Gắn Kết Bên Em

Chương 13: Về triều




“Trở về đi.” Huân Trì suy yếu nói “Lui về bên trong kết giới đi.”

Nhược Nhất bị lời nói của Huân Trì làm cho bừng tỉnh, nàng đỡ lấy vai của Huân Trì, nâng hắn dậy, tay chạm vào ngực hắn, liền thấm đầy máu. Nàng kéo thân mình của Huân Trì, từng bước từng bước trở về. Đôi chân Nhược Nhất kịch liệt run rẩy, mỗi bước đi đều loạng choạng, rõ ràng mới vừa rồi cũng không đi được bao xa, sao lúc này đây cảm thấy quay lại rất gian nan chật vật.

Bóng đen thoát ra từ trong đám cây cối chậm rãi tiến sát đến bọn họ, lại e ngại ánh sáng màu vàng trên đầu ngón tay của Huân Trì nên cũng không dám tiếp cận quá gần.

Miệng Huân Trì mãnh liệt phun ra hai búng máu, chất lỏng âm ấm đó chảy qua bên gáy của Nhược Nhất. Chân Nhược Nhất mềm nhũn, nhất thời lảo đảo không chống đỡ được thân mình, kéo theo Huân Trì chật vật ngã trên mặt đất. Ánh sáng ở đầu ngón tay của Huân Trì chợt loé, bóng đen bốn phía càng thêm xôn xao.

Nhược Nhất cơ hồ là lôi kéo Huân Trì trở về.

Đi chưa được mấy bước, ánh sáng ở đầu ngón tay của Huân Trì bỗng nhiên biến mất, mấy bóng đen thoáng chốc hết cố kị, lại bắt đầu sấn tới. Nhược Nhất cắn chặt răng, che trên người Huân Trì ôm chặt lấy hắn, đúng là tính chết cùng.

” Choang” một tiếng, không biết bóng đen đã đánh lên cái gì, ở lúc gần chạm đến hai người thì bị đánh mạnh văng ra.

Nhược Nhất chật vật ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy một tấm màng mỏng phản chiếu ánh sáng của song nguyệt, tỏa ra vầng sáng tuyệt vời ở trong ban đêm tối đen như mực. Tất cả bóng đen đều bị ngăn cách ở ngoài màng ánh sáng đó.

Đó chính là kết giới của Huân Trì– May mà bọn họ đã lui vào trong vùng kết giới. Trong lòng Thương Tiêu âm thầm cảm thấy may mắn, nắm tay xiết chặt khẩn trương. Biết rõ hai trăm năm sau nàng đã ngay cạnh bên cạnh mình, nhưng khi nhìn cảnh này vẫn cảm thấy khinh hãi nghĩ lại mà sợ.

Cánh tay cảm thấy đau đớn, Thương Tiêu cúi đầu nhìn thấy Nhược Nhất, móng tay của nàng bấm mạnh vào tay hắn, sức lực mạnh đến kinh người, mà nàng chỉ nhìn chằm chằm phía trước, như hoàn toàn không biết gì cả.

“Huân Trì…….” Nhược Nhất của ngày trước kinh hoàng gọi tên Huân Trì, trong mắt là một mảnh hỗn loạn.

“Huân Trì!” Không biết kêu bao lâu, Huân Trì chậm rãi mở mắt.

Đôi mắt trong suốt quan sát bốn phía, trong lòng đã có tính toán, đôi mắt hắn dừng ở trên khuôn mặt dính đầy máu và bùn đất của Nhược Nhất, miễn cưỡng mỉm cười nói: “Nhược Nhất, quay về nhà trúc đi, nơi này không thể ở lâu.”

Thật vất vả mới mang Huân Trì về gian nhà trúc, Huân Trì nói Nhược Nhất đem hắn đặt ở bên hồ nước của hậu viện, hắn nhỏ vài giọt máu của chính mình vào trong ao.

Hai con cá chép rực rỡ chậm rãi bơi lại gần, vây quanh tay Huân Trì bơi vài vòng, vảy của chúng dần dần toả ra hào quang, biến thành hai đoá hoa sen xinh đẹp rực rỡ trên hồ. Miệng Huân Trì thì thào đọc chú ngữ đã khắc sâu trong đầu, chỉ trong chốc lát, nước trong hồ sen tự tách ra hai bên, xuất hiện một cái thông đạo màu trắng trải dài xuống lòng đất.

Hào quang biến mất, Huân Trì nói: “Chúng ta cùng xuống đi.”

