Gắn Kết Bên Em

Chương 27: Năm đó




Edit: Bùm Bùm

Beta: Tiểu Tuyết

“Nhan Nhược Nhất.”

            Ai?

            “Bên này.”

            Ai đang kêu nàng?

            Trong một mảnh hỗn độn, Nhược Nhất từ từ mở mắt ra, bốn phía tối đen như mực, bên tai có tiếng dòng nước chảy qua. Nàng cảm giác tứ chi đều khốn cùng vô lực, giống như đang phiêu bồng trên không trung vậy, tìm không thấy một chút sức lực.

            Tí tách, tí tách. Cách đó không xa có thanh âm nhỏ giọt của nước, Nhược Nhất theo lần theo âm thanh chợt thấy một giọt nước đỏ tươi đang nhỏ xuống mặt đất, lại nhanh chóng tan ra.

            Nàng kinh hoảng, màn đen bốn phía khiến nàng có chút sợ hãi.

            Đây là đâu? Nàng hỏi, nhưng lại làm sao cũng phát không ra tiếng.

            “Nhan Nhược Nhất.”

            Thanh âm phút chốc trở nên lớn hơn, trong giây lát liền xuất hiện ở bên tai nàng, Nhược Nhất kinh hãi, vội vàng xoay người.

            Màn đen bốn phía bị nhuộm dần bởi màu đỏ của máu, Nhược Nhất sợ hãi nhìn cảnh tượng bên kia, Hồng Liên, lại là Hồng Liên. Chỉ là lần này hắn không có lại bị đóng đặt trên tường, mà là đứng đó, tóc tai bù xù.

            Trên người hắn vẫn như trước là bộ hồng y rách nát đó, tay chân tựa hồ bị bóc hết gân, vô lực đáp xuống, nhưng không biết vì sao hắn còn có thể đứng ở kia. Sắc mặt trắng bệch, gương mặt tiều tụy, nghiễm nhiên là một bộ dáng lệ quỷ xuất thế (ác quỷ ra đời).

            Mà cái khiến Nhược Nhất cảm thấy càng thêm sởn tóc gáy chính là, cặp mắt lúc nào cũng rũ xuống kia đột nhiên trừng lên, trong đôi mắt màu đen là một đồng tử màu đỏ tươi, khóe mắt hắn chảy từng giọt từng giọt huyết lệ, mà khóe môi lại câu ra nụ cười quỷ dị.

            “Ngươi cũng đến đây rồi.” Hắn cười khanh khách, xoay người ra sau ôm lấy một cái gì đó, lại chậm rãi quay lại đây.

            Đồng tử Nhược Nhất co rút nhanh, chỉ cảm thấy hàn ý từ lòng bàn chân xuyên thẳng lên đến dạ dày, sau đó đông lạnh toàn thân.

            Không vì cái gì khác. Chỉ vì vật Hồng Liên cầm trên tay chính là mái tóc của một nữ nhân, mà gương mặt dần lộ ra của nữ nhân kia cùng mặt nàng giống như đúc.

            Đó là đầu của Nhan Nhược Nhất.

            Đầu ngón tay Nhược Nhất lạnh buốt, chậm rãi chạm vào mặt mình, xúc cảm mang đến một mạt ẩm ướt dinh dính, nàng ngơ ngác nhìn bàn tay đầy máu tươi của mình. Lại nhìn cái đầu trong tay Hồng Liên, từ mi tâm của cái đầu đó không ngừng chảy máu, nhiễm ướt cả khuôn mặt, có vẻ ghê tởm đến đáng sợ.

            Đột nhiên, cái đầu kia bỗng mở mắt, nhìn thẳng Nhược Nhất, cười ha hả: “Ngươi đã đến rồi.” Vừa nói, miệng vừa thổ ra từng ngụm từng ngụm máu đen.

            “A!”

            Nhược Nhất sợ hãi kêu lên một tiếng, đột nhiên bừng tỉnh.

            Là phòng ở Thanh Khâu. Cái gì cũng không thay đổi.

            Nàng sờ sờ trán mình, cảm giác được một trận ướt át, Nhược Nhất sợ đến nhảy dựng, đưa tay muốn làm rõ. Thế nhưng bốn phía một mảnh tối đen cái gì cũng không thấy. Vội vã xoay người xuống giường, ngay cả giày cũng không mang. Nàng đá ngã ghế, tay run rẩy chạm vào hỏa chiết tử (hộp quẹt ở hiện đại) trên bàn, châm ngọn nến nhìn một cái ——

            Nào có vết máu gì đâu, mảnh ướt át này chẳng qua là nàng sờ trúng mồ hôi lạnh mà thôi.

