Gái Khôn Không Bao Giờ Sợ Ế

Chương 13




Hắn thật may mắn cô gái kia còn sống, may mắn nàng sống, ngăn cản một kiếp nạn của thiên hạ, càng may mắn thêm là hắn rốt cuộc không bị chịu hành hạ nữa, Thanh Hàn vì nàng mà thành ma, ma khí hiện thế làm hắn đau đầu không dứt, rốt cuộc không sao rồi, Cửu đệ của hắn lại bình thường, chuyện của bọn họ hắn sẽ không bao giờ nhúng tay nữa, càng không quản thêm, Vân Thiên Y cũng tốt, Vân Tâm Nhược cũng được, về sau, chuyện của đệ đệ, thì để tự đệ đệ giải quyết đi! Lời tiên đoán đã xuất hiện, như vậy, còn có loại tình huống nào kém hơn cái này? Hắn, thật sự không nghĩ ra được.

Hắn vẫn nên tin đệ đệ, lúc ban đầu, do hắn không tin nên mới tạo thành thế cục như bây giờ, xét đến cùng, người sai là hắn, cũng may, tất cả còn kịp, tất cả đều có thể bắt đầu lại lần nữa, lỗi của hắn, hắn tự nhiên sẽ gánh chịu, chỉ cần Cửu đệ có thể hạnh phúc là tốt rồi.

Mà bọn họ rất nhanh sẽ trở lại.

Trong xe ngựa, hơn một nửa không gian bị con sói khổng lồ chiếm cứ, nó có chút không thoải mái khi nằm trên xe, không ngừng liếm lông trên người mình, sau đó lười biếng nheo lại cặp mắt, không ngừng nhìn hai người đối ôm nhau trước mặt.

Vân Tâm Nhược tựa vào trong ngực Tiêu Thanh Hàn, nhìn phía ngoài xe, quay đầu lại hỏi: “Thanh Hàn, chúng ta đi đâu thế?”

Ngón tay thon dài của Tiêu Thanh Hàn mơn trớn tóc nàng, nhàn nhạt cười nói “Về nhà, Nhược không muốn sao?”

“Về nhà? Nhà của ta không phải là ở trong cốc sao?” Vân Tâm Nhược có chút không rõ, không phải mỗi người đều có một nhà riêng sao? Nàng nhớ, nhà của nàng là một nơi có rất rất nhiều cây to, lúc nào thì lại có nhà mới rồi?

Ngón tay Tiêu Thanh Hàn nhẹ nhàng động, cặp mắt nhắm lại, giấu đi đau lòng, Nhược của hắn, quả thật là quên tất cả, quên mất phủ quốc sư “Thanh Hàn, đừng khóc.” Vân Tâm Nhược đột nhiên lau mặt hắn, “Ngươi ở đâu, ta liền cùng ngươi ở đó! Nơi có Thanh Hàn chính là nhà của ta.” Ánh mắt của hắn khiến nàng đau lòng, nàng hiểu rõ, hắn đang khổ sở, mà nàng không muốn nhìn thấy hắn như vậy, ngực của nàng sẽ rất đau, rất đau.

“Đứa ngốc.” Tiêu Thanh Hàn vươn tay cầm bàn tay nhỏ bé kia, đặt ở bên môi, nhẹ nhàng hôn xuống, đau đớn trong lòng bị quét sạch, cho tới bây giờ, nàng là người hiểu hắn nhất.

Vân Tâm Nhược tựa vào trước ngực hắn, thỏa mãn khẽ cười, như vậy là tốt, Thanh Hàn không thương tâm nữa rồi.

Chợt, nàng ngồi thẳng lên, ôm eo hắn.

“Sao vậy?” Tiêu Thanh Hàn rũ mắt xuống, một tay ôm nàng, một tay lại nhè nhẹ vỗ về mặt nàng, bây giờ nàng rất ít khi bộc lộ biểu tình. Mặc dù trí lực chỉ có năm tuổi, nhưng nàng cũng sẽ có suy nghĩ riêng. Mà nàng có thuật đọc tâm, càng khiến nàng nhạy cảm hơn người khác mấy phần.

Vân Tâm Nhược ngẩng đầu, nửa ngày mới quyết định “Thanh Hàn, người ngày đó ta gặp là ai, sao ta lại sợ hắn như vậy?”

“Hắn?” Tiêu Thanh Hàn hơi ngạc nhiên, hắn tự nhiên là biết ‘hắn’ là ai, chẳng qua là không ngờ nàng chưa từng quên, hôm đó, hắn dụ dỗ nửa ngày mới khiến nàng hết sợ.

“Ừ.” Vân Tâm Nhược nặng nề gật đầu một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.