Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma

Chương 23: Tâm tư của chị dâu 2




Trang viên Gloucestershine vùng ngoại ô Moscow, ở đây từng là trang viên quý tộc Nga thời Sa Hoàng, thời kì Liên Xô thống trị, đây là biệt thự của những vị quan cao cấp của Liên Xô, sau khi Liên Xo giải thể, nơi này được Asohon Kagetsu mua lại, làm nơi dừng bước chủ yếu của cô ở Nga, cũng là nơi cô gặp những vị khách Nga. Đương nhiên cũng là nơi Asohon thay Phương Minh Viễn lôi kéo những chuyên gia Liên Xô. Ở đây cứ năm ba ngày lại mở tiệc, khiêu vũ tiếp đón các vị khách Nga, do Asohon Kagetsu nắm giữ một phần tài sản lớn, lại có diện mạo đẹp làm lay động lòng người cho nên sức ảnh hưởng trong tầng lớp cao ở Moskov cũng có vài phần.

- Trang viên này thật lớn.

Lâm Dung nhẹ giọng nói.

Xe đã đi mất mười phút vậy mà vẫn chưa đến cửa chính của trang viên. Từ trong xe nhìn ra ngoài có thể nhìn thấy rừng cây rậm rạp, mặt cỏ bằng phẳng, còn có một con sông nhỏ khoảng 5,6 met từ trang viên chảy qua.

- Đương nhiên là lớn rồi, đây từng là trang viên của một công tước Sa Hoàng, sau khi thành lập Liên Xô, vị quan nào có thể có được nó ít nhất cấp bậc cũng phải Thứ trưởng, Nga lại là nơi đất rộng người ít, những trang viên chiếm đất nhiều ở vùng lân cận Moscow không phải hiếm gặp. Đợi có cơ hội tôi dẫn cô đi xem biệt thự của những ủy viên bộ chính trị Liên Xô, hihi, còn có cung điện của Sa Hoàng nữa, nó còn rộng hơn ở đây nhiều.

Asohon Kagetsu cười nói.

Xe lại đi về phía trước khoảng 5,6 phút lúc này mới nhìn thấy cổng của trang viên, đi theo con đường cho xe vào là một tòa nhà xây dựng theo phong cách Baroque cổ điển, tường do sự phối hợp hai màu trắng xanh. Đằng trước còn có một hồ phun nước, bên trong có chín vòi phun, cao nhất cũng khoảng hơn mười mét, rất bắt mắt, xung quanh hồ phun nước còn có mấy bức điêu khắc.

Xe vừa dừng lại, từ của tòa nhà chạy đến một người đàn ông trung niên người Nga, Phương Minh Viễn biết người này, đây là quản gia của Asohon Kagetsu, tên rất dài, nghe nói là hậu duệ của một quý tộc thời Sa Hoàng, gọi là cái gì Michala Wischi.

Michala Wischi tranh mở cửa xe với lái xe, mấy người Phương Minh Viễn và Asohon xuống xe, Michala chào hỏi Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn không phải lần đầu đến đây, mặc dù ông không biết quan hệ giữa Phương Minh Viễn và Asohon rốt cuộc là như thế nào nhưng ông biết đây là khách quý mà nữ chủ nhân của mình xem trọng nhất, mỗi khi Phương Minh Viễn đến thì gian phòng bên cạnh phòng ngủ của Asohon nhất định phải thuộc về cậu. Còn khi Phương Minh Viễn không ở đây, trừ phi là Vũ Điền Quang Ly ở Mỹ hay cô Lâm thỉnh thoảng đến ra thì bất kỳ ai cũng không được đón tiếp ở căn phòng đó. Nên chào hỏi cậu ta trước thì Asohon Kagetsu sẽ không tức giận.

Michala quay sang Asohon nói nhẹ:

- Chủ nhân, ngài Charch Hallufu đã đợi lâu rồi.

- Charch Hallufu? Hắn tới làm gì? Tôi không có mời hắn?

Asohon ngạc nhiên nói.

- Cô Asohon, cô nói như vậy thật làm tôi đau lòng.

