Gấm Rách

Chương 40




Lúc này, toàn bộ tư tưởng của Bùi Kiêu đã hoàn toàn tập trung lại. Nhắc tới điều này thì cũng phải nói rõ là linh hồn thể có thể tập trung ý chí dễ dàng hơn nhiều so với người sống. Nguyên nhân của điều này không biết có phải là vì linh hồn thể đã không còn bị cơ thể vật chất trói buộc, chỉ còn tinh thần và ý chí ngưng tụ lại hay không. Bùi Kiêu lúc này đang trong chính trạng thái đó, ý thức hoàn toàn tách khỏi sự ảnh hưởng của ngoại cảnh, tâm trạng không chút dao động.

Loại trạng thái này huyền diệu vô cùng, khó có thể diễn tả được bằng lời, giống như trước mặt có một tấm gương trong vắt để bản thân có thể soi rõ từng milimet trên cơ thể chính mình. Lúc này, Bùi Kiêu thậm chí không cần “nhìn” vào trong cơ thể cũng có thể “thấy” rõ toàn thân, chấp niệm của hắn đã trong vắt như ngọc lưu ly.

Nhưng dù đã tiến vào trạng thái đó thì Bùi Kiêu vẫn không tài nào nhìn được vào trong Anh Dũng Súng. Mãi lâu sau đó, hắn mới thở dài, mở mắt ra, rồi lần nữa cầm Anh Dũng Súng lên.sstruyen đang ăn cắp TVKD

( Xem ra nhất định phải thiêu đốt chấp niệm thì mới có thể nhìn vào Anh Dũng Súng được. Rồi tiện đó cũng luyện hóa Anh Dũng Súng luôn... Có điều giờ chấp niệm của ta đã tới điểm giới hạn rồi, tuyệt đối không thể mất thêm một đơn vị nào nữa. Thế nên vẫn phải chờ Thực Phẩm Chấp Niệm được đưa tới rồi tính sau vậy.)

Đây đã là nguyên nhân khách quan, không phải điều có thể dùng sức người để thay đổi. Bùi Kiều cũng chỉ có thể từ bỏ ý tưởng thừa cơ luyện hóa Anh Dũng Súng ngay lúc này. Tuy vậy, trong lòng hắn vẫn hưng phấn đến mức khó mà hình dung được. Dù sao thì lần này hắn cũng đã luyện hóa được Bạo Viêm Cự Phủ, lại còn sửa chữa được ký hiệu phù văn bên trong nó, lấy được một con Ngưu Đầu Chân Ma cấp. Cả thế giới liệu có bao nhiêu người gặp được loại kỳ ngộ trời ban này như bắn? Sao có thể không hưng phấn được?

( Câu hỏi duy nhất còn lại lúc này là: liệu có phải chỉ một mình ta thấy được những ký hiệu phù văn kia? Hay là những Tránh Thoát Giả khác đều có thể thấy được... Hoặc là chỉ có những ai có năng lực Valkyrie mới có thể nhìn thấy loại ký hiệu phù văn này? )

Trong đầu Bùi Kiêu liên tục hiện ra các loại giả thuyết, nhưng vì vấn đề này chưa có tiền lệ, nên hắn cũng không thể phân tích được ra bản chất của ký hiệu phù văn bên trong Thiên Sinh Vũ Khí hay ký hiệu phù văn trong cơ thể mình. Nghĩ cả nửa ngày cũng không tìm được đáp án, hắn đành phải gác vấn đề này qua một bên, chuyển hướng suy nghĩ tới những bước hành động tiếp theo.

( Khi Thực Phẩm Chấp Niệm được chuyển tới thì trước hết, ta sẽ dành mấy ngày để bổ sung lại những tổn thất vừa rồi. Nếu đổi được khoảng 2000 đơn vị Thực Phẩm Chấp Niệm thì có nghĩa là sẽ làm chấp niệm tăng lên khoảng 200 đơn vị. Nếu vậy, ta sẽ dùng 1500 đơn vị Thực Phẩm Chấp Niệm trong số đó chuyển hóa thành 150 đơn vị chấp niệm, bù cho 50 đơn vị đã mất thì chấp niệm của ta sẽ đạt tới 200 đơn vị! Như vậy, ta sẽ chứa được 400 đơn vị năng lượng tiêu chuẩn, 16 đơn vị lực lượng lôi điện... Khi đó, dù một mình gặp phải Chân Ma cấp thì ta cũng có sức để liều mạng )

