Gắn Kết Bên Em

Chương 33: Lòng dạ




Gần đây Mạc Tầm đang lịch kiếp, đây là kiếp thứ bảy trong đời hắn. Là thời kì hắn trực tiếp chống đối, chuyện gì đều tự làm theo ý mình. Ngày thường, mọi người trong Tầm Thường Cung  đều bị hắn hù đến chết khiếp. Chỉ có Quý Tử Hiên thét hắn một hai câu, hắn còn có thể nghe.

            Nhưng Quý Tử Hiên chính là cố tình không nói hắn, tùy ý hắn làm ầm ĩ, tùy ý hắn nháo động, gây rối loạn khắp thiên hạ, làm ra đại họa cũng chỉ có nói thản nhiên một câu “Vô phương.”

            Cưng chiều dung túng như vậy, lại cổ vũ tiểu báo vương hỗn đãn kiêu ngạo, cưng chiều đến nỗi hắn không sợ trời không sợ đất, chỉ hận không năng lực là trời bị thủng một lỗ.

            Ngày hôm đó, đúng là trời trong nắng ấm, Hỗn Thế Ma Vương hứng khởi, đột nhiên muốn đi mở mang kiến thức về yêu sơn U Đô trong truyền thuyết. Ở trong trí nhớ của hắn, đối nơi đó có ấn tượng mơ hồ, người mẫu thân Nhược Nhất của hắn thích nhất sống ở nơi đó.

            Nghe nói đám Cửu Vĩ Bạch Hồ thống lĩnh nơi đó, mỗi người đều có dàng vẻ tuyệt mỹ, hắn thật muốn nhìn, tuyệt mỹ đến độ nào? Còn đẹp hơn cha Hiên Hiên? Còn đẹp hơn phụ thân trong trí nhớ?

            Nhất thời cũng không quan tâm giờ giảng của Vụ Quy, dùng khẩu quyết độn thổ, nháy mắt liền không thấy bóng dáng. Vụ Quy y như cũ tự mình đọc sách của mình, ngẩng đầu nhìn, tiểu tử nghe đọc sách đã chuồn mất, hắn cũng đỡ phải quan tâm, ném sách vở đi, ngã đầu đi gặp chu công.

            Chỉ là, nếu hắn biết Hỗn Thế Ma Vương tiếp theo sẽ gặp một cảnh phong ba, hắn cho dù chết cũng không cần mạng mà đi theo......

            Mạc Tầm trời sinh có năng lực cực cao, tất cả pháp thuật đều học rất mau. Nhưng mà đến ba trăm năm tuổi, liền có thể nắm vững thuần thuật một số phát thuật tương đối cao của Tầm Thường Cung. Hắn tự cho là chính mình mặc kệ gặp nguy hiểm gì, ít nhất cũng có năng lực chạy trốn, hơn nữa sau lưng hắn còn có một lão cha xưng bá thiên hạ chống lưng, ai dám thật sự ra tay tàn ác với hắn? mọi người trong Tầm Thường Cung cũng cảm thấy như vậy, ngay cả lão cha của hắn cũng cho rằng như thế.

            Chỉ là, mọi sự luôn luôn ngoài ý muốn......

            Quý Tử Hiên trăm tính ngàn tính cũng không tính được, đứa con của mình thế nhưng gan lớn dám khiêu khích người quyền uy nhất của yêu tộc.

            Những năm gần đây, từ sau khi Thương Tiêu lấy một thân thần lực làm cái giá để đuổi theo Nhan Nhược Nhất đến dị giới, yêu tộc không ngừng xuống dốc. Từ từ ẩn lui rời khỏi sân khấu của Cửu Châu, nhưng mà lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, uy thế của yêu tộc vẫn còn.

            Quan trọng hơn là, mặc dù Thương Tiêu đi rồi, Cửu Diễm, Vũ La vẫn còn, tộc trường các yêu tộc vẫn còn, Tử Đàn vẫn còn.

            Mà con của Quý Tử Hiên hắn, cố tình trêu chọc người lợi hại nhất yêu tộc.

            Tử Đàn.

            Hắn ở dưới chân U Đô Sơn, khinh miệt nâng cằm của Tử Đàn, giả bộ dáng vẻ của một tên ăn chơi, tà cười nói: “Yêu nữ có dáng vẻ cũng không tệ, cười một cái với ta đi.”

            Mây gió nơi chân trời thoáng chốc biến sắc.

            Trong nháy mắt Tử Đàn từ trong giật mình ngẩn người đã phục hồi lại tinh thần, làm theo lời nói của hắn, quả nhiên nở ra nụ cười nhạt, thẳng đến khi thấy hồn phách của Tiểu Tầm Tầm bay đi một nửa. Trong lúc tinh thần sửng sốt này, Tử Đàn đã kéo cánh tay hắn nói: “Ta đã vì tiểu gia nở nụ cười này, ngươi cũng phải trả lại cho ta cái lễ chứ.”

            Mạc Tầm bị mỹ nhân kéo tay, mừng rỡ cười ha hả ngây ngô. Tử Đàn bất động thanh sắc chế trụ mệnh mạch của hắn: “Nếu ngươi có thể cười đến khờ khạo một chút, có lẽ ta sẽ mềm lòng mà thả ngươi.”

            Lúc này Hỗn Thế Ma Vương mới nghe ra không đúng, muốn phản kháng, nhưng mà không biết làm sao mà mệnh mạch đã bị người chế trụ, giãy dụa không được, lập tức tâm trạng từ trên trời rơi xuống đất. Vẻ mặt ủ rũ.