            Sợ bóng sợ gió…

            Nhược Nhất chỉ cảm thấy cả người nhất thời không còn khí lực, trượt xuống ngồi ngay dưới đất, siết chặt tay áo muốn giảm bớt hơi lạnh, thế nhưng cánh tay mệt mỏi đến mức một chút sức lực nâng tay cũng không có.

            Giấc mộng vừa rồi rất chân thật. Còn chân thật hơn những giấc mộng khi xưa.

            Hồng Liên không còn cầu cứu nữa, không còn bị đóng chặt trên tường, ngược lại còn đưa đầu nàng ra.

            Nhược Nhất nghỉ ngơi trong chốc lát, mới có thể nâng tay lên ấn huyệt thái dương của mình mà xoa xoa. Nàng buộc mình phải bình tĩnh, suy nghĩ một chút giấc mộng vừa rồi có phải có ngụ ý gì hay không. Thế nhưng càng muốn bình tĩnh lại càng cảm thấy toàn thân lạnh đến đáng sợ.

            Nàng lại một lần nữa tiến vào ổ chăn, mượn cái ấm áp của chăn bông để xua đi rét lạnh. Thế nhưng nàng lại phát hiện, bản thân vừa nằm xuống, trong đầu luôn là những cảnh tượng đáng sợ đó.

            Tựa hồ như có một người, luôn luôn trông chừng nàng, chờ nàng ngủ rồi, sau đó chui vào trong giấc mộng của nàng giở những trò kì quái.

            Không thể ngủ lại được. Nhược Nhất dứt khoát khoác áo choàng, mang giày, đẩy cửa đi ra ngoài.

            Đêm ở Thanh Khâu không có trăng, nhưng bầu trời đầy sao vẫn tỏa sáng như cũ. Nàng nhìn cánh cửa đóng chặt phía phòng đối diện, cười cười.

            Thương Tiêu đã thành thần, nửa đêm nàng làm ầm ĩ trong phòng như vậy, hắn không lý nào nghe không thấy. Duy nhất có thể đó là, hắn không nhận thấy được nguy hiểm, cho nên sự dằn vặt của Nhược Nhất khi bị ác mộng làm khó tất nhiên không đủ cho hắn để bụng.

            Nhược Nhất hít sâu một hơi, nhìn bầu trời đầy sao, chậm rãi tản bộ trong viện.

            Chắc là ánh sao quá mức mê người, Nhược Nhất nhất thời có hứng, cư nhiên đi ra khỏi viện, một mực ngẩng đầu nhìn sao trời, hoàn toàn mặc kệ mình đi đến đâu.

            Chờ sau khi nàng chậm bước ra khỏi viện, một con quạ đen phịch một tiếng chậm rãi dừng trên xà nhà, đầu chuyển vòng vòng, “nha nha” kêu lên hai tiếng, mới vừa vỗ cánh muốn bay đi, một trận gió nhẹ quét qua, quạ đen suy sụp rơi xuống đất, giãy dụa hay cái trên mặt đất rồi không còn động tĩnh.

            Một bộ xiêm y sắc đỏ trong đêm tối có vẻ không quá phô trương. Cửu Diễm nhìn nhìn quạ đen trên mặt đất, quay đầu hỏi: “Không đi theo? Bộ dáng nàng ta rõ ràng là bị người nọ thi chú thuật rồi.”

            Thân ảnh màu trắng giấu trong bóng tối, hắn trầm mặc trong chốc lát, nói một cách hờ hững: “Mượn cái này để dụ hắn ra.”

            Cửu Diễm không đồng ý nhíu nhíu mày: “Đừng để đến lúc đó Nhan Nhược Nhất bị thương, ngươi lại phục hồi tinh thần rồi nổi cơn điên lên. Thiên hạ này đã đáng lo rồi, chịu không nổi sự giày vò của ngươi đâu.”

            “Thân nàng mang thần lực. Không sao.”

            “Thật là không sao chứ?”

            Bạch y nhân không trả lời. Cửu Diễm lắc đầu líu lưỡi: “Thần minh a thần minh, yêu quá thì vô tình. Thương Tiêu ngươi bây giờ không phụ lòng thiên hạ, lại chỉ phụ bạc mình nàng ta. Ngươi muốn cái thiên hạ này, về sau làm sao trả nàng đây?”

            Thương Tiêu nói: “Ta tự sẽ trả nàng.” Nói xong chuyển gót chân, trong nháy mắt đã biến mất không còn dáng.