Đường ngầm ở phía dưới hồ sen này không biết thông ra hướng nào, bên trong bao phủ bởi băng tuyết thật dày, lại không làm cho Nhược Nhất cảm thấy lạnh lẽo bao nhiêu. Đi thẳng một đường xuống dưới, không biết rẽ bao nhiêu ngả, đi xuống bao nhiêu bậc thang. Rốt cuộc Nhược Nhất nhìn thấy một cánh cửa màu trắng, Huân Trì lấy đầu ngón tay làm bút, lấy máu làm mực, viết ở trên cửa một đạo phù chú. Cuối cùng cũng viết xong, cánh cửa lớn vang lên tiếng mở ra.

Bên trong là một mật thất.

Ở giữa mật thất là một cái đài, bên trên có đặt một thanh đoản kiếm trong suốt lấp lánh. Huân Trì bảo Nhược Nhất đỡ vào bên trong.

Cửa đá sau lưng tự động đóng lại.

Huân Trì đem đoản kiếm gỡ xuống cầm ở trong tay. Hắn dựa vào bên người Nhược Nhất ngồi xuống nói: “Nhược Nhất, phong ấn của tổ tiên ta theo thời gian ngày càng suy yếu. Bóng đen vừa rồi mà nàng nhìn thấy đó là ma khí trên người đám yêu thú bị phong ấn thoát ra ngoài, chúng thấm ra mặt đất, ngưng tụ thành hình, có ý đồ giết ta, đánh vỡ sự cân bằng hiện tại, giải trừ phong ấn.”

Bên môi Huân Trì lại chảy ra máu tươi. Hắn cầm tay Nhược Nhất, “Kết giới bên ngoài có từ thời kì thượng cổ, là do tổ tiên của ta bày ra. Chịu ảnh hưởng của số mệnh trong trời đất, hôm nay linh lực của kết giới mỏng manh, cho nên ta có thể dễ dàng đem nàng mang ra ngoài. Mà hiện tại thế lực của chúng tới ào ạt, kết giới bên ngoài cũng không cản được bao lâu nữa. Nhược Nhất, bây giờ ta cần nàng giúp đỡ.”

“Giúp! Ta nhất định là giúp ngươi rồi, nếu hôm nay ngươi không phải vì ta……..” Thanh âm Nhược Nhất nghẹn ngào, trước ngực Huân Trì đã thấm đầy máu đỏ, làm y bào của hắn nhìn không ra màu sắc gì nữa.

“Không phải tại nàng, nếu không phải hôm nay, sớm muộn gì cũng có một ngày bọn chúng sẽ tới.” Huân Trì nhắm mắt, tựa hồ điều chỉnh hô hấp của mình, “Nhược Nhất, ta cùng với người bình thường không giống nhau, năng lượng của ta đều có nguồn gốc từ trái tim trong lồng ngực, nó không đập, lại có thể làm cho ta sống lại. Nàng hãy nghe ta nói, như thế này, ta sẽ móc trái tim ra, nàng mang theo nó nhảy vào hồ băng đằng sau mật thất. Bơi về phía trước sẽ có thể rời khỏi Không Tang. Ra tới bên ngoài, nàng tìm một chỗ chôn xuống, nó sẽ hấp thu linh khí của trời đất. Đợi cho thời cơ chín mùi ngày đó ta sẽ sống lại.”

Nhược Nhất giật mình “Huân Trì, ngươi đang gạt ta. Ta biết, ngươi đang lừa ta.”

Huân Trì cười khổ: “Nhược Nhất, ngoài trừ việc ta dùng ba chữ  ‘bị trời phạt’ này gạt nàng, ta thề ta chưa bao giờ nói dối.” Lời còn chưa nói xong, bỗng nhiên phía trên truyền đến một tiếng vỡ chói tai vang lên, sắc mặt Huân Trì hơi thay đổi, nghiêm nghị nhìn nàng, “Nhược Nhất, đáp ứng ta.”

“Thế nhưng, ngươi sẽ chết, ngươi sẽ chết ở trong này.” Giọt nước mắt của Nhược Nhất rơi trên mặt Huân Trì, “Sau này khi ta trở về tìm sẽ không còn thấy ngươi, ngươi cũng sẽ không nhìn thấy  thực vật cùng động vật ở đây sẽ mau chóng thành tinh, Không bao giờ…….. còn có thể nói chuyện cùng với ta…… nữa.”

Huân Trì nắm tay nàng thật chặt: “Nhược Nhất, hãy tin ta.”