Bùi Kiêu thầm hạ quyết tâm, chỉ cần bổ sung đầy đủ chấp niệm của bản thân xong, thì sẽ lập tức cùng Dương Đỉnh Thiên tới Mỹ để hoàn thành lời hứa tặng Thiên Sinh Vũ Khí cho Jenny. Mặt khác là để đưa Dương Đỉnh Thiên lần đầu tiến vào ảo giới đơn giản nhất: Nam Bắc Chiến Trường.

( Đã sắp đến năm 2010 rồi. Từ giờ đến ngày 21 tháng 12 năm 2012 chỉ còn lại ba năm. Trong ba năm này ta phải cố hết sức để trở nên mạnh mẽ, ít nhất cũng phải đạt tới Chân Ma cấp đỉnh phong… Nếu có thể, ta thậm chí hy vọng đạt tới Ma Vương cấp! Như vậy thì mới có thể bảo vệ được người thân vượt qua ngày tận thế năm 2012. )

Ba năm, nghe qua thì có vẻ còn nhiều thời gian, nhưng Bùi Kiêu biết rõ: thời gian đã không còn nhiều nữa rồi. Vì cả thế giới này chỉ có mình hắn hiểu được Địa Ngục kia kinh khủng đến mức nào. Có trời mới biết được trong đó có bao nhiêu quỉ quái Chân Ma cấp, thậm chí… bao nhiêu Ma Vương cấp. Mà biết đâu, tại một nơi nào đó trong Địa Ngục, còn có thứ tồn tại kinh khủng hơn cả Ma Vương cấp!

Bùi Kiêu lắc đầu, rồi lại chợt nghĩ tới việc lan truyền tin tức này ra ngoài… Nhưng thực lực lúc này của hắn vẫn còn quá yếu, dù có Cung Diệp Vũ ủng hộ thì với tính cách ẩn nhẫn của mình, hắn cũng sẽ không mạo hiểm làm việc gì mà không nắm chắc 100% khả năng. Bởi vì, một khi tuyên truyền tin tức này ra, gần như chắc chắn hắn sẽ trở thành kẻ địch của chính phủ trên toàn thế giới… Cái kết cục ‘hài hòa’ của những nhà khoa học đưa ra Lý Luận Ngày Tận Thế chính là một tấm gương vô cùng rõ ràng đó thôi. Vậy nên, hắn quyết định chỉ khi nào đạt tới Chân Ma cấp thì mới nói ra chuyện này.sstruyen đang ăn cắp TVKD

( Tình huống tốt nhất là: trong vòng nửa năm, dựa vào sự trợ giúp của Ngụy Ngưu Đầu để kiếm thật nhiều Thiên Sinh Vũ Khí, thu nhận thêm nhiều linh hồn đặc thù rồi đưa lượng chấp niệm đạt tới 500 đơn vị - ‘điều kiện cần’ đầu tiên để có thể đạt tới Chân Ma cấp, sau đó sẽ đạt tới Chân Ma cấp trong vòng một năm… Khí đó, ta cũng sẽ có thực lực để tỏ thái độ cứng rắn. )

Thực lực! Đó là nền tảng của tất cả mọi việc trên thế giới này. Lý do mà chính phủ thế giới dám ‘hài hòa’ với các nhà khoa học nói ra Lý Luận Ngày Tận Thế cũng là vì bọn họ có thực lực mạnh mẽ và lạnh băng của một bộ máy quốc gia. Vậy nên, nếu Bùi Kiêu muốn nói ra một thứ còn đáng sợ hơn cả Lý Luận Ngày Tận Thế như tin tức về Địa Ngục, thì hắn ít nhất phải có được thực lực… Chân Ma cấp! Đó là điều kiện bắt buộc!

