Gắn Kết Bên Em

Chương 18: Hai cung




  Nhược Nhất chạy thẳng một mạch, lúc nàng vội vàng chạy đến chỗ ở của Thương Tiêu, lại đứng ở trước cửa tiểu viện[1] của hắn mà không dám đi vào.

            Lúc này, cảm giác sợ hãi khi gần đến nơi mà cảm xúc mình hướng đến thể hiện một cách rõ nét trong nàng.

            Do dự mấy lần, cuối cùng đầu ngón tay nàng run rẩy, nhẹ nhàng đẩy cửa viện. Trong tiểu viện không có ai, trong phòng cũng không lên đèn, hắn không có ở đây?

            Nhược Nhất nhìn căn phòng trống vắng, cuối cùng thất vọng hạ mi mắt, đang muốn xoay người rời khỏi, chợt nghe một tiếng đàn xa xăm trống trải từ phía sau phòng truyền đến. Tâm thần của Nhược Nhất tập trung lại, dè dặt cẩn thận, từng bước một đi đến phía sau phòng.

            Dưới ánh sáng trong suốt của song nguyệt, rừng trúc sau phòng đang lay động xào xạc trong cơn gió đêm lành lạnh. Một nam tử ngồi một mình ở chỗ kia đang trêu chọc huyền cầm. “Tình tính tang” giống như mang theo một phong vị khác lạ làm sao.

            “Thương Tiêu.”

            Dư âm tiếng đàn cuối cùng cũng được hắn ghìm lại, giống như hình ảnh trước mắt dừng lại bất động.

            “Tiêu hồ ly......”Rất lâu rồi không gọi ba chữ này, trong phút chốc đã làm cho khóe mắt của Nhược Nhất đỏ hoe, nàng hít sâu một hơi, ức chế dòng nước mắt của mình, bước nhanh đến phía sau Thương Tiêu, hai tay đẩy mạnh hắn, mắng: “Chàng câm điếc sao? Não của chàng bị khuyết tật đến nổi ngũ quan không được đầy đủ sao? Nói cho ta biết Tử Đàn là tỷ tỷ của chàng thì mất nhiều thời gian lắm sao! Như thế nào chàng còn có thời gian làm ra vẻ ngắm trăng đến dáng vẻ khổ tình như vậy! Chàng...... Chàng thật sự là...... Khờ ngốc vô cùng......”

            Nhược Nhất nắm lòng bàn tay đánh vào lưng hắn một cách vô lực, nàng nghẹn ngào hồi lâu, cuối cùng nước mắt cũng tràn ra, nàng ôm lấy lưng của hắn, gào khóc, lau hết nước mắt và nước mũi trên mặt lên áo hắn.

            “Này! Ai khờ ngốc vô cùng vậy!” Nam tử bị Nhược Nhất ôm đột nhiên đứng lên, hắn quay lại trước hai mắt khóc đến sưng đỏ của Nhược Nhất lớn tiếng nói, “Tìm ai mà khóc thảm thiết vậy! Nhìn rõ ràng ta là ai chưa! Nhìn dáng vẻ này của ngươi cũng đủ dọa người rồi!”

            Đôi mắt sưng húp của Nhước Nhất thấy rõ người trước mắt: “Mạc...... Mạc Mặc.”

            “Là ta, đại gia của ngươi đây.”

            “Ngươi, ngươi ở trong này để làm chi?” Nhược Nhất rất mất hứng.

            “Nữ nhân của hắn tìm ngươi nói chuyện, nam nhân của ngươi đương nhiên cũng phải tìm hắn nói chuyện. Chúng ta nâng cốc vui vẻ nói chuyện không thoải mái sao.”

            Nhược Nhất mắt đảo qua, trên bàn đặt cây đàn cũng có hai ly rượu. Nàng vô lực chống trán: “Vậy hắn đâu?”

            Mạc Mặc bĩu môi, Nhược Nhất thuận đường nhìn lại, chỉ thấy Thương Tiêu một thân áo trắng đứng dưới tán trúc. Lặng im không nói nhìn chằm chằm vào nàng.

