Gắn Kết Bên Em

Chương 7: Con ta




Có thích Thương Tiêu hay không?

Đối với Nhược Nhất mà nói, vấn đề này có nghĩ thích đi chăng nữa cũng không thể nói ra miệng được.

Từ khi gặp Thương Tiêu đến bây giờ, trong lòng đã định chỉ có một người này thôi. Thậm trí Nhược Nhất không thể tưởng tượng được, nếu mà một ngày nào đó đột nhiên mình không cần Thương Tiêu, thế giới của nàng sẽ ra sao nữa.

Mà Thương Tiêu, Thương Tiêu nghĩ như thế nào về nàng…….

“Nhược Nhất, ngươi có thích hắn hay không?” Thanh âm của Mạc Mặc tựa hồ như mang theo ma lực thôi miên nàng nói hết tâm sự trong tận đáy lòng.

Những chuyện từ lúc mới gặp Trương Tiêu tới nay, từng cảnh từng cảnh giống như đèn kéo quân quay vòng vòng trước mắt nàng. Mặc kệ là con hồ ly trắng nhỏ lúc bị thương hấp hối, hay là con hồ ly trắng nhỏ nằm trong lòng của nàng, để mặc cho nàng vuốt ve bộ lông mượt mà của nó, hay là lúc biến thành một trang nam tử tuấn mỹ cao ngạo vô song đứng dưới ánh trăng sáng rực.

Hắn vốn là một tên yêu quái bạc tình nhưng sẽ ở trước mặt nàng bày ra vẻ mặt tươi cười. Rõ ràng hắn rất mạnh mẽ không gì sánh được nhưng lại mỗi lần đều bị nàng bức ép đến đau đầu mẻ trán. Hắn sẽ xuất hiện mỗi khi Nhược Nhất gặp nguy hiểm đến tính mạng, hắn sẽ nghiêm trang nói với mấy người trưởng lão: “Đối với Nhan Nhược các ngươi có thể mắng nhưng không thể đánh, việc đó chỉ có ta mới có quyền.”

Một nam tử như vậy, hỏi làm sao mà không thích cho được!

“Ngươi có thích hắn hay không?”

Tình cảm giống như thuỷ triều dâng tràn vỡ đê, ngăn thế nào cũng không được.

“Thích.” Nhược Nhất bụm miệng lại, âm thanh nghẹn ngào lọt qua khe hở của những ngón tay vang ra:” Thích…..thích….” Tiếng nói xen lẫn tiếng khóc nức nở: “Từ đó đến giờ ta chưa từng thích qua một người nào như vậy, mẹ kiếp rất thích.”

Nhìn Nhược Nhất như thế, Mạc Mặc không khỏi nhíu mày.

Cô nương này ngày thường thật sự là rất hà khắc đối với chính mình. Rõ ràng yêu một người như vậy, cố tình làm ra vẻ như không có việc gì, thường ngày đi làm, mà còn chịu để cho nàng sắp đặt đi xem mắt.

Vị trí trong lòng nàng ta đã có một tên gia hỏa chiếm cứ, còn có thể thích ai được nữa? Mạc Mặc nghĩ ngợi: trên mặt ngươi đã hiện lên hết những suy nghĩ trong lòng rồi, mỗi ngày vào buổi tối đều ngậm ngùi nuốt hết những đau đớn giống như liều mạng đâm thanh đao vào trong lòng mình tạo nên một vết thương chảy máu, thật là….

Đã sinh ra đều là nữ nhân thì cần gì phải làm khổ nhau đây.

Mạc Mặc nghĩ nhất định sau khi nghe Nhược Nhất nói như vậy thì người nọ ở ngoài cửa sẽ sến đến độ vọt ngay vào, ôm Nhược Nhất mà đau lòng nói biết vậy sẽ không làm như thế, thổ lộ thâm tình không thôi, như Mã đại ca đóng phim Quỳnh Dao. Sau đó hai người dắt tay nhau, từ nay về sau sẽ có cuộc sống ngọt ngào hạnh phúc. (YVPP: Mã đại ca là Mã Cnh Đàđó )

Chỉ là, sự tình cũng không diễn ra như nàng phác họa.

