Gấm Rách

Chương 43




"Ương Nại?" Một cái tay lay lay vai cô.

Ương Nại sợ hết hồn, xoay người lại, vừa lúc Lưu Đại Hiên hiên ra khuôn mặt tươi cười.

Anh theo phương hướng cô vừa rồi ngẩn người nhìn sang, khẽ mỉm cười "Đang nhìn Viên luật sư sao?"

"Không phải, làm sao có thể." Ương Nại cười gượng hai tiếng "Tôi chỉ đột nhiên quên mất vừa rồi anh ấy dặn cái gì, cho nên đứng ở đây suy nghĩ một chút thôi, Lưu luật sư có chuyện gì không?"

"Tôi muốn hỏi cô tuần sau có rảnh không?"

"Tuần sau?"

"Có một bữa tiệc cần mang theo bạn tham gia, nếu có thể, tôi muốn mời cô làm bạn nhảy."

"Đừng nói giỡn. . . . . ." Nhưng vừa chạm tới ánh mắt nghiêm túc của Lưu Đại Hiên, Ương Nại cứng rắn đem chữ cuối cùng nuốt vào trong bụng: "Tôi từ nhỏ đến lớn không tham gia tiệc, Anh văn của tôi rất thảm, tửu lượng rất kém cỏi, chủ yếu nhất là tôi không biết khiêu vũ."

"Không giống cô nghĩ đâu, chỉ là một bữa tiệc đơn giản mà thôi." Lưu Đại Hiên rất có phong độ nói: "Cô nghĩ xem, một tuần sau trả lời tôi cũng không sao."

Nhìn bóng lưng Lưu Đại Hiên, Ương Nại cảm giác rất phức tạp.

Hơn một tháng qua, Lưu Đại Hiên đối với cô không tệ, thường thường sẽ tìm cô nói chuyện, cũng hẹn cô vài lần, nhưng cô chính là không có cảm giác tim đập thình thịch.

Trong lòng cô đã có người, cho nên không có không gian cho hắn.

Bình tĩnh mà xem xét, hắn là một người tốt, cô và cha Thẩm cùng với Ương Tê từng đề cập tới chuyện này, cha Thẩm lúc ấy rất kích động muốn cô tốt nhất là nắm chặt quà tặng trên trời rớt xuống, còn nói nếu như cô cần kinh phí ăn mặc, thì nói với cha ... Lời nói, dọa cô giật mình.

Đối với diễn xuất kinh người của cô, Ương Tê chỉ cần cô thuận theo tự nhiên.

Ương Tê nói: "Nếu thích, thì hẹn gặp mặt một chút, nếu thật không được, cũng không cần miễn cưỡng bản thân, còn trẻ mà, không cần phải gấp gáp."

Nói nghe thật tốt "còn trẻ" chứ sao.

Nàng không biết mình là bị câu "còn trẻ" của Ương Tê ảnh hưởng, hay bởi vì cô rõ ràng trong lòng mình đã có người chiếm cứ, cho nên đối với người khác, không có chút mùi vị gợn sóng.

Cô thích Viên Hi Hành, Viên Hi Hành thích Ương Tê, Ương Tê ai cũng không thương, sau đó cô lại cùng Ương Tê là chị em song sinh, cái gì với cái gì chứ, vô cùng phức tạp. . . . . .

"Ương Nại?" Lại một cái tay lay lay vai cô.

Ương Nại bị dọa giật mình.

"Viên. . . . . . Hi. . . . . . Hành. . . . . ." Trong vòng mười phút, đùi Ương Nại có chút mềm nhũn, dựa vào vách tường, vẻ mặt có chút suy yếu "Lần sau nên lên tiếng, không nên đột nhiên nhảy ra như vậy . . . . . . . . ."

"Anh đã gọi em nhiều lần." Viên Hi Hành trong mắt có quan tâm "Thế nào, không thoải mái?"

"Nếu em nói với anh, em vừa sợ hết hồn anh tin không?"

Anh nhìn cô, bàn tay với tới "Lần sau đừng phát ngốc."

"Hừ hừ, không nên xoa tóc em." Cô né tránh ma chưởng, đôi tay vuốt tóc mình, đem tóc ngắn sửa lại: "Em cũng không phải là chó con."

Anh hôm nay ăn cái gì kích động phải không, cư nhiên ở văn phòng đùa cô như vậy, quan hệ bọn họ ở chỗ này là "Tôi là bạn của chị cô ấy", ngộ nhỡ người khác nhìn thấy làm thế nào?

