Gắn Kết Bên Em

Chương 6: Hoàng quyền huyết thù




Edit: Bùm Bùm

Beta: Tiểu Tuyết

           Cảm giác mộng mị càng ngày càng mãnh liệt.

            Bạch quang tản ra trước mắt, ngay tại thời điểm Nhược Nhất sắp rơi vào trong đó, không biết từ đâu đẩy đến một cỗ lực mạnh mẽ, kéo nàng từ trong mộng mị ra.

            Nhược Nhất mạnh mẽ mở mắt. Trước mắt một mảnh tĩnh lặng. Bậc thang đá xanh vẫn là bậc thang đá xanh, cánh cửa của cái động trên Anh Lương vẫn tàn tạ mà mở. Chỉ là các đệ tử của Anh Lương đều tập trung trên bậc thang, tò mò nhìn hai người họ.

            Mạc Mặc cũng mạnh mẽ mở mắt ra.

            Hắn vẻ mặt kỳ quái nhìn nhìn xung quanh, lại kỳ quái nhìn nhìn Nhược Nhất, sau đó kỳ quái nhìn nhìn lòng bàn tay của mình: “Sao… Sao vẫn còn ở đây?”

            Mạc Mặc… thi thuật thất bại?

            Mạc Mặc cô gái này có tính cách tuy là cực phẩm một chút, thế nhưng trình độ ma pháp tuyệt đối là không chê vào đâu được. Cùng Mạc Mặc ở chung hai năm, pháp thuật lớn nhỏ nàng dùng qua không ít, Nhược Nhất vẫn chưa từng thấy qua nàng thi thuật thất bại.

            Chẳng lẽ…

            Nhược Nhất sờ sờ ấn ký sau trán, sợ hãi nhìn nữ vu (bà đồng) nam tính đang luống cuống vì thi thuật thất bại: “Mạc Mặc, ta nghĩ, chúng ta tạm thời không thể trở về được.”

            “Cái gì?” Nữ vu luống cuống không nghe được lời của nàng, không ngừng cao thấp sờ soạng  thân thể của mình: “Có muỗi sao? Có muỗi trên người ta sao? Nhan Nhược Nhất nhìn xem trên người ngươi có muỗi không? Đã nói rồi không được đụng vào vật sống của thế giới này! Mau đánh ra hết muỗi bọ gì đó đi.”

            Nhược Nhất mở miệng một cách gian nan: “Mạc Mặc… Có lẽ nguyên nhân là do cái này…”

            Mạc Mặc lúc này mới nhìn về phía Nhược Nhất, thấy nàng lấy tay chỉ sau tai mình, Mạc Mặc vén tóc nàng lên, thấy một ấn ký màu đen lồi lên, mày hung hăng nhíu lại: “Chú ấn? Ai hạ lên ngươi?”

            Nhược Nhất thở dài.

            “Thương Tiêu?”

            Nhược Nhất rất chán nản gật gật đầu, trong nháy mắt lửa giận của Mạc Mặc bùng cháy, “Khá lắm! Bộ dáng không biết làm sao của ngươi hắn mới dám ức hiếp ngươi. Đi! Đi kêu hắn giải ấn!” Nói xong liền xông vào hướng cửa.

            “Hắn sẽ không giải.” Nhược Nhất giữ Mạc Mặc lại, “Khi nãy hắn nói rồi, hắn sẽ không giải ấn.”

            Mạc Mặc nhìn thần sắc lẳng lặng của Nhược Nhất, mắng cũng không biết mắng như thế nào, nếu nói khiến cho Nhan Nhược Nhất gặp Thương Tiêu, đầu sỏ gây nên vẫn là bản thân nàng. Nén giận hết nửa ngày, vò đầu giơ chân nói: “Đây là chuyện gì a!”

            “Chuyện này rất phiền toái, đứng ở đây nói một hồi lâu cũng không rõ, hay là chúng ta đi vào trước đi.” Nhược Nhất cười kéo Mạc Mặc vào trong.

            Mạc Mặc đứng trong chốc lát, cuối cùng theo Nhược Nhất đi vào.

            Về không được sao… Rõ ràng biết rời khỏi mới là tốt nhất, nhưng hiện tại, không biết vì sao, trong lòng Nhược Nhất lại rất vui sướng.

            “Thiển Phù.” Nhược Nhất gọi Thiển Phù phụ trách quét tước, “Ừm, bằng hữu của ta có lẽ ở đây vài ngày, ta muốn nói một tiếng với Anh Lương chủ.”

