Gấm Rách

Chương 42-2




Nhân viên tiếp tân nhìn thấy cô đột nhiên từ bậc thềm cầu thang xông thẳng đi vào, sợ hết hồn, nhưng căn cứ vào chức vị, vẫn phải cười, chỉ là nụ cười không hề tự nhiên."Xin, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?"

Ương Nại thở hổn hển, "Tôi tìm tiểu thư Lý Lại Nhu."

"Lý tiểu thư? Bên trong quẹo trái đi thẳng."

Quẹo trái, đi thẳng, ồ, phòng làm việc thật lớn a.

Trần nhà cao cao, cửa sổ thủy tinh sát đất, chỗ ngồi cách nhau rộng mở, cảm giác lưu loát mà thoải mái. Khó trách, bạn học thời đại học biết cô tiến vào Thanh Thiên, đều là dáng vẻ hâm mộ lại đố kỵ.

Cho dù tiền lương bình thường, nhưng đi làm ở hoàn cảnh này cũng đủ làm người ta khoái trá rồi.

Lý Lại Nhu. . . . . . Lý Lại Nhu, a, thấy rồi.

Bảng tên đen chữ vàng " Phụ tá luật sư Viên Hi Hành, Lý Lại Nhu" .

Tóc thật dài, trang điểm tinh xảo, cảm giác người cũng như tên.

"Chào chị, tôi tới thay công tác của Hoàng tiểu thư." Ương Nại từ trong túi cầm tay lấy ra một phong thư "Đây là sơ yếu lí lịch của tôi."

Lý Lại Nhu thong thả ung dung rút ra tờ giấy, "Thẩm Ương. . . Ương. . . . . . chữ cuối cùng đọc thế nào?"

"Nại, ㄋㄞˋ, tứ thanh, Nại."

"Nại?"

"Đúng, Nại."

Lý Lại Nhu cho cô một nét mặt xin lỗi, "Thật xin lỗi, vì chữ này rất ít thấy."

Ương Nại cười cười: "Không sao không sao."

Cô đã quá quen với loại chuyện như thế này rồi.

Mỗi khi đến hoàn cảnh mới, cô phải nói tên cộng thêm giải thích "Tôi tên là ThẩmƯơng Nại, chữ cuối cùng “Nại” trong nhẫn nại."

Nếu như không nói rõ, nhất định sẽ có người đọc thành Ương Thế, cũng có người đọc Ương Hạnh, dù sao, đọc sai nhiều hơn đọc đúng, hơn nữa còn nhiều hơn rất nhiều, trên thực tế, trừ các thầy giáo dạy quốc văn, tựa hồ không có người nào có thể lần đầu tiên đọc chính xác chữ "Nại" trong tên cô.

Cô đã từng hỏi cha vì sao lấy cái tên khó đọc như vậy, câu trả lời của hắn cũng rất hay "Bởi vì nhà chúng ta mở tiệm bán hoa."

Cho nên hắn đem tên con gái đặt theo tên loài hoa.

Nại, là hoa lài.

Ương Nại không phản đối cha tình thơ ý hoạ như vậy, nhưng hoa nhiều chủng loại như vậy, có thể lấy những loại hoa lớn? Tỷ như, Ương Hồng, Ương Quỳ, Ương Vi ..., nếu quả thật nhất định phải là hoa lài, cứ gọi Ương Mạt hoặc Ương Lỵ cũng có thể mà. Ương Nại, cái tên này từ nhỏ đến lớn mang cho cô vô số tình huống dở khóc dở cười, ngay cả buổi lễ tốt nghiệp đại học thì người điều khiển chương trình cũng đọc lỗi tên cô.

"Hệ tiếng Trung, Thẩm Ương, ah. . . Ừm. . . Thẩm Ương Hạnh, mời lên đài lĩnh thưởng."

Vốn là buổi lễ rất trang nghiêm, bởi vì cái này đột nhiên biến thành nháo kịch, trên mặt Ương Nại đầy tuyến đen xoay mình đi xuống, vốn cảm giác lưu luyến đã không có nhiều, trong nháy mắt mà giờ tan biến.