Thân ảnh màu trắng vẫn không nhúc nhích như trước, vẫn như cũ đứng im ngoài cửa. Giống như bị phép định thân vậy.

Mạc Mặc đành phải cố gắng thêm một chút nữa: “Vậy tại sao ngươi không nói cho hắn biết?”

Nhược Nhất trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cắn môi nói: “Trong lòng hắn đã có người khác rồi.”

Mạc Mặc ngẩn ra, choáng váng: “Trong lòng hắn có người khác?”

“Ta hoàn toàn kém xa nữ tử đó.”

Một trận cuồng phong cùng bão tố xen lẫn tia chớp ngang dọc đánh thẳng vào đại não của Mạc Mặc, kinh ngạc khiến nàng vỗ bàn: “Nhãi nhép! Hắn dám bắt cá hai tay sao ” Mạc Mặc xoay người muốn ra ngoài cửa bắt người, nàng tưởng khi nghe được hành vi phạm tội của mình bị người khác vạch trần thì kẻ đó sẽ hoảng hốt bỏ chạy chứ, nhưng không ngờ, hắn cũng không có chạy, một thân áo trắng bay bay, hắn lại từng bước tiến vào.

Thương Tiêu cười lạnh: “Đây là nút thắt trong lòng nàng?”

Nhược Nhất hoàn toàn không biết Thương Tiêu lại ở chỗ này. Khuôn mặt đang nước mắt ngắn dài, cũng không chút nào che dấu chật vật ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn Thương Tiêu đột nhiên xuất hiện tại đây.

Vẻ mặt hắn tái nhợt xanh mét, khoé miệng nhếch lên lạnh lùng: “Ngược lại nàng hãy nói cho ta biết vị thiên tiên nào trong lòng ta?”

Mạc Mặc vừa nghe như vậy xong, trong lòng biết chắc chắn có chuyện gì đó hiểu lầm rồi. Lặng lẽ xoay người rời gót đi ra ngoài. Tất nhiên là trong lúc này, hai người Nhược Nhất và Thương Tiêu cũng không có tâm tình nào mà để ý xem nàng đi đâu.

Trong lòng Nhược Nhất nhất thời kinh ngạc, hoàn toàn không có phản ứng. Thấy Thương Tiêu từng bước từng bước đến gần, suy nghĩ thứ nhất trong thâm tâm nàng là muốn chạy trốn.

Dưới chân nàng vừa chuyển, chạy vòng qua cái bàn liền hướng ngoài cửa chạy nhanh. Thế nhưng động tác của nàng làm sao nhanh hơn Thương Tiêu được. Nhược Nhất chỉ cảm thấy chính mình bị đẩy mạnh, khi phục hồi lại tinh thần, Thương Tiêu đã mang nàng gắt gao đặt ở trên bàn. Ấm trà cùng chén trà bị hất xuống đất “xoảng….xoảng” vỡ thành một đống nát vụn.

Vết thương sau lưng vừa đóng mài, thấy thì có vẻ đau nhưng thật ra cũng không đau lắm, chỉ thấy có chút hơi ngứa khó chịu. Nhược Nhất nhướng mắt nhìn thấy vẻ mặt giận dữ không ngừng của Thương Tiêu, thần sắc trong đôi mắt hiện lên đau lòng cùng giận dữ đan xen khó phân biệt, nhất thời cảm thấy chột dạ xoay đầu không dám nhìn hắn……

Thương Tiêu giận quá hoá cười: “Định chạy sao? Nàng còn chưa nói rõ rốt cục người trong lòng ta đó có hình dáng ra sao! Nàng với người đó có bao nhiêu chênh lệch! Hai người so sánh nhau như thế nào!”