            “Cô nương không cần khách khí. Từ lúc vị khách nhân này cùng Thương Tiêu đại nhân động thủ chúng ta cũng đã bẩm báo qua chủ tử, hắn nói, không chết người thì không đi phiền hắn, để mặc các ngươi.” Thiển Phù nói rất bình tĩnh, Nhược Nhất nghe thì run rẩy một trận. Khó trách sáng nay Thiển Phù lại lo lắng đến đánh thức nàng như vậy, thì ra là chủ tử nhà mình không quản sự a…

            Xem ra, tim của Anh Lương chủ này thật đúng là bị Nguyệt Hoàng tổn thương rồi, nhiều ngày như vậy còn chưa bình tĩnh lại sao?

            “Phòng trống trong Anh Lương còn rất nhiều, ta sẽ đi an bài.” Thiển Phù khom người muốn đi, Mạc Mặc gọi lại: “Từ từ không cần phiền toái ta cùng nàng ta ở chung là được rồi.”

            Thiển Phù lông mày động rồi động: “Ở, cùng nhau sao?” Đôi mắt dần dần trở nên tinh xảo đánh giá Nhược Nhất.

            Nhược Nhất nghĩ thầm, dù sao Mạc Mặc cũng sẽ khôi phục lại thân nữ nhi, ở chung cũng không có gì to tát, lúc này liền gật đầu đáp ứng: “Ừ, ở chung đi, thu thập phòng khác rất phiền các ngươi.”

            “Nếu đã như vậy, ta liền đi thêm một giường cùng chăn nệm cho cô nương.”

            “Cám ơn.”

            Thiển Phù khom người lui hai bước, cuối cùng phảng như có chút do dự quay đầu quét mắt Mạc Mặc một cái, nói với Nhược Nhất: “Nghe Thiển Hà chăm sóc Thương Tiêu đại nhân nói, gần đây thân thể đại nhân rất không tốt, hàng đêm ho ra máu, sáng nay lại… Cô nương ngươi nếu không thì dành chút thời gian đi thăm hắn đi.”

            Nhược Nhất nghe được đột nhiên tim thắt lại: “Hắn… không phải đã ăn Hóa Hương hoàn rồi sao?”

            Hóa Hương hoàn trừ hết phong ấn lực trong cơ thể Thương Tiêu, Thương Tiêu khôi phục lại sức mạnh vốn có, thế thì còn gì có thể thương tổn đến hắn.

            “Hóa Hương hoàn trong dược phòng sớm đã hết, tâm tình chủ tử không tốt nên không chịu luyện đan, cho nên còn phải để đại nhân chờ.”

            Tâm tình không tốt không muốn luyện đan… Nhược Nhất lần đầu tiên sinh ra ý nghĩ muốn đánh chết cỗ kích động tùy hứng của Anh Lương chủ này.

            “Hừ.” Mạc Mặc bỗng nhiên cười lạnh: “Dầu gì cũng là chuyện chữa bệnh cứu mạng, tâm tình không tốt là lý do cái rắm gì. Nhan Nhược Nhất gì cũng không biết, kêu nàng đi thăm hắn khác nào thăm suông, có công phu ở đây khuyên nàng, không bằng đi khuyên chủ nhà mình, đi thôi đi thôi.”

            Thiển Phù dẫn đường phía trước, không nói nữa. Nhược Nhất lại trầm mặc suốt trên đường đi.

            Thiển Phù sửa sang lại giường chiếu xong liền lui ra ngoài.

            Mạc Mặc cẩn thận quan sát chú ấn sau tai Nhược Nhất, nói: “Xem ra rất bình thường, ta thử giải xem sao.” Nói xong phủ bàn tay sau tai Nhược Nhất, tập trung niệm chú, bỗng nhiên nhướng mày, rất nhanh rút tay về.

            Nhược Nhất mờ mịt nói: “Làm sao vậy?” Nhìn kỹ lòng bàn tay Mạc Mặc, nơi đó hình như có một điểm nhỏ màu hồng.

            “Ngươi thành thật nói cho ta biết ngươi sau khi đến đây đã làm qua những gì!”

            Nhược Nhất chậm rãi nói cho Mạc Mặc mọi chuyện rất chi là rối loạn phát sinh từ sau khi quay về Cửu Châu.

            Nhược Nhất vốn tưởng rằng Mạc Mặc sau khi nghe xong sẽ mắng nàng một trận ra hồn, không ngờ Mạc Mặc chỉ là nhìn nàng với một thần sắc rất kỳ quái mà hỏi: “Ngươi là nói, bây giờ trong thân thể ngươi không biết vì sao có thêm một cỗ năng lượng, hơn nữa năng lượng này còn rất mạnh?”

            Nhược Nhất gật đầu.

            “Không thể được a!” Mạc Mặc hô to, “Bên trong cơ thể của Nhan Nhược Nhất ngươi làm sao có thể xuất hiện năng lượng! Đây là cái vận cứt chó [*] gì a!”