            Cửu Diễm nhíu nhíu cặp lông mi xinh đẹp, trong lòng lại không hiểu được ý tứ của những lời này. Ngược lại đá đá quạ đen chết cứng trên mặt đất, có chút đăm chiêu mà thì thào: “Điểu a…” (Điểu: chim)

            …

            Nhược Nhất hoàn toàn không biết mình lại đi xa như vậy, chờ khi nàng phục hồi tinh thần lại, quanh mình đã là một cảnh sắc khác. Cây khô cùng một mảnh đất hoang vu.

            Rõ ràng là một cảnh tượng xa lạ nhưng nàng lại cảm thấy xa lạ đến quen thuộc. Nghĩ đến giấc mộng khi nãy, trong lòng Nhược Nhất có chút sợ hãi, nàng trái nhìn phải ngắm, muốn tìm con đường mình đến để đi trở về. Xoay người lại chỉ thấy một mảnh khoảng hoang vu vắng vẻ.

            Không nghĩ tới nàng cư nhiên đi vào giữa khu đất trống này. Nàng lui về sau hai bước, khóe mắt bỗng nhiên liếc đến một bên có tấm bia đá cực lớn. Nàng chần chờ một phen rồi vẫn đi qua. Trên bia khắc hai chữ “Hồ Trủng” nổi bật dưới ánh sao phát ra màu sắc kì dị.

            “… Phía sau núi có vùng cấm địa tên là Hồ Trủng, không có hồ cũng không có trủng (mộ).” Thanh âm của Vũ La nảy lên trong đầu, Nhược Nhất nhịn không được rùng mình một cái.

            Cấm địa phía sau núi… Nàng cư nhiên chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi có thể đi đến phía sau núi của Thanh Khâu. Dù là Nhược Nhất có trì độn hơn đi chăng nữa, lúc này cũng biết sự tình có chút không đúng. Nàng tập trung thu khí, định bay lên.

            Nhưng mà khi chân nàng chưa rời khỏi mặt đất được ba tấc. Trong mặt đất hoang vu bỗng dưng vươn ra một cánh tay tái nhợt, túm chặt gót chân của nàng.

            Nhược Nhất sợ tới mức mặt không còn chút máu.

            Chưa cho nàng thời gian thét chói tai, cái tay kia đem nàng đi xuống lôi kéo. Nhược Nhất chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cái gì cũng không biết.

            Gió thổi qua nơi hoang vu này, hai chữ trên tấm bia đá như có sinh mệnh bắt đầu chậm rãi biến hình. Thoáng nhìn, tựa hồ là có vô số người đang giãy dụa kêu gào ở bên trong muốn bò ra. Nhưng thuận theo gió đêm quét qua, lại từ từ yên tĩnh lại.

            Sáng sớm hôm sau, Vũ La mới vừa đến trước của phòng Nhược Nhất, đang muốn gõ, lại thấy Thương Tiêu một thân sương sớm, thần sắc có chút mỏi mệt từ ngoài viện tiến vào.

            Vũ La cảm thấy kỳ quái: “Biểu ca, ngươi đây là làm cái gì?”

            Thương Tiêu quét mắt qua Vũ La một cái, thản nhiên nói: “Tối qua nàng ta ngủ trễ, lại vô cùng mệt mỏi, đừng làm phiền nàng ta.”

            “Hả…” Trong đầu Vũ La bắt đầu mơ màng, mặt đỏ hồng, lúc xoay người rời đi thì lẩm bẩm, “Không phải thành thần rồi sao… Xem ra sự tình cũng không bi quan như Nhược Nhất nghĩ.”

            Đợi không còn nghe thấy tiếng bước chân của Vũ La, Thương Tiêu đi tới trước phòng Nhược Nhất, đẩy cửa phòng ra.

            Trong phòng không người. hoang vắng lạnh lẽo. Hắn nhìn lướt qua một lượt, chiếc ghế nằm lăn dưới đất, chén trà bị ném vỡ, còn có một ngọn nến đã cháy tàn. Nhớ tới tiếng kinh hô tối qua của nàng, Thương Tiêu biết khi đó nàng nhất định là vô cùng sợ hãi.

            Bàn tay vô thức siết chặt. Hắn dựng lại chiếc ghế, lẳng lặng ngồi xuống. Nhắm đôi mắt thanh tịnh lại, hô hấp đều đều vài lần.

            “Sẽ không có sao.”

            Sẽ không có sao. Cũng không biết là đang nói cho ai nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.