Gái Đến Ở Cùng Nhà

Chương 6




Đối với vấn đề Đản Hoàng Tô có ý trung nhân hay không, Tử Phủ Đế Quân vô cùng rối rắm, cho nên tuy em lông kia đang cuộn tròn trong ngực, Tử Phủ Đế Quân cũng không ngủ được, đôi mắt đầy tỉnh táo mãi cho đến hừng đông, chờ Đản Hoàng Tô vừa thức dậy liền vội vàng hỏi: “Nàng có ý trung nhân phải không?”

Đản Hoàng Tô vừa mới mở mắt, đang chuẩn bị lăn lăn duỗi lưng ngáp một phát đã bị câu nói của Tử Phủ Đế Quân dọa, ngáp không nổi.

Mới sáng sớm đã hỏi chuyện này, Đản Hoàng Tô không thể không lo nghĩ, sự tình có vẻ nghiêm trọng.

“Sao đột nhiên ngươi lại hỏi chuyện này à?” Đản Hoàng Tô cẩn thận.

“Nàng chỉ cần nói cho ta biết có hay không là được.” Tử Phủ Đế Quân hơi bất an, Đản Hoàng Tô không lập tức phủ nhận.

Nếu nói cho hắn liệu hắn sẽ từ bỏ mối tương tư này với nàng, hay là sẵn sàng tiêu diệt ý trung nhân của nàng luôn?

Đản Hoàng Tô không xác định được, cho nên Đản Hoàng Tô quyết định không hại người, Đản Hoàng Tô thành thực đáp: “Không có.”

Nếu không có, thì tất nhiên không thấy hắn mà nghĩ thành người khác.

Tử Phủ Đế Quân rất vừa lòng, nhất thời mặt mày hớn hở: “Đi, ta mang nàng đi ăn cái gì đi.”

Đản Hoàng Tô hơi hối hận, nếu vậy nàng nói có rồi xong, sau đó chỉ cần cắn chết cũng không chịu khai ra người kia là ai thì cũng không làm hại đến người khác.

Đản Hoàng Tô không muốn cho Tử Phủ Đế Quân hy vọng, bởi vì nàng sợ Tử Phủ Đế Quân thất vọng.

Tử Phủ Đế Quân ôm Đản Hoàng Tô đang rối bời tơ lòng lên tường vân, nhanh như điện giật bay thẳng lên trên những cụm mây tạo giông bão.

Đản Hoàng Tô chọt ngực hắn nhắc nhở: “Chúng ta còn chưa đánh răng.”

Nghĩ nghĩ, Đản Hoàng Tô sửa lại: “Ngươi còn chưa đánh răng.”

Bởi vì hồ ly không cần đánh răng, huống chi nàng chỉ là con hồ ly con vẫn đang bú sữa.

“Đúng rồi.” Tử Phủ Đế Quân phất ống tay áo, một luồng gió mát mẻ mang theo mùi chanh bạc hà thổi tới, đột nhiên Đản Hoàng Tô cảm thấy thật sảng khoái.

“Bây giờ thì sao?” Tử Phủ Đế Quân nhe răng với Đản Hoàng Tô.

Đản Hoàng Tô thành thật khen: “Thật ra họ nên mời ngươi đi làm quảng cáo kem đánh răng Colgate.”

Tử Phủ Đế Quân không hỏi quảng cáo kem đánh răng Colgate là gì, bây giờ hắn đã ngộ ra, chuyện trong nhà không quyết được hỏi bà xã, chuyện xã hội không quyết được hỏi baidu, chuyện phòng the không quyết được hỏi thiên nhai (trang tiayan), còn những vấn đề khác hỏi QQ.

Hiển nhiên quảng cáo kem đánh răng Colgate không phải là chuyện trong nhà.

