được!
Người phụ nữ đáng giận này!
Nghĩ đến đây, anh sửa sang lại bản thân, đột nhiên khởi động xe.
Thương Đồng khó khăn vùng vẫy, luồng nhiệt dưới thân trào ra, cô không chịu
nổi nhắm mắt lại: "Sở Ngự Tây, tôi cầu xin anh tha cho tôi, tôi đi còn
không được sao? đã cách xa các người còn không đủ sao?"
Sở Ngự
Tây không nói gì, xe dừng lại ở ven đường, anh đóng cửa xe rời đi, lát
sau lên xe lần nữa, lấy ra một hộp thuốc ném vào trên người cô: "Uống!"
Lại thấy tay cô vẫn bị buộc, tiến lên tháo mảnh vải xuống, lạnh lùng nói:
"Em nghĩ rằng tôi thích chạm vào em sao? Tôi nên tìm người luân phiên
làm em, xem Nhiễm Đông Khải có còn muốn em!"
Máu ở tay Thương
Đồng không lưu thông, cô khó khăn cầm quần áo của mình, quần áo đã hỏng, cô miễn cưỡng che trước ngực, mới run rẩy cầm hộp thuốc kia, ngón tay
xé không ra, hộp thuốc rơi trên mặt đất, cô cúi đầu tìm, lại bị Sở Ngự
Tây chặn ngang lôi kéo.
Sở Ngự Tây nhặt hộp thuốc, xé mở, bên
trong là hai viên thuốc màu trắng, anh cầm lấy tay Thương Đồng, mang
viên thuốc nhét vào, mở chai nước rót vào trong miệng cô.
Thương Đồng nuốt không kịp, bị sặc vài ngụm, cô bắt đầu ho khan.
Giọng Sở Ngự Tây lạnh lùng nói: "Em dám ho ra, tôi lại bắt em nuốt vào."
Thương Đồng che miệng, bả vai vì chịu đựng cũng run theo, mặt cô kìm nén đến
đỏ bừng, ngón tay bởi vì máu không lưu thông một thời gian dài, đã sưng
lên, cả người giống như búp bê vỡ vụn.
Sở Ngự Tây thấy cô như vậy, trong lòng càng thêm phiền muộn, anh mở cửa xe, lạnh lùng nói: "Cút!"
Thương Đồng run rẩy đẩy cửa xe, mặt trời vừa lên cao, cô chỉ cảm thấy toàn
thân đều lạnh lẽo, cô xoay người nhìn Sở Ngự Tây, không biết nên nói gì, dưới chân mềm nhũn, liền xụi lơ trên mặt đất.
Sở Ngự Tây muốn
đứng dậy, lại cố nén nắm vô-lăng, lạnh lùng nhìn Thương Đồng chống đỡ
mặt đất, đứng lên, hai tay của cô ôm người, che khuất quần áo trước ngực bị xé hỏng, hai mắt đẫm lệ mịt mờ đứng bên đường chờ xe.
Anh chỉ cảm thấy vô cùng buồn bực, chân đạp ga, từ bên cạnh cô gào thét chạy qua.
Từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy cô cuối cùng cũng lên một chiếc xe taxi, tim anh mới bắt đầu sống lại. Đến cùng là anh làm sao thế này? Điên rồi sao? Mà lại nghĩ ra thủ đoạn bỉ ổi như thế, anh ở trên cô, đến cùng là
vì phá hoại cô và Nhiễm Đông Khải, hay là anh đã sớm muốn làm như vậy?
cô cái gì cũng không, trừ ánh mắt sợ hãi, bi thương cũng không có, cô nhỏ
như vậy, gần như không cách nào tiếp nhận anh, thật không biết cô làm
thế nào để sinh đứa bé!
Nghĩ đến đứa bé kia, sắc mặt Sở Ngự Tây xanh đen, anh tại sao có thể cùng một người như vậy qua lại không rõ?
Chạy trở lại bệnh viện, phòng cấp cứu đã không có ai, trong lòng anh ngạc
nhiên, kéo một y tá lại hỏi, mới biết được cô đã chuyển đến phòng bệnh.
Hấp tấp chạy đến cửa phòng bệnh, rồi anh đột nhiên dừng bước lại, nếu Sở Vân Hề không sao, anh cũng không cần thiết đến xem.
Vừa muốn xoay người xuống lầu, thì nghe thấy một giọng lạnh lùng: "Sở Ngự Tây, anh mang Thương Đồng đi đâu?"
Sở Ngự Tây quay đầu lại, thấy Nhiễm Đông Khải, anh lạnh nhạt nhìn Nhiễm
Đông Khải: "Mùi vị của người phụ nữ kia rất kém, tôi vừa nếm qua một lần đã không muốn nữa."
Nhiễm Đông Khải nghe những lời này, dường
như có chút không thể tin, ánh mắt anh rơi vào trên người Sở Ngự Tây,
muốn nhìn xem đến cùng là anh nói thật hay giả, trên mặt anh có vài phần hào quang mỏng chưa tiêu tan, cả người giống như mãnh thú ăn no, lười
biếng mà đắc ý.
