Gameshow Vô Hạn

Chương 8




Editor: Ngạn Tịnh.

Sáng sớm hôm sau, lúc Trần Nhạc thấy Lục Nhất Lan, nụ cười thật bỉ ổi.

Cô nàng cười hắc hắc hai tiếng, “Ai, công chúa nhỏ, không đúng, bây giờ phải gọi là chị dâu... Ngày hôm qua em, cùng với lão đại khụ khụ? Sao quan hệ lại phát triển nhanh thế chứ?”

Lục Nhất Lan thấy giọng cô ấy lớn như thế, trực tiếp trợn trắng mắt, “Cái gì ạ, giữa em và Cố ca ca hoàn toàn trong sạch.”

“Không, hai người đã không còn trong sạch.” Lời lẽ của cô còn rất chính đáng, “Cũng đã là người yêu của nhau, còn nói trong sạch cái rắm gì nữa?”

“Lão đại chúng ta trước giờ giữ mình trong sạch, là một người có thể phó thác chung thân, đối với em còn rất tốt, công chúa nhỏ, tiến lên nào!”

Trần Nhạc không ngừng ong ong bên tai, Lục Nhất Lan phụt một tiếng, “Em mới 19 tuổi, chị lại khuyến khích em đi đẩy ngã Cố ca ca, em sẽ thẹn thùng.”

“Há.”

Cô nàng thần thần bí bí cười, “Là 19, không phải 17, đã có thể.”

“...”

Cuộc đối thoại kết thúc tại đây, vì đã tới nhà ăn rồi.

Hôm nay người rất ít, Lục Nhất Lan rất tò mò, liền hỏi một câu, “Sao hôm nay người lại ít hơn hôm qua rất nhiều vậy, người đâu hết rồi?”

“À, hôm nay lão đại đi ra ngoài thu địa bàn ở thành phố A, mang theo rất nhiều người ra ngoài, cho nên ở đây người khá ít.”

“Như vậy à.”

Lại tiếp tục thưởng thức cháo, ăn sáng xong, Lục Nhất Lan thật sự nhàm chán liền đi theo Trần Nhạc xem mấy quyển sách có liên quan đến phương diện tâm lý học, đến giữa trưa, một chút tin tức cũng không có, Trần Nhạc có chút nóng nảy.

“Mọi chuyện đều đã chuẩn bị tốt, chỉ có việc thu lưới mà thôi, có cần chậm trễ đến mức này không!”

Trần Nhạc lẩm bẩm tự nói, sau khi Lục Nhất Lan nghe được ánh mắt chợt lóe, “Cái gì?”

“Không có gì!”

“Sao Cố ca ca vẫn chưa trở về? Nói thật, bằng không sau khi anh ấy trở lại em liền nói với anh ấy, là chị bảo em đi đẩy ngã anh ấy!” Lục Nhất Lan nghiêng đầ, ngây thơ tinh nghịch nói.

Trần Nhạc: “...”

Khuất phục dưới dâm uy của người nào đó, Trần Nhạc cuối cùng vẫn nói, “Thu lưới, hẳn là trong buổi sáng có thể trở về, nhưng gần đến buổi chiều, bên phía lão đại vẫn không có động tĩnh, chị có chút sợ.”

“Sợ?”

Sợ cái gì, tới cái đó.

Di động bỗng nhiên vang lên, Trần Nhạc thấy cái tên Trần Khoái, lập tức nhấn nghe, “Anh.”

Câu đầu tiên của người bên kia là, “Không xong rồi.”

“...”

Thật không tốt.

Lục Nhất Lan hiểu biết được, bây giờ thế cục có chút khẩn trương, không, là cực kỳ khẩn trương.

Cố Mặc Trình vốn ra ngoài thu lưới, bây giờ bỗng nhiên nằm trong tay người ta. Vốn, Đông Phương Dự cùng Giang Thiển Ái chỉ là con thú đã nằm trong lưới, bây giờ tốt rồi, lợi thế lớn nhất đã bị người ta nắm trong tay.

Hơn nữa----

Lợi thế này còn là tự chui đầu vào lưới.

“Lão đại là chuyện gì xảy ra vậy, sao anh ấy lại bị một cuộc gọi của Giang Thiển Ái gọi đi chứ! Chẳng lẽ là dư tình chưa----“

Nghĩ đến bên cạnh còn có một người, Trần Nhạc dừng miệng, “Công chúa nhỏ, chị----“

“Em biết.” Lục Nhất Lan khá là bình tĩnh, “Em biết Cố ca ca cùng Giang Thiển Ái từng có một đoạn chuyện xưa, nhưng bây giờ anh ấy đã không còn cảm tình gì với cô ta, sao vẫn còn như vậy.”

“Vì sao chứ?”

Rốt cuộc là vì sao?

Lúc chạng vang, Giang Thiển Ái giở công phu sư tử ngoạm. (Há to miệng nuốt miếng lớn)

Ỷ vào trong tay mình có Cố Mặc Trình, liền mở lớn miệng đến như thế, cũng không sợ một ngụm sặc chết.

Ha ha.

“50% tất cả thế lực, vậy còn chưa hết, muốn tất cả bất động sản, địa bàn bên này cũng muốn hết, em nói thử xem, mặt những người này sao lại lớn như vậy chứ?”

“Xuy.”

“Công chúa nhỏ, bọn họ điên rồi.”

“Hử?” Lục Nhất Lan ngước mắt, “Xảy ra chuyện gì?”

“Đám ngu ngốc kia, thế nhưng muốn em đi.”

“Vì sao lại muốn em đi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.