            Ngữ khí có chút hèn mọn này nghe đến nỗi Nhược Nhất nổi gân xanh: “Ta không có nhân tính thiên lương lắm sao, ta đoạt bánh bao của ăn mày hay là vọt qua xe thể thao của nhà giàu sao, dựa vào cái gì ta không thể có có loại vận cứt chó này!”

            Mạc Mặc ngẩn ra: “Ta không có nói qua với ngươi sao?”

            Nhược Nhất trong nháy mắt cũng choáng váng: “Nói qua cái gì.”

            Mạc Mặc đau đầu xoa xoa trán, tổ chức lại một chút ngôn ngữ rồi nói: “Ngươi có biết có người khi ra đời sẽ có những khiếm khuyết trời sinh, tỷ như thiếu một chân, hoặc là bại não, hoặc mắc bệnh bẩm sinh. Mà Nhan Nhược Nhất, ngươi chính là thể chất trời sinh tuyệt duyên với ma pháp, không có linh lực, quỷ thần không gần. Từ lần đầu tiên gặp ngươi ta đã nhìn ra thể chất như vậy của ngươi, chính vì thế nên ta mới dám lớn mật ném ngươi tới Cửu Châu đến, bởi vì linh khí của thế giới khác căn bản là không thương tổn gì đến ngươi. Ngươi đã hiểu chưa?”

            Nhược Nhất chớp chớp mắt, lắc lắc đầu.

            “Nói cách khác, ngươi chính là một người mà trời sinh ngu ngốc với ma pháp! Học ma pháp không được, học pháp thuật không xong, không có linh lực, càng không thể có năng lượng cường đại gì cả!”

            “Mà trên thực tế, máu của ta thật sự có tác dụng áp chế đối với Ma sát.” Nhược Nhất chỉ chỉ lưng mình, “Lần ở trong bụng Cửu Man, Thương Tiêu đã nhập ma, thế nhưng sau khi máu ta chảy ra, ma khí của hắn liền dần dần tiêu tan.”

            Mạc Mặc bĩu môi: “Có lẽ là do hắn quá yêu ngươi, thấy được sau khi giết ngươi trong lòng sẽ sinh ra các loại hoang mang sợ hãi, các loại gào thét hỗn loạn, sau đó tự mình tỉnh lại cũng không chừng.”

            “Mạc Mặc…”

            “Được rồi.” Mạc Mặc vuốt tay, nàng vén tóc bên tai Nhược Nhất lên, “Nghe ngươi nói, trước mắt ta chỉ có thể nghĩ đến một lời giải thích hợp lý, chú ấn này, nó sẽ từ từ thay đổi thể chất của ngươi, cho mắt ngươi nhìn xa hơn, tai nghe được rõ ràng hơn, có lẽ nó còn thay đổi luôn thể chất tuyệt duyên với ma pháp của ngươi, nhưng là những thứ trời sinh làm sao cũng đổi không hoàn toàn, cho nên nó chỉ có thể làm máu ngươi có ma pháp, nhưng lại không thể cho ngươi sử dụng pháp thuật. Nói cách khác, Nhan Nhược Nhất, hiện tại máu của trong máu ngươi tiềm ẩn một năng lượng cường đại, có thể giết ma… Đây chính là tương đương với quý giá a.” Nói xong ánh mắt hiện lên một tia sáng vô danh.

            Nhược Nhất lạnh sống lưng, hai tay vòng ngang ngực: “Quý giá bao nhiêu cũng không thể bán.”

            “Chậc, của hiếm.” Mạc Mặc trợn trắng mắt, lập tức lại nhíu mày nói: “Thế nhưng, chú ấn này cùng năng lượng trong cơ thể ngươi rõ ràng có thể cảm giác được là do hai người gây nên, hạ ấn chính là Thương Tiêu, như vậy cho ngươi năng lượng này là ai đây?” Nói xong, ánh mắt ghét bỏ quét qua Nhược Nhất, “Mặc kệ là ai cũng xem như là mốc meo tám đời (rất lâu) rồi. Cư nhiên phó thác năng lượng cường đại này cho một người hoàn toàn không cách nào sử dụng.”

            Nhược Nhất mặc kệ nàng, nhưng lại nhớ tới một chuyện quan trọng: “Mạc Mặc, vậy ngươi thi thuật thất bại rốt cuộc là bởi vì chú ấn, hay là do năng lượng trong thân thể ta?”