Từ cửa đi ra một thanh niên da trắng, xem ra chừng hai lăm hai sáu tuổi, cao khoảng 1m85, tóc màu hạt dẻ, bề ngoài nếu nhìn dưới con mắt của người Hoa Hạ thì khá là tinh anh, có thể gọi là một anh chàng tuấn tú.

Mặt Asohon trầm xuống, tên Charch Hallufu này là con trai của phó thị trưởng thành phố Moscow, mẹ của hắn là quan cao của hệ thống đường sắt Nga, hắn là một trợ giáo của một trường đại học Moscow, đương nhiên đây là vì vấn đề tuổi và gia cảnh của hắn, tin rằng không bao lâu nữa hắn sẽ trở thành một ngôi sao mới của trường đại học Moscow. Ở điểm này, Nga cũng giống như Hoa Hạ. Mà gia tộc nhà hắn, trong giới buôn bá Nga cũng có chút danh tiếng, có hai xưởng sản xuất rượu nổi tiếng của Nga và ba khách sạn trong Moscow, thu nhập mỗi năm cũng khá là lạc quan.

Từ nửa năm trước, sau khi bố hắn đưa hắn đến dự một bữa tiệc của Asohon, hắn đã say đắm Asohon. Từ đó về sau, hắn không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để đến làm khách ở trang viên của Asohon. Mà bố mẹ hắn đối với việc làm này của hắn cũng rất ủng hộ.

Hiện nay Asohon cũng đã là đại biểu vốn nước ngoài cho những thương nhân đầu tư nước ngoài của Nga, tài sản ở Nga cũng đạt tới con số hơn mười triệu đô la Mỹ. Mà không giống như những người đầu tư khác, số tài sản này của Asohon đều được công khai, mua lại một cách công bằng từ Liên Xô cũ và chính phủ Nga, chỉ là qua hai lần giảm giá đồng Rup khiến cô thu lợi nhuận cực lớn.

Cho nên ấn tượng của nhiều người Nga đối với Asohon không tồi, cho rằng so với đám quỷ hút máu phương Tây, Asohon mới là người đầu tư chân chính vì lợi ích phát triển của nước Nga.

Theo cái nhìn của cha mẹ Charch Hallufu, nếu như hắn có được sự vui vẻ của Asohon, không chỉ củng cố địa vị của hai người trong chính phủ Nga mà còn có tác dụng tốt đới với sản nghiệp của họ. Hơn nữa có con dâu như cô đối với gia đình họ mà nói cũng là một loại bảo đảm.

Chiếm được sự tương trợ âm thầm của cha mẹ, Charch Hallufu càng ra sức tấn công Asohon, ý đồ chiếm được cảm tình của Asohon, đương nhiên hắn cho rằng bản thân có tướng mạo và gia thế, muốn tài hoa có tài hoa, muốn gia thế có gia thế, không biết bao nhiêu cô gái Nga theo đuổi hắn.

Asohon mặc dù nắm trong tay một khối tài sản lớn nhưng nghe nói không phải là của cô, cô chỉ là một đại diện ở Nga. Nói như vậy cô cũng chỉ là một giám đốc cao cấp- đương nhiên lợi nhuận mà giám đốc cao cấp này thả nhẹ xuống cũng làm vỡ đầu không ít người Nga.

Mà Charch còn chú ý đến, mặc dù ở Nga những người đàn ông ôm ấp ý nghĩ như hắn không ít nhưng Asohon lại không thèm để mắt đến ai trong số đó, cuộc chiến khó khăn như vậy làm cho hắn bị ý chí chiến đấu hừng hực thiêu đốt- người con gái như vậy, nếu như có thể cướp được trái tim của cô thì thật là vinh quang.

Asohon không phải không cảm nhận được ý nghĩ của hắn nhưng nghĩ đến tầm ảnh hưởng của cha mẹ hắn ở Nga, bản thân hắn cũng nhất định có danh vọng trong giới con quan, có quan hệ tốt với hắn, đối với những hoạt động của mình ở Nga cũng có lợi nên cũng không từ chối thẳng thừng hắn, chỉ là mong hắn thấy khó mà lui. Như vậy sẽ không làm sứt mẻ hòa khí giữa mọi người.