(Tiếp theo… Ta sẽ dựa vào năng lực Valkyrie để thu nhận nhiều linh hồn đặc thù hơn nữa, sau đó sẽ giống như nàng Valkyrie trong truyền thuyết Bắc Âu và các anh linh của nàng, cùng nhau nghênh đón trận chiến Ragnarok, nghênh đón ngày tận thế…)

Quyết định xong phương hướng hành động, Bùi Kiêu cũng không nghĩ đông, nghĩ tây nhiều nữa. Hắn bắt đầu tập trung tư tưởng vào chấp niệm của bản thân, vừa cảm nhận sự tồn tại của chính bản thân, đồng thời cũng làm tăng lên dung lượng chấp niệm của mình…

***

Tới chạng vạng tối ngày hôm sau, Dương Húc Quang quả nhiên tới biệt thự của hắn đúng như đã hẹn. Hắn mang tới hơn 2000 đơn vị Thực Phẩm Chấp Niệm mà Bùi Kiêu đang mỏi mòn mong ngóng. Nhưng có một việc làm Bùi Kiêu thấy kỳ quái, là đi cùng Dương Húc Quang còn có mấy chiếc xe buýt nhỏ, từ trên đó đi xuống hơn bốn mươi gã người sống.

Dương Húc Quang vừa thấy Bùi Kiêu đi ra thì đã cười nói:

“Tuy chạng vạng tối mới đến nhưng cũng vẫn chưa bị coi là trễ hẹn đúng không? Ta đã phải bay thẳng một mạch từ Châu Âu về đây mà không hề dừng lại đấy! Đi nào, vào trong nhà rồi ta đưa Thực Phẩm Chấp Niệm cho ngươi.”

Bùi Kiêu lại ngắt lời hắn: “ Thực Phẩm Chấp Niệm thì đương nhiên là sẽ lấy… nhưng mà ta đang rất tò mò, những người này là sao đây? Đừng có nói với ta là ngươi đã suy yếu tới mức cần có thành viên của tổ chức đi theo bảo vệ nhé? Ồ! Lý Lâm, ngươi cũng ở đây à?”

Cái tên Lý Lâm này chính là người đã lái phi cơ đưa Bùi Kiêu đi Đài Loan lúc trước. Tuy bề ngoài của hắn đúng là hình tượng quân nhân chuẩn mực như trong sách giáo khoa, thế nhưng hắn lại là một kẻ nói rất nhiều, một khi đã nói thì sẽ không thể tự dừng lại được, đã vậy trong khi nói còn cố bày ra bộ dạng nghiêm túc nữa chứ.

Lúc này cũng vậy, Lý Lâm vẫn giữ một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhưng mà da miệng hắn lại bắt đầu di chuyển không ngừng: “Nghe nói ngươi muốn chiêu mộ một tiểu đội lo việc hậu cần, nên ta đương nhiên là phải tới đây rồi. Ngươi cũng biết đấy, một thành viên ứu tú tuyệt luân của tổ chức linh hồn như ta làm sao có thể chỉ làm công tác hậu cần mãi được? Tuy đến chỗ ngươi cũng vẫn là đi làm công tác hậu cần, nhưng tốt xấu gì cũng vẫn sẽ gặp một ít nhiệm vụ chiến đấu với quỷ quái. Vậy nên ta tất nhiên là phải tới đây rồi! Tuy nhiên, ngươi cũng không nên vì chúng ta có chút quen biết mà châm chước chọn ta. Bởi vì, ta có thể nói cho ngươi biết, dù là trong toàn quân thì ta cũng là…”

Bùi Kiêu đã bắt đầu thấy nhức đầu rồi, hắn lập tức quay đầu về phía Dương Húc Quang nói: “Tuy ta chuẩn bị chiêu mộ một tiểu đội hậu cần thật, nhưng ngươi cũng không cần phải làm quá lớn như vậy chứ? Một lần mà đã dẫn tới đây nhiều người như vậy!”

Dương Húc Quang nghe vậy thì chỉ biết cười khổ. Hắn vỗ vai Bùi Kiêu, rồi ghé sát tai hắn nói nhỏ: “Cung Diệp Vũ đã giao lại quyền lực của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc rồi. Bây giờ người có quyền lực cao nhất trong tổ chức là Vương Trạch Hằng… Ngươi đã gặp người này rồi đấy, chính là gã quan chức trung niên chờ chúng ta ở bên ngoài ảo giới Phong Đô lúc trước. Mấy lão già ở trên cao lúc này đã vui như mở hội rồi, vậy nên nếu chúng ta đã ném ra cành ô-liu (1), lại còn bỏ ra cả mấy thanh Thiên Sinh Vũ Khí, thì đương nhiên bọn họ cũng sẽ muốn đáp lại cho đẹp lòng chúng ta. Lúc nghe nói ngươi muốn tuyển một tiểu đội hậu cần thì bọn họ đã phái ngay những người này tới đây. Ngươi đừng xem thường những người này, bọn họ đều là những thành viên cao cấp nhất của tổ chức linh hồn, hầu như đều là chủ lực của các đơn vị bộ đội đặc chủng đấy.”