Cho tới bây giờ, bạn học thời đại học trong điện thoại thỉnh thoảng còn có thể cố ý gọi cô là Ương Hạnh, ác liệt hơn chính là, gửi Email thì có vài người đã đem tên cô trực tiếp đổi thành Thẩm Ương Hạnh, giống như sợ cô không chú ý, chữ "Hạnh" còn đặc biệt dùng dấu ngoặc kép, ác liệt quá mức.

"Ương Nại." Lý Lại Nhu ‘Ừ’ một tiếng, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, "Đó là bàn làm việc của em, phía trên có một ít vụ án luật sư xử qua, em trước nhìn một chút. Trong máy vi tính có bộ luật có thể tham khảo, nếu còn không hiểu, hỏi lại chị, đợi lát nữa nếu như có điện thoại tới, toàn bộ trước chuyển cho chị. Hiện tại, đem sơ yếu lí lịch của em giao xuống phòng kế toán, vị trí kế toán ở gần phòng giải khát."

Ương Nại lần nữa đi vào phòng làm việc sâu hơn bên trong.

Kế toán, kế toán, a, thấy rồi, văn phòng luật này thật sự rất ưa bảng tên đen thiếp chữ vàng, không chỉ bản tên nhân viên nhân viên, ngay cả bảng hiệu phòng giải khát tất cả đều cùng kiểu.

Kế toán hiện không có ở đây, nhưng trước mặt sofa nhỏ lại có một người khác.

Đại khái hơn ba mươi tuổi đi, mặc tây trang cắt xén phù hợp, vừa uống cà phê, vừa lật xem tập hồ sơ lớn trong tay, bộ dạng rất chuyên nghiệp.

Phát giác có người ở bên cạnh, người đó ngẩng đầu lên "Có chuyện gì không?"

"Tôi là trợ lý mới của Viên luật sư, tôi tới đây giao sơ yếu lí lịch."

“Trợ lý của Hi Hành sao." Anh ta cười cười hướng cô vươn tay: "Sơ yếu lí lịch cho tôi xem chút."

Ương Nại đem phong thư đưa qua, nghĩ thầm, tiết mục kia nhất định lại tới một lần "Thẩm Ương, Thẩm Ương. . . . . . Ương. . . . . . Chữ cuối cùng đọc thế nào? " , cô nên ở bên cạnh tự mình giới thiệu, tránh người khác khỏi lúng túng, cô cũng không cần liên tục giải thích, tránh được phiền toái.

"Thẩm Ương Nại." Anh ta khẽ mỉm cười "Hoa lài, tên rất đẹp."

Lần này, đổi thành Ương Nại kinh ngạc, phát âm. . . Hoàn toàn chính xác, hơn nữa, lại còn biết đó là hoa lài! Thật sự là quá thần kỳ.

"Tôi đọc sai rồi sao?"

"Không, anh đọc đúng rồi."

Trên mặt hắn nụ cười sâu hơn "Vậy tại sao ánh mắt của cô lại ngạc nhiên như vậy?"

"Bởi vì rất ít người đọc đúng, phần lớn là tôi tự mình giới thiệu, hoặc là họ đọc sai tên, nếu không liền trực tiếp gọi tôi là Thẩm Tiểu Ương."

"Thẩm Tiểu Ương?"

"Tên chị tôi ở giữ cũng có một chữ『 Ương 』, tên của chị ấy cũng đọc không dễ, cho nên có lúc chúng tôi sẽ bị gọi đại Ương, tiểu Ương, ừ, chỉ là đó là chuyện trước đây á." Ah, không đúng, cô nói với hắn cái này làm gì? Còn nữa, hắn là ai à?

Giống như là biết nghi vấn cô, anh ta chủ động trả lời "Tôi tên là Lưu Đại Hiên, cũng là luật sư, cô là bạn của Viên luật sư sao?"

"À? Tại sao anh lại hỏi như thế?"

"Nhân viên văn phòng bình thường phải phỏng vấn, nhưng gần đây không thấy có tiến hành buổi phỏng vấn nhân sự nào."

"Đó, à, chị tôi quen biết anh ta, tôi vừa nói với anh, tôi có một người chị."

Lưu Đại Hiên gật đầu một cái: "Hoá ra là như vậy ."

Ương Nại lúng túng cười một tiếng: "Đúng."