"Anh...anh tại sao có thể đối xử với cô ấy như
vậy!" Nhiễm Đông Khải nặng nề nói ra những lời này, trong lòng không
tránh được hốt hoảng.
Sở Ngự Tây hài lòng khi nhìn thấy khó chịu
trên mặt anh, cười lạnh nói: "Nhiễm Đông Khải, anh đau lòng sao? Tiếc
là, tôi chỉ cảm thấy vô vị."
"Anh thật ngu xuẩn." Nhiễm Đông Khải chau mày lại, dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh: "thật là khốn nạn!"
Sở Ngự Tây vốn định đưa video trong điện thoại cho anh, nhưng lại không
muốn để bất kỳ ai nhìn thấy bộ dạng câu người của cô như thế, chỉ hừ
lạnh một tiếng nói: "Tôi không có hứng thú, trả lại cho anh."
nói xong, anh không nhìn Nhiễm Đông Khải, xoay người đi đến thang máy.
Nhiễm Đông Khải đứng đó, ánh mắt nặng nề nhìn bóng lưng của anh, người phụ nữ kia bây giờ ở đâu? Chắc chắn khó chịu muốn chết? Anh nên thật bình tĩnh nhìn bọn họ chém giết lẫn nhau, nhưng anh lại bắt đầu có chút thấp
thỏm, anh muốn đi tìm cô!
"Đông Khải..." Sở phu nhân từ trong phòng bệnh đi ra: "Vân Hề đã tỉnh."
Nhiễm Đông Khải dừng bước, hai tay siết chặt, đành phải quay người lại, theo Sở phu nhân vào phòng bệnh.
trên giường bệnh, Sở Vân Hề giống như một con búp bê sứ vẫn không nhúc
nhích, cổ tay cô quấn băng gạc, rất dày, tay còn lại đang truyền nước
biển.
Sở Hán Thần ngồi bên cạnh, sắc mặt tái mét nhìn chằm chằm Nhiễm Đông Khải.
Nhiễm Đông Khải chậm rãi tiêu sái đến cạnh giường ngồi xuống, thấp giọng nói: "Vân Hề..."
Sở Vân Hề không quay đầu, cô giống như bị kích thích rất lớn, ngẩn người nhìn bình nước biển, từng giọt, từng giọt rơi xuống.
Mắt cô vốn rất lớn, lông mi rậm, bởi vì nhợt nhạt, con người có chút thay
đổi, sau một lúc lâu cô mới chậm rãi quay mắt qua, dừng lại trên người
Nhiễm Đông Khải.
Nhiễm Đông Khải nhìn cô, mày chau lại, giọng cô cực kỳ yếu ớt, nói rất chậm: "Các người nhất định càng khinh thường tôi."
"không có." Nhiễm Đông Khải nhẹ nhàng nắm tay phải của cô, thấp giọng nói:
"Đừng làm chuyện điên rồ nữa. Bác trai và bác gái đều sẽ rất lo lắng."
"Vậy còn anh?" Sở Vân Hề nhàn nhạt mở miệng.
Nhiễm Đông Khải nói không nên lời buồn nôn như thế, chỉ nhàn nhạt nói: "Em tịnh dưỡng cho tốt, đừng làm cho bọn họ buồn nữa."
Sở Vân Hề quay đầu, tiếp tục nhìn về phía trần nhà nói: "Anh đi đi."
Nhiễm Đông Khải thấy cô đột nhiên thay đổi có chút buồn bực, anh đứng dậy
nhìn Sở Hán Thần và Tân Mộng Lan, thấp giọng nói: "Bác trai, bác gái,
Vân Hề không vui khi nhìn thấy cháu, hôm khác cháu sẽ trở lại thăm cô
ấy."
Anh nên vui mừng, tất cả mọi chuyện đều theo hướng anh hy vọng, nhưng anh không vui mừng chút nào.
Ngoài cửa bệnh viện, Trung Thu sắp đến rồi....
Thương Đồng đi đâu, cô trở về biệt thự Tĩnh Hải sao?
Nhiễm Đông Khải lái xe trở về, con ngươi cuồn cuộn phức tạp.
thật sự mình đọc truyện này cảm thấy ghét tất cả các nhân vật trừ nữ 9,nam 9 ghét là dĩ nhiên rùi,nam phụ ghét là cảm thấy hắn bất lực ,vô dụng sao
sao đó
còn cả cô vân hề kia nữa,quá vô dụng,.chỉ có thất tình mà
đã đau đớn muốn tự sát rồi,thế chứ nỗi khổ tâm,đau đớn của thương đồng
thì sao,mẹ bỏ rơi theo trai,cha chết,sinh con cho nam 9 mà phải nói
dối,còn bị hành hạ,sỉ nhục nữa,,càng đọc càng thấm,càng thấy cô vân hề
đó quen sống nhung lụa rồi,nên nhỏ bé và ko có bản lĩnh