“Ngươi muốn ta như thế nào so được với người ta.” Lúc này Nhược Nhất cũng nổi giận đùng đùng, bao nhiêu uỷ khuất cùng thê lương trong lòng bùng phát thành một trận như đồng cỏ khô bén lửa lan đến rừng, cháy đến long trời lở đất, “Ta làm sao so được với nàng ta! Ngươi tận lực dốc cả thiên hạ lên chỉ vì giúp nàng ta tìm kiếm một viên thuốc, ngươi suốt ngày không ngủ không nghỉ túc trực bên giường của nàng ta vì nàng ta mà đánh đàn, ngươi thậm chí…….Ngươi thậm chí còn buộc ta đi cứu nàng ta như vậy…….” Tiếng nói của Nhược Nhất nghẹn ngào.

Thần sắc của Thương Tiêu kì quái: “Người nàng đang nói chính là Tử Đàn sao?”

Nhược Nhất không để ý tới hắn, chỉ muốn nói hết những tâm sự trong lòng thôi: “Cũng không trách ngươi được, cho dù là tính nết hay là dung mạo, ta làm sao mà có thể so sánh với nàng ta được.” Nàng dừng lại một lúc xong nói tiếp: “Thương Tiêu, ngươi cũng biết đêm đó hơi lạnh trong Hàn Ngọc động có thể đem người ta biến thành băng lạnh. Ngươi nói ta oán giận ngươi, lúc đó quả thật là ta rất giận ngươi, thế nhưng suy nghĩ thấy ta cùng Tử Đàn có sự chênh lệch như vậy, liền không cảm thấy không dám oán giận nữa…….”

“Ta với Tử Đàn…….” Thương Tiêu nhíu mày lại, đang muốn nói cái gì đó, cây còi sáo trước ngực Nhược Nhất bỗng nhiên giật giật. Đúng là lần đó, trước khi đi Nguyệt Hoàng đã đưa cho Nhược Nhất mang theo.

Khoé môi Thương Tiêu nhếch lên. Nắm lấy cây còi sáo màu đỏ như lửa kéo ra, không chút nghĩ ngợi ném mạnh ra ngoài. Nhược Nhất muốn ngăn lại thì chiếc còi kia đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Vẻ mặt của Thương Tiêu nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng, phảng phất giống như quyết

định một việc trọng yếu: “Nhan Nhược Nhất, lời này ta chỉ nói một lần thôi…….”

“Rầm!” Cánh cửa bị người tới một đạp đá văng. Ngoài cửa ồn ào không chịu nổi.

Trên trán Thương Tiêu hiện lên hai vạch gân xanh.

Bên trong hai người vẫn còn duy trì tư thế ái muội, Mạc Mặc vừa lớn tiếng gọi, vừa xoải bước đi vào: “Nhan Nhược Nhất, đừng ở chỗ này nói chuyện yêu đương nữa, kẻ thù của ngươi đã tìm tới cửa rồi.”

Hai người đều ngẩn ra, Thương Tiêu nhíu mày nhìn Nhược Nhất, Nhược Nhất cũng ngây ngốc nhìn Thương Tiêu.

Kẻ thù? Nhược Nhất có kẻ thù nào chứ? Cho dù nàng có kẻ thù, kẻ thù của nàng cũng chính là kẻ thù của Thương Tiêu.

Mạc Mặc vươn tay kéo Nhược Nhất qua, mặc kệ sắc mặt Thương Tiêu tối sầm lại, kéo nàng đi đến bên cửa sổ, chỉ vào một áng mây màu đỏ ở đằng chân trời nói: “Nhìn kìa, chính là nữ nhân đó, nàng cứ kêu tên của ngươi đòi giết đòi chém, nàng ta có phải tình địch của ngươi hay không? Lão tử hôm nay giúp ngươi trừ khử nha, tuyệt đối không nên để lại hậu hoạ.”