Cô không ngại đi cửa sau, nhưng căn cứ tích lũy bọn họ biết hơn mười năm, Viên Hi Hành bất kể đi tới chỗ nào đều tụ ánh sáng, mà cái ánh sáng đó, chỉ là ánh mắt nữ nhân, vì để tránh cho không giải thích được trở thành mục tiêu đố kỵ của những người nhiều chuyện, cô bắt buộc anh, tuyệt đối, tuyệt đối không nói hai người bọn họ quen biết đã lâu.

Lưu Đại Hiên này, còn bén nhạy hơn, một câu nói ẩn ý bên trong, cũng may cô hiểu được thâm ý, tùy cơ ứng biến phủi sạch quan hệ, bằng không thân ở tại nơi âm thịnh dương suy, hậu quả rất kinh khủng.

Không được, cô không thể đợi tiếp nữa rồi, bằng không ai biết Lưu Đại Hiên còn có thể hỏi vấn đề gì? "Tôi, tôi. . . . . . Tôi có việc đi trước, làm phiền anh nói với kế toán một chút, tài liệu nhân sự của tôi đặt ở trên bàn của cô ấy."

"ThẩmƯơng Nại."

Một cước bước ra phòng kế toán Ương Nại giống như bị điểm huyệt dừng lại, ngượng ngùng bước đi, nhưng cũng không muốn lưu lại.

"Về sau có thể sẽ cần cô giúp một tay, xin mời chỉ giáo nhiều hơn."

Bởi vì cùng người ủy thác thảo luận vụ án, vốn là cố định 7, 8 giờ rời khỏi văn phòng, Viên Hi Hành hôm nay tới hơn mười một giờ mới về đến phố Mỹ Lệ.

Vài chục năm trôi qua, nơi này vẫn còn là phố cửa hàng làm mẫu.

“Cửa hàng giấy Viên” và “Cửa hàng hoa Tinh Tinh” đèn cũng đã tắt, nhưng là lầu ba đèn vẫn sáng, dựa vào vị trí bên trái, nơi đó là bàn đọc sách của Ương Nại.

Viên Hi Hành lấy điện thoại di động ra, nhấn khóa quay số điện thoại "Ương Nại, em xuống đây một chút."

Sau đó hai phút, cửa sắt nhỏ hoa phường bên cạnh mở ra, Ương Nại đeo mắt kính, ánh mắt lưu chuyển, rất rõ ràng giống như đang cùng cái gì đó chiến đấu hăng hái.

"Đơn kiện thuận lợi sao?"

Ương Nại cười một tiếng: "Em rất cố gắng đó."

Văn phòng luật sư Thanh Thiên không ai biết bọn họ quen biết đã lâu, bởi vì Ương Nại không muốn trở thành mục tiêu người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, cho nên anh không cách nào cho cô quá nhiều ngoại lệ. Tất cả công việc của anh cũng do cô và Lý Lại Nhu hai người chia đều xử lý, tốt nghiệp hệ tiếng Trung, chợt tiến vào lĩnh vực này, đối với cô mà nói là một việc ngoài sức.

Hơn nửa tháng nay, Ương Nại biểu hiện không tính là đột xuất, nhưng là miễn cưỡng vẫn có thể chấp nhận được, nhìn ra được cô dần dần có thể theo kịp bước chân rồi, mỗi đêm cô thắp đèn “chiến đấu”, anh đều nhìn ở trong mắt.

"Anh hôm nay có thể muộn ngủ, không hiểu liền hỏi anh."

"Yên tâm, đối với anh, em mới không cần khách khí đấy." Ương Nại cười nói: "Đúng rồi, anh đi đâu? Thế nào trễ như thế mới trở về? Nhìn có vẻ rất mệt mỏi."

"Đi Vĩnh Phần nói chuyện."

Ương Nại gật đầu một cái "Ăn cơm chưa?"

Anh giơ tay lên chỉ túi cửa hàng tiện lợi cho cô nhìn, bên trong có đồ tiện lợi anh mua, tính toán sau khi về nhà, làm thành bữa ăn tối kiêm ăn khuya.

Anh gần đây tương đối vội, cơ hồ bữa ăn tối mỗi ngày đều giải quyết như vậy.

Ương Nại nhíu mày, "Đồ ăn nhanh sao?"