Nhưng càng về sau, sự theo đuổi của hắn càng rõ ràng, đối với những ám thị của cô hắn coi như không thấy, cũng không nghe thấy làm cho Asohon cảm thấy bực mình, đối với lời mời của hắn cũng như nhà hắn càng ngày càng ít. Nhưng cô không ngờ rằng trong lần đầu tiên Phương Minh Viễn đến trang viên lại gặp hắn ngay ở cửa.

- Ngài Charch Hallufu, ngài đến thật không đúng lúc, tôi đang tiếp đón một vị khách vô cùng cao quý, không có thời gian để tiếp đãi ngài rồi.

Asohon nhìn Phương Minh Viễn một cái mới bình tĩnh nói.

Ở Nga, trong giao tiếp, cách dùng “Ngài” và “Ngươi” khá là phức tạp, sự đúng mực rất nghiêm túc, hơn nữa trong một số tình huống, lại ngược lại với cách dùng của Hoa Hạ, hơn nữa do tuổi tác, giới tính, chức vụ, thân phận và địa vị xã hội không giống nhau, cách dùng của chúng cũng không giống nhau. Theo như sự thay đổi thân mật giữa quan hệ hai bên, cách xưng hô cũng thay đổi.

Bình thường mà nói, giữa quan hệ thân cận, đối với người nhà, người quen, bạn bè, bằng lứa hay trẻ em gọi “Ngươi” lại thể hiện sự thân mật, hòa hữu và tùy tiện nhưng đối với người lớn tuổi hay người lạ gọi “Ngài” đây là biểu thị sự tôn kính và khách sáo. Nếu như đối phương đổi từ cách xưng hô “Ngài” sang “Người” chứng tỏ quan hệ hai bên đã có tiến triển mới, lên mức độ thân mật hớn, người lại xưng hô giữa hai người đổi từ “Ngươi” sang “Ngài” cho thấy hai bên đã xảy ra mâu thuẫn, tình cảm rạn nứt.

Cho nên, hai người vừa mới quen nhau, sau khi nói chuyện một hồi, nếu như đối phương thay đổi cách gọi “Ngươi” chứng tỏ đã trở thành bạn, bạn không cần phải gò bó khách sáo nữa; nếu là hai người quen thuộc là dùng “Ngài” nếu như không phải thân phân hai người khác biệt thì biểu thị quan hệ đã giảm xuống.

Trước đây, quan hệ giữa Asohon và Charch cũng dùng “Ngươi” để xưng hô, lần này, Asohon thật sự tức giận, cô và Phương Minh Viễn mấy tháng rồi chưa gặp mặt và ngồi nói chuyện, tình ý đã sớm bắt đầu, đối với việc Charch Hallufu chủ động xuất hiện có thể khiến Phương Minh Viễn hiểu nhầm mình là bóng đèn, như thế cũng sẽ không có thái độ tốt.

Charch Hallufu đương nhiên nghe ra sự thay đổi trong cách xưng hô của Asohon, trong lòng cũng có chút run, hắn không ngờ, mình không hẹn mà đến lại dẫn đến Asohon phản ứng như vậy.

Hắn không khỏi quay sang nhìn Phương Minh Viễn, vị khách quý mà Asohon nói tới.

Asohon ở Nga lâu như vậy, tiếng Nga thông dụng đối với cô mà nói thì không có vấn đề gì. Nhưng Phương Minh Viễn lại không thông thạo tiếng Nga cho nên hai người nói gì cậu nghe không hiểu chút nào. Lâm Dung khi còn học đại học lại học tiếng Anh, khi đến giúp Phương Minh Viễn thì học thêm chút tiếng Nhật, đối với tiếng Nga cũng không hiểu gì cho nên hai người chỉ có thể mở to mắt mà nhìn.

Charch Hallufu nhìn Phương Minh Viễn, cảm nhận đầu tiên là tuổi của Phương Minh Viễn không lớn, chỉ khoảng 12, 13 tuổi, chủ yếu là người Nga thường già sớm, con gái 12,13 tuổi, ở Hoa Hạ thấy thế nào cũng giống như 15, 16 tuổi. Ngược lại người Nga phán đoán tuổi của người Hoa Hạ cũng sai.

Charch Hallufu dùng tiếng Anh mang giọng Nga nói:

- Chào ngài, tôi là Alexandra Willy Kostov Charch Hallufu, trợ giảng ở đại học Moscow.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.