Nhược Nhất chăm chú nhìn lại, đó là một nữ tử mặc quần áo màu cam, dáng người tuyệt đẹp, một tay vung múa dãy lụa, từ trên mây bay tới, đẩy đám đồ đệ Anh Lương dám ngăn trở nàng ta văng ra ba bước.

Đợi nàng ta bay lại gần một chút, Nhược Nhất kinh ngạc hét lên: “Nguyệt Hoàng!”

Mạc Mặc đút tay vào túi, rút kiếm nói: “Quả nhiên là tình địch của ngươi, lão tử đi kết liễu nàng ta!”

Nhược Nhất chạy nhanh lại giữ chặt tay nàng ta: “Mạc Mặc, từ từ chờ đã! không cần phải xúc động như vậy!”

“Xúc động?” Mạc Mặc nhướng mi, “Ta nói cho ngươi, Nhan Nhược Nhất, ngươi là người của ta, ở trước mặt ta, trừ ta ra, không ai có thể khi dễ ngươi, ai cũng không thể làm cho ngươi đau khổ, nếu để cho ngươi bị khổ sở thì không yên với ta. Ngươi mau buông tay ra, để ta đi làm thịt nàng ta.”

Có một người bạn tốt luôn che trở cho mình như vậy, thật sự là tu mấy kiếp mới gặp được, Mạc Mặc nói như vậy làm cho Nhược Nhất nước mắt lưng tròng.

Nhưng những lời này lọt vào tai Thương Tiêu thì lại có ý khác. Thần sắc của hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng quét mắt nhìn Mạc Mặc. Nam tử này, cách ăn mặc đúng là bộ dáng hắc y kiếm khách, hành vi và lời nói với Nhan Nhược rất thân mật, xem ra lời hắn nói nàng là ” Vị hôn thê” của hắn cũng không phải là lời đồn vô căn cứ.

Nghĩ như thế, đôi mắt màu tím của Thương Tiêu lại thâm sâu thêm vài phần, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ thấy Nguyệt Hoàng vừa đánh vừa bay thẳng tới bên này, giống như vô tình nói: “Phượng Hoàng là loài chim bất tử, hồn phi phách tán cũng có thể sống lại trên niết bàn. Ngươi làm sao mà giết được nàng ta.”

Mạc Mặc vừa nghe, tính bướng bỉnh lại trỗi dậy: “À, là loài chim bất tử, ta phải nhìn xem nàng ta làm phương pháp nào để trở thành bất tử.” Nói xong, đẩy Nhược Nhất ra, niệm thần chú, lôi ma trượng ra trực tiếp chém qua bên này.

Đợi Nhược Nhất ý thức kịp, nhoáng một cái nàng ta đã chém tới trên đầu Nguyệt Hoàng, Nhược Nhất sống chết kêu nàng ta trở về, Mạc Mặc làm sao còn nghe thấy được.

Nhược Nhất đột nhiên quay đầu lại, run rẩy chỉ tay vào Thương Tiêu: “Ngươi……Ngươi…..”

Thương Tiêu lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu tình dửng dưng.

Có đôi khi hắn thật sự rất vô lại làm cho người ta giận sôi lên.

Mạc Mặc cùng Nguyệt Hoàng đánh đến gà bay chó sủa khó thể phân giải. Bỗng nhiên Nguyệt Hoàng kêu lên một tiếng dài,  âm thanh truyền tới chín tầng mây, quanh thân toả ra hào quang vạn trượng, chói mắt làm người ta không thể mở ra được.

Hào quang tản ra, một con chim màu đỏ sắc vàng sắp bay lên trên không, làm cho người ta không dám tới gần nửa bước.

Nàng vung cánh lên, một ngọn lửa trắng bỗng dưng phóng tới bên chỗ Nhược Nhất đang đứng.