Cô biết dù chỗ này không tới ba mươi người, nhưng vẫn có đội thân vệ của anh ở đây, hơn nữa đội trưởng lại là Lý Lại Nhu sát vách.

Lý Lại Nhu ở văn phòng đã bốn năm, là học muội của Viên Hi Hành ở đại học.

Ương Nại vừa tới, Lý Lại Nhu đã hỏi cô, "Cô và Viên luật sư quan hệ thế nào?"

Cô trả lời đáp án tiêu chuẩn "Anh ấy là bạn của chị tôi."

Nguyên tưởng rằng gió êm sóng lặng, không nghĩ tới hơn một tháng qua, Lý Lại Nhu thường quan sát cô, lý do cũng rất quá bình thường — tôi nhìn cô rất quen mặt.

Ai biết cô ta nhìn thấy lúc nào? Nói không chừng là cô nhớ lầm, hoặc là hoa mắt, dù sao trong ấn tượng Ương Nại, hai người căn bản không gặp nhau, nghĩ tới nghĩ lui, có thể là đội trưởng thân vệ phát tác bản năng thôi.

"Ương Nại." Thanh âm Viên Hi Hành mỉm cười vang lên: "Anh nói, đừng phát ngốc."

"Ừm, chớ nắm tóc em."

Tâm tình Viên Hi Hành rất tốt thu tay lại: " Buổi trưa anh muốn ra ngoài, em giúp anh nói với Tống luật sư một tiếng, tối nay anh sẽ đến chỗ cô ấy nói về án kiện nhận hôm qua."

Lúc tan việc, trên tàu điện ngầm, nhiều người đến đếm không hết, trái phải đều là người. Người người người, như thế nào nhìn đều là người, mặc dù Ương Nại bị chen đến mặt cũng biến hình, nhưng tâm tình cô rất tốt, bởi vì xế chiều nay cô lĩnh tháng lương đầu tiên.

Tiền. . . . . . Thật là tiền lương tốt nhất.

Thật ra trong phong thư chỉ có một ít, nhưng cô vẫn không khỏi cảm động, không thể nói đây là thu hoạch tốt nhất, nhưng là thu hoạch trong tháng của cô.

Phát lương, là ngày hồi báo.

Viên Hi Hành thay cô giới thiệu một công việc tốt, mà Ương Tê còn rất rộng rãi đem tất cả y phục và đồ trang sức cho mượn, may mắn bọn họ là chị em song sinh— cùng một kích cỡ, áo sơ mi, váy, quần dài, giầy của Ương Tê toàn bộ cô có thể mặc, cũng bởi vì mặt giống nhau, Ương Tê mang dây chuyền hoặc vòng tai, cô cũng có thể đạt hiệu quả đến 80%.

Đồng nghiệp Giai Dư và Tư Bội đã hỏi y phục của cô mua ở đâu, Uyển Kỳ đối với giày cao gót màu chân châu của cô rất có hứng thú, Tống luật sư nhìn trúng ý dây chuyền cỏ may mắn, Mạnh Chân dứt khoát trực tiếp nói cho cô biết "Lần sau đi dạo phố rủ tớ với" .

Lưu Đại Hiên thích cô, căn bản cũng vì cô nhìn cũng không tệ. . . . . . A, Lưu Đại Hiên. . . . . . Nhức đầu. . . . . . Bởi vì hắn rất tốt, rất ôn hòa, cho nên Ương Nại không cách thẳng thắng cự tuyệt như Mao Mao năm đó.

Cô vẫn chưa trả lời hắn, có muốn làm bạn nhảy của hắn hay không.

Hắn nói hắn không tìm được bạn nhảy, xin cô giúp một tay, giúp đỡ đương nhiên có thể, nhưng cái cảm giác vội vàng là lạ, cô cũng không thể cùng người ái mộ mình tham gia vũ hội rất lãng mạng, sau đó nói cho hắn biết "Tôi thật sự không thích anh", cảm giác rất giống đang đùa người.

A. . . . . . Đáng ghét mà.

Ương Nại day day huyệt thái dương, tạm thời quyết định không cần nhớ, dù sao còn mấy ngày, có lẽ đến lúc đó hắn không còn hứng thú đối với mình cũng không chừng.

Tàu điện ngầm truyền đến giọng nữ quy luật, " Đến trạm xe Đài Bắc, lữ khách muốn xuống xe. . . . . ." Giọng quốc ngữ một lần, tiếng Đài một lần, khách ngữ một lần, Anh văn một lần.