"Rất tiện lợi mà”

"Không cần ăn những thứ kia, em nấu đồ cho anh ăn." Ương Nại kéo cửa ra, dẫn đầu đi vào, "Để em nhìn xem tủ lạnh còn cái gì, ừm, mì xào hải sản, canh dây mướp, còn ít rau cải, như vậy được không?"

Một nụ cười dịu dàng trong mắt Viên Hi Hành dần dần mở rộng "Tốt lắm."

Ương Nại mười lăm tuổi, Viên Hi Hành thi đậu khoa pháp luật, đối với phố Mỹ Lệ được coi như một tin tức lớn, Viên cha mấy ngày liền ngẩng mặt lên trời mà đi, đương sự vốn đã chói sáng giờ càng thêm ánh hào quang, cực kỳ chói mắt.

Trong khi đối diện sáng lấp lánh thì “Cửa hàng hoa Tinh Tinh” mây đen giăng đầy.

Bởi vì thành tích Ương Nại không tốt.

Hai con gái đồng thời thi trung học, một người thành tích tốt đến mức khiến cha Thẩm nghĩ nhảy dựng lên, mà một người thì thảm không đành lòng, khiến cha Thẩm thế nào cũng không nhảy lên được.

Ba năm đều học trường tư, Ương Tê quyết định trực tiếp học lên, dựa vào thành tích ưu tú, chẳng những miễn toàn bộ học phí, còn được học bổng, mà Ương Nại. . . . . .

"Số điểm của con. . . . . . Không biết có trường nào chịu nhận." Cha Thẩm cầm phiếu điểm, vạch đen đầy mặt, "Con muốn học bổ túc thêm một năm rồi thi lại sao?"

"Bổ, bổ. . . . . . Học bổ túc?"

“Năm thứ 4, cha nghe ba Âm Âm nói, Âm Âm cũng muốn học bổ túc."

"Con cũng không phải học rất tốt, trường bình thường là được rồi."

"Cha chính là sợ ngay cả trường bình thường cũng không chịu nhận con." Cha Thẩm mặt cầu khẩn: "Ương Nại, con đi học bổ túc, sang năm thi lại lần nữa."

Chuyện thi lại cứ như vậy được quyết định.

Hai ngày sau, người người phố Mỹ Lệ đều biết chuyện, hơn nữa không biết đứa chán ghét nào còn chạy đi tra thành tích trên trường cô, hiện tại mọi người đều biết điểm thi của cô không bằng một nửa Ương Tê, mà "mọi người" trong đó cũng bao hàm Viên Hi Hành.

Mặc dù Ương Nại đã sớm biết sự chênh lệch giữa bọn họ rất lớn, nhưng khi chênh lệch bị hóa thành một con số thì cảm giác thật tệ.

Mùa hè năm nay là mùa hè buồn bực nhất, đen tối nhất từ trước tới nay.

Một ngày tháng tám, sau giữa trưa, Ương Nại ngồi trước bàn đọc sách ngẩn người, trước mắt là một chồng quảng cáo trường luyện thi phía nam, bảo đảm trúng tuyển trường công, đảm bảo trúng tuyển top 4 trường hàng đầu, đảm bảo đậu, nhiều loại đến mức hoa mắt loạn trí. . . . . .

"Cốp." Thanh âm cục đá nhỏ đập vào thủy tinh.

Ương Nại đứng dậy mở cửa sổ, thấy Viên Hi Hành đứng vậy tay trên phố ra hiệu cho cô.

Cô vội vàng chạy xuống lầu: "Chuyện gì vậy?"

"Muốn đi dạo đê không?"

"Hiện tại bây giờ sao?"

Viên Hi Hành bật cười, giống như cô hỏi vấn đề ngốc nghếch: "Đương nhiên là hiện tại."

Bây giờ là ba giờ chiều, bên ngoài ít nhất 30 độ, mặt trời vẫn còn rất lớn, không có gió, nóng đến không chịu được, căn bản không thích hợp đi đê. . . . . .

Nhưng là, Ương Nại lại nghe mình trả lời "Chờ tớ một chút, tớ đổi giày."

Sau đó Viên Hi Hành cởi xe đạp, cô ngồi phía sau, bởi vì tốc độ đi thay đổi mà sinh ra gió nóng, chạy tới đê.

Thanh âm dễ nghe của Viên Hi Hành lẫn trong hơi thở mùa hè, truyền tới cô "Ương Nại, cậu quyết định học bổ túc ở đâu?"