Nhược Nhất khóc đỏ cả mắt, nhìn thấy vẻ mặt rất kiên định của Huân Trì cuối cùng lau hai dòng nước mắt, nhịn xuống bi thương, nặng nề gật đầu.

Huân Trì mỉm cười, cầm con dao sáng loáng trong tay, đâm vào ngực mình, chậm rãi xẻ lồng ngực ra. Khi lưỡi dao xâm nhập, sắc mặt của hắn càng trắng bệch, tay run rẩy cơ hồ không cầm được chuôi đao.

Một đôi tay run rẩy bỗng nhiên nắm chặt bàn tay dần dần vô lực của hắn, đồng thời run rẩy giúp hắn nằm xuống.

Hai mắt Huân Trì hiện lên một tia kinh ngạc, đau đớn lan tràn, hắn lại nở nụ cười ấm áp: “Trên đời này vui nhất là gặp được tri kỷ, đó là một việc rất hạnh phúc.”

Nhược Nhất cố nén nước mắt, mở ngực hắn ra, ở bên trong máu thịt chân thật, trái tim càng giống như được đan thành từ cành trúc như một món đồ chơi, lẳng lặng nằm bên trong, không đập, không có độ ấm. Mà lúc này, con ngươi xưa nay luôn trong suốt của Huân Trì bây giờ đã gần trở nên ngẩn ngơ thành xám trắng.

“Nhược Nhất.” Thanh âm của hắn suy yếu, cơ hồ không thể nghe rõ, ” Đó là thiên mệnh, không cần tự trách, càng………Đừng đau buồn.”

Đừng đau buồn. Đây là một câu cuối cùng hắn lưu lại cho nàng.

Nhược Nhất vô lực nâng trái tim của hắn lên. Trong nháy mắt, hai mắt của Huân Trì nhẹ nhàng khép lại.

Đôi mắt trong suốt này, sẽ không bao giờ……….. mở ra nữa.

Ở bên ngoài cửa đá vang lên tiếng đập cửa “Thùng thùng ”.

Nhược Nhất cắn chặt răng, đem trái tim của Huân Trì ôm vào trong ngực. Nàng không còn dũng khí nhìn lại Huân Trì nằm trên mặt đất. Bởi vì cho dù là liếc mắt một cái thôi, cũng đủ làm cho tất cả lý trí của nàng sụp đổ.

Sau mật thất là hồ băng. Nhược Nhất nhắm mắt nhảy vào, ở trong lòng nàng, trái tim kia như ẩn ẩn ánh sáng nhạt, chậm rãi bao vây thân thể Nhược Nhất.

Nhược Nhất nhớ rõ, đó là một cảm giác rất ấm áp, giống như nụ cười của Huân Trì. Mặc dù thời gian qua lâu như vậy, lại xảy ra nhiều chuyện, nhưng Nhược Nhất vẫn có thể nhớ lúc trước dòng ấm áp đó chảy mạnh vào trong tim.

Nàng cố gắng bơi về phía trước, không có ý niệm gì trong đầu, hoàn toàn trống rỗng. Thời điểm nàng lên trên bờ, ánh sáng lúc rạng đông trùng hợp chiếu lên mái tóc ướt sũng của nàng, vết máu trên người cùng bùn đất đã được gột sạch trong hồ.

Nàng vuốt trái tim trong lòng, ngây ngốc nhìn mặt trời đang mọc, bỗng nhiên nở nụ cười trầm khàn, ngửa mặt lên trời cười to, cười đến khản cả cổ.

” A—“

” A!”

Nàng đang cầm trái tim làm bằng cây cỏ, buồn bã thét chói tai. Nàng mắng trời xanh bất công, bất công tới nỗi vô tình. Nàng hướng về phía mặt trời mọc khóc rống.

Chỉ vì ánh mặt trời mọc trên đỉnh núi kia, đúng là Không Tang.

Con người quân tử ôn nhuận như ngọc vô cùng rạng rỡ ấy, bị nàng phá vỡ lồng ngực, một mình ở lại Không Tang. Mà cuối cùng ngay cả một nắm đất, nàng cũng không có biện pháp thay hắn đắp một nấm mộ.

Nhìn thấy cảnh này, đôi môi Thương Tiêu trắng bệch, hắn bỗng nhiên nhớ tới ngày đó chính mình bức nàng đem trái tim ra đi cứu Tử Đàn. Rốt cuộc cuối cùng Tử Đàn cũng tỉnh lại—-nàng thật sự dùng trái tim này cứu Tử Đàn. Bởi vì hắn ép buộc nàng.