Nàng đi qua chỗ làm của Ương Tê, mặc dù là chuyện năm trước, nhưng nói thế nào cô cũng ở phố Nam Dương ba năm, cô nhớ rất rõ ràng, ngược hướng cửa hàng cơm nắm thủ công, đi thẳng, sau đó chờ đèn xanh đèn đỏ, cao ốc màu xanh lá cây, a.

Trường luyện thi Tinh Anh .

Hơn sáu giờ, bọn học sinh đã sớm tan lớp đi ăn cơm, từ cửa cao ốc đi ra phần lớn là giáo sư hoặc là nhân viên của trường luyện thi, đầu tháng tám, đại chiến thu nhận học sinh hừng hực khí thế, người người trên mặt cũng viết hai chữ: mệt mỏi.

Ương Nại lấy điện thoại di động ra, nhấn điện thoại của Ương Tê.

"Ương Nại?" Thanh âm Ương Tê có chút ngoài ý muốn "Thế nào? Vào lúc này gọi tới?"

"Em. . . . . . Em hôm nay nhận tiền lương, muốn mời chị ăn cơm."

"Chị có hẹn với người khác rồi."

"Không thể hẹn lại hôm khác sao?"

"Ương Nại, đợi chút, chớ ngắt." Cảm giác Ương Tê giống như ép ống nói, nói một câu "Này, hai phần là bài thi của tôi", mới quay trở lại đối thoại, "Là chuyện rất quan trọng, cho nên không có có biện pháp đổi ngày, Ương Nại, thật xin lỗi."

"Không sao, vậy thì ngày mai."

Ương Nại cúp điện thoại, có chút cảm giác mất mác — Ương Tê và người ta hẹn ước không rãnh, Viên Hi Hành hay hơn, trước khi tan việc hai giờ đã không thấy tăm hơi.

Ương Nại một mình đến nhà ăn vặt chỗ học bổ túc trước ăn uống. Xem đồng hồ đeo tay, mới hơn bảy giờ, vì vậy quyết định đến khu mua sắm gần đó dạo quanh.

Trong tủ hàng khu mua sắm đầy nữ trang xinh đẹp, mặc dù thời gian giữa hè, nhưng nhiều quầy chuyên kinh doanh trang phục mùa thu đã sớm xuất hiện. Ưm, bộ lễ phục màu xanh dương nhạt khảm hạt thật đáng yêu, rất nhẹ mỏng, rất phiêu dật, nếu như tóc dài một chút, mặc vào nhất định sẽ rất đẹp mắt, chỉ là, giá tiền rất thật đáng hận, cho dù cô nguyện ý tiêu toàn bộ tiền lương tháng này, cũng không mua được a.

Ương Nại đang định rời đi, nhưng không ngờ khi xoay người, thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc ở bên trong.

Cái kiểu tóc đó, cái y phục đó, bộ dáng đứng yên, Ương Nại mở to hai mắt — Viên Hi Hành? !

Anh đang làm gì ở nơi này? Nơi này là của hàng trang phục nữ mà!

Giống như là ở đáp lại nghi vấn trong lòng cô, cửa phòng thử quần áo mở ra, một mỹ nữ tóc dài mặc một bộ lễ phục màu trắng từ bên trong đi ra.

Phải . . . . . Ương tê.

Ương Nại theo bản năng lui về phía sau, trái tim đập thình thịch, Ương Tê. . . . . . Ương Tê không phải nói có chuyện quan trọng sao? Thế nào, thế nào. . . . . .

Mặc trang phục mới Ương Tê hướng về phía Viên Hi Hành xoay quanh, mỉm cười ưu nhã. "Nhìn có được không?"

Viên Hi Hành gương mặt tuấn tú xuất hiện một vẻ dịu dàng: "Rất đẹp."

"Vậy thì quyết định mua cái này."

“Phối với áo choàng đi, anh cảm thấy chỉ là như vậy có thể sẽ lạnh."

Ương Tê cười nhẹ, mặt mày có loại quyến rũ thành thục: "Anh không cần phải cưng chiều như vậy có được không?"

Viên Hi Hành từ trong bóp da lấy thẻ tín dụng, thay Ương Tê tính tiền, xách theo túi giấy quần áo tinh xảo, hai người biến mất ở khu mua sắm.

Ương Nại ngơ ngác, không phân rõ trong lòng nên có cảm giác gì.

Có chút muốn khóc a, thật ra thì.

Những chuyện này cô đã sớm biết, nhưng cô có thói quen lừa mình dối người. Đáng tiếc tình yêu không có thứ tự trước sau, đối với người khác, cảm giác so với thứ tự quan trọng hơn.

Cô sớm nên biết. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.