"Còn chưa biết."

"Sao vậy, thanh âm như không còn hơi sức."

"Đối với loại người hiếu động như tớ mà nói, học bổ túc và ngồi tù không sai biệt lắm, tớ không cao hứng được ." Ương Nại dựa bờ vai của hắn, “Haizz” một tiếng, trong thanh âm lộ ra vô vạn thống khổ.

Thật ra cô buồn bực, còn có một nguyên nhân khác — Viên Hi Hành thi đậu đại học, mà từ đường lớn Gia Lâm đến phố Mỹ Lệ mất nửa giờ xe, đi lại mất 3 giờ.

3 giờ.

Người bình thường sẽ lựa chọn ở trọ ngoài, Viên Hi Hành cũng không ngoại lệ, nói cách khác, bọn họ không cách nào ngày ngày gặp mặt. . . . . . Nghĩ tới đây, cô liền có chút buồn bực.

Trước kia còn tưởng rằng người trong lòng không thuộc về mình là chuyện khó vượt qua nhất, bây giờ mới biết, cùng người trong lòng tách ra mới là chuyện làm người ta khổ sở nhất, thống khổ tận trời.

"Ương Nại, cậu nên siêng năng đọc sách thật tốt."

"Cậu bị ba tớ nhập vào thân à." Ương Nại nhớ lại, hung ác gõ Viên Hi Hành một cái: "Tớ thật vất vả mới quên chuyện đó."

Đột nhiên bị đánh Viên Hi Hành cũng không để ý, ngược lại bật cười.

Xe đạp đạp nhanh hơn.

Bọn họ dừng lại bên cạnh đê, cùng trải qua 3 năm, đứng dưới đại thụ hóng mát, nước sông lăn tăn. Hắn nằm ngang trên thảm cỏ, Ương Nại ngồi bên cạnh hắn, không một người nói chuyện, chỉ có không khí lưu động một chút, hồi lâu sau, hắn cuối cùng mở miệng.

"Ương Nại."

"Hả?"

"Cậu về sau đi tàu điện hay là thuê nhà ở gần trường luyện thi?"

"Tàu điện ngầm." Vấn đề này Ương Nại đã nghĩ qua, cũng từ chối thật lâu, quyết định duy trì cuộc sống trước mắt: "Mặc dù sẽ tương đối mệt mỏi, chỉ là, tớ muốn tiếp tục ở lại phố Mỹ Lệ."

"Tiếp tục ở lại phố Mỹ Lệ à"

Không biết có phải là ảo giác hay không, nói câu nói của Viên Hi Hành, thế nào. . . . . . Giống như vô cùng. . . Cao hứng? Cái dáng vẻ vui vẻ buồn cười lại không dám cười, cô vẫn là lần đầu tiên thấy.

Cô hồ nghi nhướng mi "Cậu làm gì có vẻ mặt đó? Tớ nói gì kỳ quái sao?"

"Không có gì." Viên Hi Hành mỉm cười với cô "Tớ cũng quyết định đi tàu điện ngầm."

"A? Thật, thật sao?"

"Cậu làm gì kinh ngạc như vậy?"

"Không có gì, không có gì."

Ương Nại không nhịn được trong lòng hoan hô, oa — thật tốt quá.

Viên Hi Hành không dời đi, mặc dù Sinh viên đại học và thi lại khác biệt, nhưng vẫn ở đối diện, thời gian làm việc và nghỉ ngơi bất đồng cũng không sao, ít ra chỉ cách mấy bước mà thôi, nếu như hắn đi, cô sẽ cực kỳ, vô cùng, vô cùng không quen .

Ương Nại xoay người, nhìn hắn nằm trên cỏ, đưa ra ngón út "Vậy chúng ta hứa, cùng đi tàu điện ngầm."

Nàng và Viên Hi Hành ở bờ đê ngoắc ngoắc, làm ước định đầu tiên trong đời .

Có lẽ tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, tâm tình Ương Nại rất tốt, sau giữa trưa mùa hè đó, bọn họ vẫn ngồi ở bờ đê nói chuyện phiếm, nội dung bao gồm tương lai từng người.

Ngồi, trò chuyện, cho đến khi nhiệt độ không cao nữa, cho đến khi mặt trời chậm rãi chìm về phía tây.