Hắn cuối cùng đã làm cái gì với nàng…….

Thương Tiêu nghĩ đến đây, trong lòng mãnh liệt phát ra một tia kinh hãi, hắn cẩn thận quay đầu đánh giá thần sắc trên mặt Nhược Nhất, chỉ thấy hai mắt nàng thanh tĩnh, nhìn thẳng nữ tử còn ngồi khóc ai oán trên bờ, biểu hiện hoàn toàn bình tĩnh ngoài dự liệu.

Mà biểu tình như vậy của Nhược Nhất, lại càng làm cho Thương Tiêu lo sợ.

“Nhan Nhược Nhất.” Thương Tiêu gọi nàng, ngay cả hắn cũng không nhận thấy thanh âm của mình có chút kích động.

“Thương Tiêu.” Rốt cục Nhược Nhất quay đầu nhìn hắn, mà trong mắt thì trống rỗng mông lung, “Huân Trì nói, đó là thiên ý đã định, mà thiên ý đó là cái gì vậy? Hắn nói đó là sứ mệnh, liền một mình trấn thủ Không Tang cả đời. Hắn trấn thủ linh khí bốn phương, phù hộ sinh linh trong thiên hạ, có ai biết hắn căn bản là chưa từng thấy qua sinh linh. Hắn vốn là một người ôn nhuận, cuối cùng cũng bị huỷ diệt bởi chính mình……..Thậm chí, cuối cùng hài cốt của hắn như thế nào cũng không ai biết.”

Nhược Nhất nhìn khoảng không mờ mịt, bỗng nhiên cổ họng của nàng vừa động, một búng máu từ trong miệng trào ra, nàng lại không nhận biết một chút nào cả.

Thương Tiêu vội vàng ôm lấy thân hình yếu đuối đang dần xụi lơ trong lòng mình, yêu lực không ngừng cuồn cuộn chảy vào trong cơ thể nàng, khai thông hơi thở và huyết mạch cho nàng. Mà trong miệng Nhược Nhất, máu không ngừng trào ra, làm thế nào cũng không ngừng lại.

Thương Tiêu ở địa vị cao rất lâu rồi, trời sanh tính tình cao ngạo, hắn cũng không biết an ủi người ta như thế nào, lời nói trong miệng vòng vo cả ngày, nói ra cũng chỉ biến thành ngữ khí mệnh lệnh: “Nhan Nhược Nhất, không được suy nghĩ nữa.”

“Thương Tiêu, thiên ý là cái gì vậy.”

Thiên ý…….Ai biết đó là cái gì.

“Nếu chúng ta còn sống là bởi thiên ý đã định, như vậy, chúng ta cố gắng cùng phấn đấu này nọ, chẳng phải là rất buồn cười sao?” Ánh mắt Nhược Nhất càng mờ mịt, giọng nói cũng dần yếu đi. “Đây, tất cả là sự trêu đùa của trời cao………… Chúng ta đây vì cái gì còn muốn liều mạng tìm đường sống?”

“Nhược Nhất, trời đất không có tình người, vạn vật tự sinh tự diệt. Đã sinh ra trên đời này,  không cầu mọi sự như ý, nhưng cầu lương tâm không thẹn.” Thanh âm Thương Tiêu trầm thấp, nhưng mỗi một chữ đều truyền vào trong tai Nhược Nhất, “Nàng còn nhớ không, nàng từng nói cho ta biết, mọi người ai cũng sẽ chết, nếu Nhan Nhược Nhất còn sống trên đời dù chỉ một ngày, liền muốn sống cho vui vẻ. Nàng hiện tại là đang quá chấp nhất những chuyện đã qua. Nhan Nhược Nhất, nàng tội gì phải tự làm khó chính mình?”

Hàng lông mày Nhược Nhất khẽ nhúc nhích. Nàng chậm rãi nhìn Thương Tiêu.

“Nếu nàng vẫn không giải trừ được những khúc mắc trong lòng.” Thương Tiêu nhìn chằm chằm ánh mắt Nhược Nhất, nghiêm mặt nói: “Như vậy, ta liền san bằng Không Tang, thay nàng vén hết chín tầng mây, đi ngược lại với thiên đạo. Nhất định làm cho trời đất không tình người này phải chỉnh lại ‘thiên ý đã định’ một hai lần nữa!”

Không gian im lặng một lúc lâu, Nhược Nhất khàn khàn nói: “Thương Tiêu, khi đó ta hi vọng rất nhiều là ngươi sẽ ở bên cạnh ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.