Bùi Kiêu nghe vậy mới nhìn kỹ lại đám người kia. Quả nhiên mỗi người trong đó đều có ít nhiều sát khí – loại khí thế mà chỉ những kẻ đã từng giết người mới có được. Tuy lúc này bọn họ đều đứng thẳng nên chỉ cần nhìn qua đã thấy khác nhau về hình dáng, chiều cao, cân nặng, nhưng vì cùng tỏa ra loại khí thế này mà lại làm cho bọn họ như thể được đúc ra từ cùng một khuôn. Nếu so sánh thì Lý Lâm mới là kẻ có vẻ lạc loài nhất trong đám này. Tuy nhìn qua thì hắn có vẻ rất đúng chuẩn quân nhân, thế nhưng khi so sánh với nhóm người này, hắn bất chợt lại giống như một người bình thường mặc trang phục quân nhân mà thôi.sstruyen đang ăn cắp TVKD

“Nhưng mà ta cũng không cần nhiều người đến như vậy đâu.” Bùi kiêu nói nhỏ với Dương Húc Quang.

Dương Húc Quang khoát tay nói: “Vậy thì ngươi cứ chọn lấy vài người là được. Nhưng dù sao thì mấy lão già kia cũng đang cố gắng hàn gắn quan hệ với chúng ta, vậy nên nếu ngươi mà chọn hết đám này thì có khi bọn hắn càng vui vẻ đấy.”

Bùi Kiêu thực sự cảm thấy không biết phải làm thế nào. Hắn cũng biết là hàn gắn quan hệ với chính phủ chắc chắn sẽ có lợi, nhưng dù sao cũng không thể chọn hết cả đám này, vậy nên cũng chỉ có thể kiên trì nói: “Được rồi, ta chọn Lý Lâm, còn những người khác… ta sẽ chọn thêm mười người. Trong đó, cho năm người bảo vệ em gái ta và em gái của Dương Đỉnh Thiên, năm người còn lại sẽ cùng với Lý Lâm thực hiện các nhiệm vụ do ta giao, nhóm năm người này có thể luân phiên thay đổi. Ngươi cảm thấy sắp xếp như vậy có ổn không?”

Dương Húc Quang cười hắc hắc trả lời: “Cái này là tùy ngươi thôi. Dù sao thì chuyện này cũng không liên quan tới ta… Chọn nhanh lên đi, ta còn phải dạy cho ngươi cách ăn Thực Phẩm Chấp Niệm nữa đây.”

Vậy là Bùi Kiêu chọn bừa mười người trong đám đó, làm cho khuôn mặt của cả mười người này đều lộ ra vẻ mừng rỡ. Tuy chỉ ngay đó thì biểu cảm của bọn họ đã khôi phục lại như thường, nhưng qua đó cũng có thể thấy được bọn họ thực sự vui mừng từ tận tâm can. Dù sao thì bọn họ cũng là những chiến sĩ đầy kinh nghiệm lăn lộn sa trường, đâu dễ gì lộ vẻ vui buồn ra mặt!

Còn Lý Lâm, hắn thậm chí vui mừng tới nỗi run rẩy liên tục. Tuy biểu hiện bên ngoài vẫn giữ nguyên nhưng có thể thấy được là hắn đang thực sự vô cùng vui sướng.

Lúc này, Dương Húc Quang mới nói với những người kia: “Vậy thì Lý Lâm và những người được chọn quay về tổng bộ lựa chọn trang bị cho mình đi. Còn những người khác thì quay về đơn vị của mình.” Nói rồi hắn cũng mặc kệ những người này phản ứng thế nào, chỉ vội vàng kéo Bùi Kiêu đi vào trong biệt thự.