Sau đó, bọn họ giống như tới giờ, trở về phố Mỹ Lệ, lúc này đã là thời gian ăn tối, trong không khí bắt đầu bay lên mùi thơm của thức ăn.

"Ương Nại, lúc rãnh rỗi cậu học nấu ăn được không?"

"Bụng cậu đói rồi sao?"

"Không phải, bởi vì tớ sẽ muốn ăn những thứ đó."

Chuyện này liên quan gì tới tớ à? Ương Nại nghĩ, cô biết tính mình, cái xẻng, cái cuốc không chừng còn thích hợp hơn với cô hơn, huống chi cô cũng không thích ở phòng bếp nho nhỏ đi tới đi lui, chủ yếu là cô không cho rằng mình có tài nấu nướng, chỉ là. . . . . . Chỉ là khi Viên Hi Hành dùng gương mặt tươi cười nhìn cô, cô giống như bị thôi miên gật đầu.

Hắn cười véo nhẹ gương mặt cô, "Ương Nại thật ngoan."

Ngoan. . . . . . Sao?

Ương Nại không rõ ràng mình có ngoan hay không, duy nhất có thể xác định, chính là cô đem thời gian suy nghĩ về trường luyện thi trước kia, toàn bộ dồn vào trong phòng bếp, dựa vào một quyển sách dạy nấu ăn, coi thử từng món, món ăn gia đình, canh, luộc, món xào, đến cuối cùng, ngay cả điểm tâm ngọt cũng được bưng ra.

Cho đến khi cô rốt cuộc cũng thành công làm ra một bàn ăn, Viên Hi Hành phía sau cửa thủy tinh “Cửa hàng hoa Tinh Tinh”, nói với cô một câu —

"Ương nại, cậu. . . . . . . . . Đừng quên đó."

Viên Hi Hành muốn cô đừng quên, nhưng Ương Nại lại quên sạch sẽ trơn bóng.

Nàng nhớ mùa hè năm mười lăm tuổi, nhớ ánh mặt trời xuyên thấu, nhớ Viên Hi Hành mười tám tuổi trên mặt là nụ cười đẹp mắt, nhưng không thể nhớ lúc đó hắn nói gì, mà cô lại trả lời những gì.

Ương Nại ở văn phòng luật sư nháy mắt đã được một tháng.

25 năm qua, cô chưa từng cố gắng như vậy, trừ việc hoàn thành công tác, cô còn giảm bớt giấc ngủ và thời gian giải trí, đem tâm lực toàn bộ ném lên lĩnh vực cô chưa bao giờ đụng tới, khi cô từ từ đi vào quỹ đạo, mới phát hiện nguyên nhân có cái tên của văn phòng luật sư này.

Hôm đó cô ở phòng kế toán gặp Lưu Đại Hiên: "Bởi vì động tác chúng ta mau, hơn nữa chặt miệng."

Chặt miệng rất quan trọng.

Rất nhiều thương nhân danh tiếng đều là khách hàng của bọn họ, lợi dụng kiến thức, luật sư thay khách hàng xử lý chuyện lớn nhỏ, ở chỗ này thấy doanh nhân ra vào cũng không quá kỳ quái, cho dù là một trợ lý, cũng ứng đối tiến lùi thoả đáng - điểm này, Ương Nại vẫn còn cố gắng học tập.

Bên trong văn phòng luật, Viên Hi Hành có hai trợ lý trực thuộc, cô và Lý Lại Nhu.

Luật sư cô đều biết rồi, Tống Nghi San là điển hình của nữ cường nhân, Giang Lê Văn mà say cũng không còn lời nào để nói, Lưu Đại Hiên có phong độ thân sĩ, về phần Viên Hi Hành. . . . . . Ương Nại đã sớm biết anh rất tuấn tú, nhưng chứng kiến thời điểm anh công tác, cảm giác càng không giống nhau.

Đâu, hiện tại mà nói, cho dù là động tác đánh máy vi tính, tra số liệu đơn giản, nhưng Viên Hi Hành làm, cảm giác chính là không giống nhau, ánh mặt trời sau giữa trưa tà tà chiếu vào, đem cả người anh bao phủ một tầng ánh sáng màu vàng nhạt, vui mắt như kĩ xảo điện ảnh. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.