Thần sắc Thương Tiêu ngưng trọng, phất tay áo biến ra một bức tường băng. Ngọn lửa đánh vào phía trên tường băng, tiếng rung chuyển không ngừng bên tai. Cuối cùng, “Oành” một tiếng nổ, nóc nhà lập tức bị hất lên một nửa.

Khi màn bụi tản đi hết, Nhược Nhất đã bị Thương Tiêu ôm trong lồng ngực, nàng nâng mắt vừa nhìn đã thấy sắc mặt của Thương Tiêu bây giờ trắng thêm ba phần so với bình thường. Lúc này Nhược Nhất mới kinh hãi mà ý thức được: Hiện tại Nguyệt Hoàng……. Không giống như đi tìm nàng, mà là liều mạng tới giết nàng!

Mạc Mặc quay đầu nhìn, thấy tiểu viện mà Nhược Nhất ở bị đánh nát không còn ra dạng gì, trong lòng nhất thời nổi sóng phẫn nộ cuồn cuộn: “Hôm nay ta không tiễn ngươi về niết bàn một lần thì không được mà!”

Dứt lời, từ không trung rơi xuống đất, lấy ma trượng làm bút vẽ trên mặt đất, rất nhanh hiện lên một ma trận màu vàng. Nàng lẩm nhẩm niệm vài câu chú ngữ, một đám khói ngưng tụ thành kí hiệu màu vàng, nàng cắn đầu ngón tay, một giọt máu rơi vào bên trong trận pháp, hét lên một tiếng: “Khởi!”

Ngay lập tức, mây gió chuyển sắc, cỏ cây nằm rạp trên mặt đất, gió xoáy màu đen từ trong ma trận cuốn ra, cơn lốc xoáy nhanh chóng nhằm hướng Nguyệt Hoàng cuốn lấy dễ dàng.

Nguyệt Hoàng kêu lên một tiếng thất thanh, ngọn lửa trên cánh bị gió lốc điên cuồng cuốn đi, mất tăm mất tích vào trong trời đất. Nhìn qua cảnh này thì thấy Nguyệt Hoàng cũng sắp bị lôi vào trong đó.

Lúc này, Anh Lương chủ biến mất đã lâu, không biết từ chỗ nào xông ra, quát to một tiếng:” Tiểu tử đừng có mà làm càn! Không được đả thương Hoàng nhi của ta!”

Lập tức tiếp được chiêu của Mạc Mặc. Vốn là một câu nói thực có phong cách, nhưng bị bộ dáng trẻ con kia làm cho người ta cảm thấy rất buồn cười.

Mạc Mặc nhìn thoáng qua Anh Lương chủ, thần sắc có chút chán ghét: “Cái gì vậy!”

Anh Lương chủ, thân hình toàn thịt nhảy hai cái vào khoảng không, đảo mắt đã tới trên đỉnh đầu Mạc Mặc, chỉ thấy hắn ngưng khí hít sâu vào, hét lớn một tiếng: “A!” Miệng phun ra một ngụm nước miếng. Bắn vào ma trận của Mạc Mặc.

Lập tức, ma trận lung lay, giống như bị axit sunfuric ăn mòn, chậm rãi tan biến. Gió lốc dần dần tản ra, Mạc Mặc trân trối trừng mắt nhìn vị Anh Lương chủ từ đâu hiện ra: “Đang biểu diễn cái gì!”

Anh Lương chủ hoàn toàn phớt lờ Mạc Mặc làm như nàng không tồn tại, vội vàng chạy lại phía Nguyệt Hoàng “Hoàng nhi, Hoàng nhi, ta……” Hắn còn chưa nói xong, lửa cháy quanh thân phượng hoàng lại bùng lên, hai cánh Nguyệt Hoàng chấn động, lông chim dựng đứng như những ngọn lửa hướng tới Mạc Mặc.

Lúc này, Nhược Nhất ở đằng xa thấy rõ ràng, trên người Nguyệt Hoàng, có một làn

khí màu đen mỏng manh quấn quanh thân nóng rực.

Ma sát khí!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.