            “Với năng lượng trong thân thể ngươi khẳng định là không liên quan, nó cũng không phải vật sống. Chẳng qua chú ấn này, theo lý thuyết mà nói nó cũng không phải vật sống, hẳn là cũng không liên quan đến nó, nhưng chúng ta quả thật về không được, chỉ có thể là bởi vì…”

            Thần sắc Mạc Mặc hơi hơi ngưng trọng lại, khiến Nhược Nhất hoảng lên: “Bởi vì sao?”

            “Bởi vì ấn chú này đã nối ngươi cùng một vật sống khác.”

            “Ha?” Nhược Nhất bật cười, “Giống hai máy tính kết nối sao?”

            Mạc Mặc nhìn chằm chằm Nhược Nhất một hồi lâu, thần sắc có chút kỳ quái: “Nhan Nhược Nhất, có một loại chú, sẽ nối mạng của song phương lại, người thi chú và người bị thi chú, đồng sinh cộng tử, nếu một người chết, người còn lại cũng sống không được. Chúng ta rõ ràng không có đụng tới vật sống gì, nhưng lại không về được, chỉ có thể là bởi vì Thương Tiêu đã nối mạng của hắn cùng ngươi lại.

            Mạc Mặc như đột nhiên nhớ tới người nào đó, biểu tình đột nhiên trở nên có chút mềm mại, “Giống như là… dùng tính mạng mình để giữ lấy ngươi.”

            Nhược Nhất ngây ngốc sửng sốt, cùng Thương Tiêu đồng sinh cộng tử?

            Nàng nghĩ, lúc này nàng rốt cuộc hiểu ý câu nói kia của Thương Tiêu ——

            “Đến lúc đó, nàng muốn kết cục gì, ta cùng nàng chịu là được.”

            Muốn kết cục gì cũng sẽ ở bên nàng, mặc kệ là nàng nguyện ý khuất phục cùng hắn ân ái, hay là nguyện chết cũng không cùng hắn ân ái. Thương Tiêu cũng sẽ ở bên cạnh Nhan Nhược Nhất.

            Thì ra hắn đúng là đang dùng phương thức mịt mờ như vậy để nói —— nàng muốn sống, ta sống cùng nàng, nàng muốn chết, ta cũng chết cùng nàng.

            Nếu một người nam nhân chịu làm vậy với một nữ nhân, Nhược Nhất không biết nên dùng cái dạng  lý do gì để thuyết phục bản thân rằng: Thương Tiêu không yêu nàng.

            Hốc mắt Nhược Nhất đột nhiên nổi lên một trận đau đớn chua sót: “Mạc Mặc. Ta… ta hình như, có chút kỳ quái.”

            Thấy bộ dạng này của Nhược Nhất, Mạc Mặc dùng đầu ngón chân cũng biết tình cảm của nàng dành cho Thương Tiêu là như thế nào. Bây giờ muốn cô ngốc này quay về hiện đại, ngay cả nàng một vu nữ thần kinh thô lỗ cũng cảm thấy được là đang chia uyên rẽ thúy, thật ra để Nhan Nhược Nhất ở lại thế giới này cũng không phải không tốt, dù sao thân thể của nàng cũng sẽ không sinh ra bài xích gì. Mạc Mặc thở phào một hơi, đang muốn mắng Nhược Nhất đôi câu, đá nàng đi theo đuổi tình yêu của mình, đúng lúc này, cửa hiện lên một mảnh áo màu trắng, Mạc Mặc liếc mắt nhìn: Ơ hay, tới thật đúng lúc.

            Tròng mắt vừa chuyển, Mạc Mặc giả vờ thở dài, rất thương tình mà nói: “Lúc trước, thấy ngươi bị buộc thành cái bộ dáng kia, hắn cũng không tới cứu ngươi, trong lòng ta vẫn rất không mong gặp Thương Tiêu. Nhưng… Nhược Nhất, ngươi nói cho ta biết, bây giờ ngươi rốt cuộc có còn thích hắn không?”

            Nước mắt của Nhược Nhất, ngăn không được mà rơi xuống: “Ta…”

            “Ta…”

[*] Vận cứt chó: Ta xin thề ta edit nguyên văn a. Đây là nói về một số chuyện tốt may mắn đến với đương sự, được ví như vô tình giẫm phải phân chó. Ví dụ như nhặt được tiền….

TT: người TQ quan niện rằng giẫm cc sẽ gặp may, nên thường dùng câu này để chỉ những người gặp may.

     Chắc có nàng sẽ thắc mắc tại sao NN gọi MM là nàng mà ai cũng nhầm giới tính của nàng ấy. trong tiếng TQ chữ cô ấy/nàng ấy() và anh ấy/hắn () tuy cách viết khác nhau nhưng lại đọc giống nhau là [ta]hơn nữa MM lại đang hóa trang là nam nên mới khiến người khác hiểu lầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.