Đến lúc cả hai đã vào trong biệt thự, Dương Húc Quang lại bắt đầu nhìn ngó hoàn cảnh xung quanh, sau đó mới hỏi: “Em gái của ngươi và Dương Đỉnh Thiên đâu rồi?”

Bùi Kiêu đẩy cánh tay đang kéo mình của Dương Húc Quang ra rồi tức giận nói: “Em gái ta học ở trường nội trú. Hôm nay cũng không phải cuối tuần, mà cũng không có nguy cơ quỷ quái thực thể hóa, thế thì đương nhiên là em ấy đang ở trường học rồi. Còn Dương Đỉnh Thiên thì đang minh tưởng (2) ở trên lầu. Tuy không biết là hắn làm vậy có thể giúp tăng cường chấp niệm của bản thân hay không, nhưng từ sau khi nghe nói về truyện của Tránh Thoát Giả thì hắn đã minh tưởng một mạch từ hôm qua tới giờ rồi.”

Dương Húc Quang lắc đầu nói: “Linh hồn bình thường sao có thể tự làm gia tăng chấp niệm của mình được? Nếu không thì đã chẳng có sự khác biệt giữa Tự Do Linh Hồn và Tránh Thoát Giả rồi… Có điều là như vậy cũng tốt, không nên để lộ tiền tài ra ngoài! Chỉ một mình ngươi biết về chỗ thực phẩm này vẫn là tốt nhất.”sstruyen đang ăn cắp TVKD

Bùi Kiêu kỳ quái hỏi: “Không nghiêm trọng như vậy chứ? Nhìn bộ dạng cẩn thận từng lý từng tí của ngươi kìa, chẳng lẽ còn sợ bị người ta đến cướp hay sao?”

Không ngờ Dương Húc Quang lại trả lời rất nghiêm túc: “Chính xác! Người cũng biết đó, trên thế giới, ngoại trừ các Tránh Thoát Giả và Tự Do Linh Hồn gia nhập vào các tổ chức linh hồn, thì còn có một bộ phận rất nhỏ không tham gia vào bất kỳ một tổ chức linh hồn nào. Bọn họ hoạt động như linh đánh thuê, chạy tới mọi quốc gia để làm nhiệm vụ đổi lấy Thiên Sinh Vũ Khí hoặc tiền tài thế tục, hoặc hưởng thụ, hoặc để tăng cường thực lực của mình… Nói thật với ngươi, nguyên nhân làm cho lần này ta dám một mình đi Châu Âu để đổi một lượng Thực Phẩm Chấp Niệm kếch xù như vậy, chính là nhờ danh tiếng vang dội cả thế giới của Cung Diệp Vũ đó!”

“Chứ nếu người đi đổi là ngươi, chỉ sợ chưa rời khỏi Châu Âu đã bị bọn cướp chặn giết rồi… Hắc hắc, lần đầu tiên Cung Diệp Vũ đi đổi Thực Phẩm Chấp Niệm, hắn đã làm Châu Âu náo loạn một phen. Chẳng những giết chết tên linh hồn đặc thù làm nghề dung hợp Thực Phẩm Chấp Niệm ngay tại chỗ, mà còn giết chết mấy trăm tên Tự Do Linh Hồn và hơn mười Tránh Thoát Giả. Chứ không thì ngươi tưởng hắn đạt được cái danh hiệu ‘kẻ mạnh nhất thế giới’ bằng cách nào?”

Lời bình:
Lại thêm một giai thoại thú vị về sự cuồng bá của Cung Diệp Vũ sắp được hé lộ. Liệu hắn đã làm những gì trong quá khứ? Trước khi đạt tới Chân Ma cấp, hắn liệu có bạ đạo như ngày nay? Cùng đón đọc chương cuối cùng của quyển hai TVKD được thực hiện bởi nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm.

Chú thích:
1. Ném cành ô-liu tới: Cành ô-liu là biểu tượng của hòa bình và thịnh vượng. Ý nói hành động giao quyền lực là thể hiện cho ý định chung sống hòa bình.
2. Minh tưởng: giống như thiền hay nhập định, nhưng thay vì thả lỏng tư tưởng như thiền thì minh tưởng là tập trung tư tưởng cao độ để suy nghĩ hoặc làm một việc gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.