            Mạc Mặc ghé vào bên tai Nhược Nhất thấp giọng nói: “Vui vẻ nói chuyện cái rắm, hắn là một bình dấm chua lớn đấy, vừa thấy ta là sắc mặt chẳng hòa nhã chút nào.”

            Mà lúc này đương nhiên Nhược Nhất cũng chẳng nghe vào được cái gì nữa. Mạc Mặc sờ sờ cái mũi, liếc mắt đánh giá Nhược Nhất một cái, lại nhìn đến Thương Tiêu cách đó không xa, cuối cùng nhìn chằm chằm vào ly rượu trên bàn đặt đàn một lúc lâu, cuối cùng thì thào tự nói: “Chắc là liều lượng vừa đủ rồi.” Sau đó lui ra ngoài.

            Còn lại trong viện hai người nhìn nhau không nói gì.

            Chịu đựng không được bầu không khí này nữa, Nhược Nhất hơi hơi mở miệng, cũng không nghĩ nàng muốn gì “Tiêu......” Tên còn chưa gọi xong, nước mắt rơi xuống. Càng không thể vãn hồi. Nàng giống như đứa nhỏ, đứng ở nơi đó liên tục lau nước mắt, thế nhưng lau như thế nào cũng không sạch.

            Thương Tiêu chậm rãi đến gần nàng, một tiếng thở dài, nhẹ nhàng đem đầu nàng nhập vào trong lồng ngực: “Ta tưởng là nàng biết.” Lời này hàm chứa một chút ủy khuất.

            Nhược Nhất khóc thút thít: “Ta không biết.”

            “Ta tưởng là nàng biết.” Tay của Thương Tiêu vòng qua ôm chặt nàng.

            “Ta thật không biết!”

            “Ta tưởng là nàng biết.” “

            “Ta......” Nhược Nhất ngừng lại một chút, đột nhiên “phù” một tiếng nở nụ cười, sau đó nước mắt lại rơi xuống bên bờ môi tươi cười của nàng, nàng cứ nửa khóc nửa cười như vậy mà nói: “Thực ngây thơ! Tiêu hồ ly, chàng là đồ khờ ngây thơ!” Hai tay Nhược Nhất vòng qua, ôm chặt lấy cổ hắn, nước mắt hơi lạnh dán vào cổ của hắn từ chảy xuống. Thương Tiêu bỗng nhiên cảm thấy được thân thể khô nóng.

            Hắn hơi hơi hạ thấp đầu, hơi thở phun ra ở bên tai Nhược Nhất. Đôi mắt tím lúc này vẫn còn trong sáng thoáng nhìn hai ly rượu để trên bàn.

            Lấy tu vi của Thương Tiêu, hắn như thế nào lại vụng về giống Nhược Nhất như vậy. Kẻ tài năng thủ đoạn có thể hạ dược thành công trên người hắn, vậy chỉ có một khả năng —— hắn muốn hét lên.

            “Nhược Nhất......” Hắn mở miệng, giọng nói đã lộ vẻ khàn khàn. Thế nhưng không đợi hắn nói xong, Nhược Nhất lại đột nhiên mở miệng:

            “Tiêu hồ ly, hình như có chút kỳ quái.” Thương Tiêu im lặng, Nhược Nhất nói tiếp: “Có chút nóng......”

            Trong đầu Thương Tiêu đột nhiên hiện lên hình ảnh hôm nay Tử Đàn và hắn nói xong nét mặt của Tử Đàn có chút kỳ quái đến gần như ái muội......

            Thương Tiêu thở dài. Mặc dù hắn bị hạ thuốc, nhưng nếu Nhan Nhược Nhất không muốn, vậy hắn cũng có biện pháp ép thuốc ra ngoài. Mà bây giờ Nhược Nhất cũng bị hạ thuốc, hành vi của nàng cũng không thể khống chế, nếu trong lúc đó bọn họ đã xảy ra chuyện gì, có lẽ không phải là mong muốn của nàng ấy.

            Đây chính là điều quan trọng nhất, Thương Tiêu không muốn làm chuyện hồ đồ.

            “Nhược Nhất, là Tử Đàn cho nàng......” Thương Tiêu bỗng dưng mở mắt.

            Nhược Nhất ấn đôi môi ấm nóng lên môi hắn, đầu lưỡi không an phận kia vụng về khiêu khích bờ môi hắn.

