Gắn Kết Bên Em

Chương 9: Bài ca bước lên trời




Chương 384KHÔNG ĐI HỌC NỮA! KHÔNG THÍCH NỮA!   

Lục Sùng Sơn còn có thể vì sĩ diện mà giả vờ bình tĩnh, Nhan Như Ý đã không chịu nổi nữa mà bắt đầu thúc giục Hình Võ đang cầm ống nhòm đứng đằng trước: “Hình Võ rốt cuộc có nhìn rõ không? Tình hình của Tiểu Bảo bây giờ ra sao rồi? Ta thấy những đứa trẻ khác đã bắt đầu vào lớp rồi, Tiểu Bảo nhà chúng ta vẫn đứng đó không chịu đi sao?”

“Có phải là đã xảy ra vấn đề gì đó rồi không?” Vẻ mặt của Lục Sùng Sơn khá nghiêm trọng

Hình Võ nhìn một lúc rồi vội vàng giải thích giải thích: “Tiểu thiếu gia quả thực có chút vấn đề, lúc nãy cháu có nhìn thấy Tiểu thiếu gia viết một câu nói rằng không muốn đi học nữa! Đại thiếu gia khuyên rồi nhưng vẫn không có tác dụng gì!”

Vẻ mặt của Lục Sùng Sơn thay đổi ngay lập tức: “Đó xem đi! Tôi biết ngay mà, đứa con gái đó đâu có tác dụng lớn như thế! Đến phút chót, Tiểu Bảo vẫn không muốn đi học đấy thôi!”

“Thế… thế phải làm sao bây giờ! Tối hôm qua không phải vẫn bình thường sao? Sáng sớm nay vẫn còn ngoan ngoãn mà! Giờ đã đến cổng trường rồi lại bảo không đi học nữa là sao?” Nhan Như ý sốt hết cả ruột.

Hình Võ khẽ ho một cái: “Tiểu thiếu gia đột nhiên không muốn đi học nữa hình như là vì vị tiểu thư kia không đến. Chắc là Tiểu thiếu gia đang mong hôm nay cô ấy có thể đến đưa cậu ấy...”

Lục Sùng Sơn nghe thế liền tức giận: “Vậy tại sao cô ta lại không đến? Chẳng lẽ còn phải để đích thân tôi đi mời? Thật đúng là buồn cười!”

“Nếu không thì chúng ta đi mời cô ấy đi! Chuyện của Tiểu Bảo quan trọng hơn mà!” Nhan Như Ý vội nói.

Lục Sùng Sơn kiên quyết phủ định: “Tuyệt đối không được! Bà đừng có mà vớ vẩn! Cái chuyện như thế này có lần một rồi sẽ có lần hai! Lần này mà mở miệng nhờ vả, lần sau lại thế! Cô ta sẽ được nước lấn tới cho mà xem!”

“Vậy… vậy thì ông bảo làm thế nào bây giờ?” Nhan Như Ý bị ông nói đến mức không biết làm thế nào cho phải, vốn dĩ trong lòng tràn trề hy vọng, bây giờ lại thất vọng hoàn toàn.

“Kể cả chúng ta có tự mình đi nhờ đi nữa, chỉ e cô ta sẽ cũng sẽ không đến, bởi vì trong lòng cô ta biết rõ, nếu như Tiểu Bảo khôi phục lại như bình thường, cô ta sẽ chẳng còn giá trị gì nữa, cô ta không có khả năng hy vọng Tiểu Bảo sẽ nhanh chóng khỏi bệnh như thế!” Lục Sùng Kiêu nói chắc nịch.

Bị Lục Sùng Sơn nói như vậy, Nhan Như Ý cũng coi như là đã hiểu ra.

Cách đó không xa, bầu không khí giữa hai cha con cũng đang vô cùng kịch liệt.

Lục Đình Kiêu: “Con quyết định không đi học nữa?”

Tiểu Bảo gật đầu cực kì chắc chắn.

Không đi học nữa!

Không thích nữa rồi!

Lục Đình Kiêu bất đắc dĩ nhìn gương mặt vô cùng cương quyết của con trai mình, anh hiểu tính cách của thằng bé, nó đã quyết làm gì thì dù có khuyên thế nào cũng không xong, cho nên anh chỉ đành phải đưa thằng bé về: “Vậy thì về nhà thôi.”

Bánh bao nhỏ bóp bóp nắm đấm, vẫn đứng tại chỗ không muốn động dậy.

Mãi cho đến khi chuông vào học reo lên…

Cô Tiểu Tịch thực sự không đến…

Trong đôi mắt to tròn của cậu nhóc tràn đầy thất vọng, ủ rũ cúi đầu, máy móc theo ba từng bước từng bước đi về nhà…

Nhưng đúng vào lúc này, ở đằng xa đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo: “Bảo bối à!!!!”   

Gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo chợt sáng bừng lên, cậu bé nghiêng người quay lại, giật tay ra khỏi tay của ba mình, hớn hở chạy như bay về phía có tiếng gọi.

Cùng với những tiếng bước chân dồn dập, Lục Đình Kiêu ngẩng đầu lên xem, anh liền nhìn thấy một cô gái nhỏ mặc bộ váy màu hồng mà Tiểu Bảo thích nhất, đang bước rất nhanh về phía này…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.