            Tử Đàn nói: “Sống từng này tuổi đầu, lần đầu bị người ta đùa giỡn, uhm, nhưng thật ra cũng có một chút phong vị. Tiểu tử nhà Quý Tử Hiên cũng có chút thú vị. Sao, ngươi có tình ý với cô cô của ngươi là ta đây sao?”

            Sắc mặt Mạc Tầm trắng nhợt: “Cô cô?”

            “Lẽ  nào Quý Tử Hiên còn chưa nói rõ thân thế cho ngươi?” ý cười bên môi của Tử Đàn không rõ ràng, “Đây cũng rất có thú vị. Ta nhìn thấy tiểu tử ngươi da thịt non mềm thế này, nuôi dưỡng vài năm cũng có hương vị tốt. Nếu không, cô cô ta chấp nhận chấp nhận theo ngươi?”

            Mồ hôi lạnh trên thái dương của Mạc Tầm chảy xuống, nghĩ muốn mở miệng nói chuyện, Tử Đàn lại đi trước một bước điểm vào á huyệt của hắn, nhân tiện làm phép định thân. Liền kéo hắn lên núi.

            “Ta nghe nói cha của người thập phần yêu thương ngươi, lần này liền để chính hắn tự mình đến nhận người. Lâu rồi không gặp, ta có chút ý nghĩ kì quái muốn khi dễ khi dễ hắn.”

            Mạc Tầm khóc không ra tiếng, lệ rơi đầy mặt.

            Sau khi sứ giả của U Đô mang tin tức đến, Quý Tử Hiên trầm mặc thật lâu, nói: “Đợi ta rửa mặt chải tóc liền đi cùng ngươi.” Xoay người vào hậu điện lạnh giọng với Khuynh Nguyệt hỏi, “Vụ Quy ở đâu?”

            “Hồi chủ tử, trốn rồi.”

            Trán của Quý Tử Hiên giật giật không tiếng động, không nhiều lời nữa, xoay người vào phòng tắm trong điện.

            Đem thân mình nhập vào trong bọt nước ấm áp, hắn than thở một tiếng, sao đó day day mi tâm. Đi U Đô......

            Nơi đó với hắn mà nói chắc chắn là một nơi đầy ác mộng. Chỉ mới suy nghĩ một chút, sẽ cảm thấy được cả người không tự chủ được mà phát lạnh. Càng không nói đến còn phải đối mặt thân tỷ bị con của mình đùa giỡn......

            Quả nhiên làm người cha độc thân thật không dễ a!

            Bên này chưa than thở xong, vành tay hơi hơi động, hình như hắn nghe thấy cái gì đó đang nhanh chóng lao đến. Cẩn thận phân rõ, đó tựa hồ là tiếng la kinh hãi của một nữ tử. Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. Sau đó vang lên tiếng nóc nhà bị phá vỡ.

            Cảnh tượng quen thuộc như thế, giống như tái hiện lại hồi ức.

            Khi nữ tử kia mang theo ngói vỡ trên nóc nhà rơi vào trong hồ tắm của hắn, hắn không khỏi mặt mày tươi cười, thản nhiên hỏi: “Xin hỏi quý tính của cô nương?”

            Mà trả lời câu hỏi của hắn chính là  một cái ôm thật chặt cùng với những nụ hôn vội vàng gần như không thể khống chế: “Quý tính cái gì mà quý tính! Ta là lão bà của chàng, nương tử của chàng, nữ nhân của chàng! Lão tử cực khổ mất nhiều sức lực mới trở về được! Chàng lại lạnh nhạt với ta như thế? Không được, không nhịn được, hôm nay tại chỗ này, chúng ta giải quyết trước rồi nói sau.”

            Quý Tử Hiên dở khóc dở cười đẩy nữ nhân đang sờ loạn trên người mình ra: “Tầm Tầm có chuyện, ta......”

            Môi lại bị lấp kín, Mạc Mặc ậm ờ nói: “Đó là chuyện của nó, đối với chuyện của chúng ta chỉ là chuyện nhỏ, chờ chúng ta giải quyết chuyện của mình xong rồi nói sau.”

            Quý Tử Hiên bất đắc dĩ, chỉ có thể làm gián đoạn sự quấy rầy không ngừng của Mạc Mặc mới nói rõ ràng câu chuyện từ nguyên nhân đến hậu quả cho Mạc Mặc nghe. Cuối cùng chỉ nghe Mạc Mặc nói: “Thật đúng lúc, lần này coi như là giáo huấn, làm cho nó ở U Đô chờ đợi mấy ngày đi, làm giảm bớt nhuệ khí của nó. Lão tử lúc nhỏ cũng chưa có người nào cưng chiều như vậy tùy ý cho chay loạn khắp nơi gây ầm ĩ! Nếu nó có chút bản lĩnh, thì thật sự quyến rũ cô cô của nó trở về đây cho ta, làm cho Tử Đàn cao ngạo kia gọi ta là mẹ! Ha ha!”

            Quý Tử Hiên vẫn là bất đắc dĩ, lúc này Mạc Mặc lý nào lại để cho hắn phân tâm, nắm lấy vật ở dưới của hắn, nói: “Không cho phép nghĩ đến người khác, nam nhân cũng không được.”

            Trên mặt Quý Tử Hiên ửng hồng một mảnh, sau một lúc lâu, nói: “Theo ý nàng.”

            Tiếp theo đó là một mảnh ái muội trong phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.