            Nàng bị dược tính của thuốc làm ảnh hương rồi, lý trí của Thương Tiêu nói cho hắn. Nhưng mà ngọn lửa trong cơ thể bỗng chốc tăng lên, có chút làm cho người ta không áp chế được: “Nhược Nhất......” Hắn hơi hơi đẩy nàng ra, “Nàng......”

            “Ta biết.” Hai gò má của Nhược Nhất  dưới ánh trăng ửng lên sự ngượng ngùng say đắm, “Ta có thể đoán được.” Đôi môi của nàng tựa sát vào môi hắn như vậy, khi nói chuyện  ma xát cơ hồ khiến cho Thương Tiêu động tình không khống chế được. Nàng khẽ nhắm hai mắt, nhỏ giọng nói: “Ta cảm thấy hẳn là có thể.”

            Trong lúc nói ra lời này, Nhược Nhất mơ hồ cảm thấy được song nguyệt trên bầu trời  chớp chớp giống như ánh mắt tươi cười, nhìn hai má của nàng như lửa ở đốt.

            “Thương Tiêu.” Nhược Nhất nắm chặt vạt áo của hắn, lúc rời khỏi nụ hôn, thở hổn hển nói, “Vào nhà, được không?”

            Có lẽ rượu hoa đào của Tử Đàn rất say lòng người, tác dụng chậm phát thế nhưng lại rất lợi hại. Làm cho nàng cũng không nhớ rõ làm cách nào mà bọn họ vào nhà.

            Về phần ký ức đêm đó, Nhược Nhất nhớ rõ bọn họ quấn lấy nhau trên giường làm cho mái tóc buông xuống. Ánh sáng lưu chuyển trên mái tóc trắng tuyệt mỹ của hắn làm say lòng người. Đầu ngón tay hơi lạnh của hắn mơn trớn mi tâm của nàng, xương quai xanh, rốn, cuối cùng lại nắm lấy cổ tay nàng.

            Nhược Nhất muốn rút về, lại bị hắn nắm chặt. Lòng bàn tay của nàng có một vết sẹo rất xấu, cắt ngang qua tất cả vân lòng bàn tay của nàng. Thương Tiêu đem lòng bàn tay của nàng áp lên mặt mình, gần như thì thào lẩm bẩm: “Rất đau sao?”

            Nhược Nhất đáp: “Từng đau.”

            Từng đau, bây giờ đã tốt rồi.

            Thương Tiêu nhíu mày. Nhược Nhất xoa xoa mi tâm của hắn, xoa tan đi nơi tụ hội vẻ u sầu này, nàng nói: “Chàng thiếu nợ ta, ta thiếu nọ chàng, đã sớm hỗn loạn thành một khối, có tính cũng không rõ được. Thương Tiêu, ta chỉ hỏi chàng một câu, cuộc đời này chàng vẫn nguyện ý cùng Nhan Nhược Nhất dây dưa mãi không dứt không?”

            Thương Tiêu im lặng, “Đó chính là sự may mắn.” Dứt lời, hắn đưa tay áp lên mềm mại của nàng.

            Nhược Nhất không ngờ đột nhiên hắn lại làm như vậy, phun ra một tiếng rên rỉ, mặt đỏ đến phát màu tím: “Thương...... Thương Tiêu.”

            Hắn cũng không đáp lời nàng, tiếp tục công thành chiếm đất, lại một lần lặp lại con đường nhỏ mà đầu ngón tay của hắn từng đi qua trên người nàng, chỉ là lần này thay thế bằng cánh môi.

            Nhược Nhất chỉ cảm thấy cả người mình cực kỳ khô nóng, mà ở chỗ sâu trong thân thể hơi thở lạnh lẽo như băng cần gấp cái gì đó ấm áp. Tại đây giống như tra tấn giữa nóng và lạnh, thần chí của nàng dần dần mơ hồ, thẳng đến khi một cơn đau đớn như xé rách từ hạ thân truyền khắp toàn thân. Nàng vội vàng thở dốc ý muốn giảm bớt phần đau đớn kia, thế nhưng đau đớn kia vẫn không mất đi.

