Gái Khôn Không Bao Giờ Sợ Ế

Chương 17




Mai Nhi gật đầu, nói: “Tiểu thư, nghe nói Quốc sư mang về một nữ nhân, cực kì sủng ái nàng.”

“Cạnh” một tiếng, trâm gài tóc trong tay Vân Thiển Y rơi trên mặt đất, một hồi ánh sáng trong trẻo khẽ lung lay, nàng lại không lập tức nhặt nó lên. Nử tử? Sủng ái? Vân Thiển Y nhìn trâm gài tóc trên đất, sắc mặt tái nhợt.

“Nói tiếp.” Thanh âm của nàng nghe rất trầm tĩnh, chẳng qua là nếu nghe cẩn thận, có thể nghe được giọng nói run rẩy, còn có một chút sát khí.

“Vâng” lúc này Mai Nhi còn trầm tĩnh hơn Vân Thiển Y, bình thường nàng hay bộc trực, hiện tại càng thêm cẩn thận tránh dùng lời trực tiếp. Nhưng có đôi khi không phải cẩn thận là có thể tránh khỏi .

“Mà nghe nói, cô gái kia cực kỳ giống. . . . . .” Nàng nhắm mắt, cắn môi, nói tiếp, “Nghe nói, cô gái kia cực kỳ giống Vân Tâm Nhược.”

Tri Hạ lại vặn nâng chân mày, lui về phía sau mấy bước, ánh mắt không thể tin, Vân Tâm Nhược vẫn còn sống, từ một chỗ cao như vậy rơi xuống mà còn sống, điều này sao có thể, có lẽ chỉ có dáng dấp giống nhau mà thôi.

Mai Nhi nhìn bị sắc mặt trắng bệch của Tri Hạ, rõ ràng là người đã chết, đột nhiên sống lại, quả thật không thể tưởng tượng nổi, nhưng tất cả đều là thật, người hầu ở quốc sư phủ nói, làm sao có thể lầm, cho nên, cô gái kia tuyệt đối là Vân Tâm Nhược, chẳng qua là. . . . . .

Nàng nhìn sắc mặt cực kì bình tĩnh của Vân Thiển Y, không biết tiểu thư đang nghĩ gì. Nghe tin tức này, tiểu thư không nên bình tĩnh như thế mới đúng.

Chẳng qua là thật bình tĩnh như thế sao? Sợ là chỉ có mặt ngoài thôi, thật ra, dưới ống tay áo, móng tay bấm thật sâu vào bàn tay, khiến ống tay áo dính một chút vết máu.

Thì ra là ả còn sống? Làm sao ả lại mạng lớn như vậy? Sao không chết? Vân Thiển Y khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên. Nàng nhing Mai Nhi, đáy mắt thoáng qua một tia ánh sáng.

Mai Nhi không khỏi cúi đầu, tiếp đó lại nâng lên, môi nàng run rẩy “Nghe nói, mặc dù Tam tiểu thư sống, nhưng bây giờ trí óc nàng ngu si.”

Ngu si? Vân Thiển Y nâng đôi môi hoàn mỹ, đáy mắt lại lộ vẻ lạnh như băng, biến thành ngu, quốc sư biết ả ngu mà vẫn yêu ả sao? Nàng không cam lòng, không cam lòng.

Nếu trời cao không cho nàng cơ hội, như vậy nàng sẽ tạo cơ hội cho mình.

Nàng khom lưng, nhặt trâm gài tóc trên đất lên, vì lần trước trâm gài tóc này bị quốc sư ném, lúc này đã sớm không nhìn ra bộ dạng lúc trước, nhưng viên bảo thạch kia rớt ra khỏi trâm, càng phát ra ánh sáng, cầm ở trên tay, còn có chút cảm giác ấm áp.

Đây chính là phách nguyệt.

Đêm, lặng lẽ lại tới, phủ tướng quân cực kì an tĩnh, gió nhẹ thổi lên, mấy lồng đèn không ngừng đung đưa, cửa thư phòng đột nhiên mở ra, Lê Hân trầm mặt ra ngoài, gió nhẹ nhàng thổi rợi tóc rối loạn, hắn tự tay vuốt trán, khóe miệng mang theo nụ cười khổ sở. Đột nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn về phía căn viện kia. Trong mắt không có rung động, chỉ có bình tĩnh lạnh nhạt. Hồi lâu, áo bào tung bay, bóng người rời đi.

Bên trong phòng, hương thơm dấy lên, mùi thơm không ngừng hòa quyện trong không khí, nam tử nằm trên giường, cau mày, đột nhiên, hắn mở mắt, nửa ngày, hắn đảo tròn mắt, ngồi dậy, tùy ý khoác một bộ y phục, đi về phía cửa sổ, mở cửa sổ ra, gió mát đập vào mặt, làm hắn thanh tỉnh mấy phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.