            “Nhược Nhất, thả lỏng.” Giọng nói của Thương Tiêu cực siết chặt.

            “Đau quá......” Nhược Nhất cắn vai của Thương Tiêu, mơ hồ nói, “Đi ra ngoài.”

            Thương Tiêu bất động.

            Nhược Nhất tức giận đến đẩy hắn: “Đi ra ngoài!”

            Thương Tiêu thấy nàng quả thật cực kỳ đau đớn, lòng hơi hơi mềm nhũn, sau đó lui lui. Nhược Nhất rên rỉ một tiếng, lập tức giữ hắn lại: “Không...... Không được nhúc nhích......” Thái dương của Thương Tiêu từ từ chảy xuống hai giọt mồ hôi, cố nhẫn nhịn.

            Đau đớn từ từ qua đi. Cảm giác lạnh lẽo trong thân thể kia cũng bị Thương Tiêu đuổi đi, nàng đỏ mặt nói nhỏ nhỏ giống như muỗi kêu: “Có thể, có thể động nhẹ, như vậy......Nhẹ một chút. Nhẹ một chút.”

            Bờ môi của Thương Tiêu cong lên một đường cung hiếm thấy, hắn thong thả di động. Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ thấy rõ hai má của nữ tử dưới thân này càng ngày càng ửng đỏ, biểu hiện trên mặt của nàng cũng dần dần trở nên thoải mái hơn. Hắn cảm thấy từ trước đến giờ chưa từng thỏa mãn như lúc này.

            “Tiêu hồ ly.” Nhược Nhất vòng siết chặt lưng của hắn, theo động tác của hắn càng lúc càng nhanh, “Tiêu hồ ly...... Ta, rất thích, rất thích chàng.”

            Vui sướng trong lòng thoáng chốc giãn nở, hắn hôn môi nàng. Như là con mãnh thú ăn không đủ mà gặm cắn nàng.

            Âm thanh ướt át, va chạm động tình, dao động khiến người mê muội. Ngón tay và sợi tóc quấn lấy nhau. Còn có âm thanh của nàng càng ngày càng không kiềm nén được.

            Cuối cùng khi ánh sáng trắng lóe lên, Nhược Nhất hơi hơi co bụng vô lực buông lỏng. Thương Tiêu vùi đầu vào cổ nàng.

            Hơi thở mạnh gấp dần dần bình ổn, mà hắn vẫn ở trong cơ thể của nàng như trước.

            Lúc này Nhược Nhất mới cảm thấy được vạn phần xấu hổ. Nàng xê dịch sang bên cạnh, nghĩ muốn thối lui. Cũng không đoán được động tác di chuyển này, làm hơi thở của nam nhân bên cạnh dừng lại. Thân mình Nhược Nhất hơi hơi cứng đờ, cảm nhận sâu sắc được vật kia từ từ sống lại......

            Mà chính mình cũng......

            “Thương Tiêu.” Nhược Nhất nghiêm mặt nói, “Bọn họ quá độc ác.”

            “Ừ.” Thương Tiêu tỏ vẻ không yên lòng sau đó đồng ý, lập tức hỏi, “Nàng còn muốn sao?”

            Nhược Nhất cảm thấy được mặt mình sắp xấu hổ đến nổ tung rồi, vấn đề như vậy ...... Vấn đề như vậy ...... Bảo nàng làm sao trả lời!

            “A.” Thương Tiêu cười khẽ một tiếng. Âm thanh này tràn ngập từ tính, Nhược Nhất bị hắn cười đến tâm thần rung động. Nàng cắn chặt răng, cảm thấy được cho dù thế nào, bất cứ giá nào, nàng ngẩng đầu liếm liếm vành tai của hắn, khí phách nói: “Muốn hay không, chàng còn không biết sao?”

            Đôi mắt của Thương Tiêu dần dần trở nên sâu sắc.

            Nhược Nhất làm ra vẻ, nở nụ cười tà mị: “Chàng, tiểu yêu tinh làm khổ người này......Uhm......”

            Kết quả là...... Cửu Vĩ Bạch Hồ đại nhân bị đùa giỡn đã nổi giận.

            Kết quả là, đêm còn rất dài......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.