Nhưng phải về nhà mới có thể lên máy tính, dùng baidu này nọ rất tốn thời gian, Tử Phủ Đế Quân bắt đầu suy nghĩ cách làm một cái baidu lúc nào cũng có thể mang theo bên mình.

Tử Phủ Đế Quân vừa tập trung suy nghĩ thì rất im lặng, Đản Hoàng Tô còn tưởng câu khen của mình hơi kỳ cục một chút.

Đản Hoàng Tô quyết định khen bình thường: “À, ý của ta là răng ngươi rất trắng rất sáng.”

“Ừm.” Tử Phủ Đế Quân không để ý lắm lên tiếng trả lời, vuốt vuốt lông nàng, tiếp tục cân nhắc làm sao để kết hợp chủ nghĩa duy tâm và chủ nghĩa duy vật với nhau.

Đột nhiên Đản Hoàng Tô cảm thấy quạnh quẽ, Tử Phủ Đế Quân chưa bao giờ xa cách nàng như vậy một lần nào. Chuyện này chợt khiến Đản Hoàng Tô cảm thấy có gì đó mất mát.

Một cảm giác buồn bã khó hiểu bất ngờ đập thẳng vào lòng Tử Phủ Đế Quân, Tử Phủ Đế Quân vừa xuất thần xong lại định thần, kinh ngạc phát hiện xung quanh màu lông vàng óng ánh của Đản Hoàng Tô lơ lửng một lớp sương mù màu tím, mà hình như chính lớp sương mù màu tím này khiến hắn cảm nhận được sự khổ sở buồn bã kia.

“Nàng…” Tử Phủ Đế Quân ngạc nhiên vươn tay, tay hắn vừa chạm vào, lớp sương mù màu tím nháy mắt biến mất, sau đó cái sự khổ sở buồn bã quẩn quanh trong lòng Tử Phủ Đế Quân cũng không cánh mà bay.

“Nàng…” Tử Phủ Đế Quân nghĩ nghĩ: “Đang buồn?”

“Không có.” Đản Hoàng Tô rầu rĩ trả lời.

Sao nàng có thể nói cho Tử Phủ Đế Quân biết vì hắn lạnh nhạt với nàng mà nàng cảm thấy mất mát —— thế này có khác gì cổ vũ Tử Phủ Đế Quân đâu!

Nếu Đản Hoàng Tô không muốn nói, Tử Phủ Đế Quân cũng không thể ép buộc.

Thấy mục đích ngay tại trước mắt, Tử Phủ Đế Quân làm như hiến dâng vật quý nói: “Nàng đoán xem hôm nay ta mang nàng đến đây ăn gì?”

“Bàn đào?” Lúc nãy nàng đã nhìn thấy từng cụm mây đỏ rực, Đản Hoàng Tô chắc chắn trả lời.

“Cũng không thua kém bao nhiêu.” Tử Phủ Đế Quân thần bí cười: “Là quả đào, nhưng không phải là bàn đào.”

“Rốt cuộc là đào gì, tốt hơn cả bàn đào sao?” Lòng hiếu kỳ của Đản Hoàng Tô bị kích thích.

“Hm ——” Tử Phủ Đế Quân khinh thường: “Nếu tính ra, ăn một quả bàn đào thì chỉ có thể sống lâu thêm năm trăm năm, còn quả đào này ăn vào có thể áp đảo tạo hóa trời đất.”

“Có thể làm cho ta biến thành người?” Đản Hoàng Tô phấn chấn tinh thần.

“Tất nhiên. Chỉ có điều,” Tử Phủ Đế Quân bĩu môi: “Lão đào tinh này không dễ nói chuyện như Tiểu Bạch.”

“Vậy thì…hay thôi đi…” Dù Đản Hoàng Tô không muốn bỏ qua thứ đồ tốt như vậy, nhưng không thể khiến Tử Phủ Đế Quân khó xử à nha.

“Đừng sợ.” Tử Phủ Đế Quân an ủi nói: “Cùng lắm thì ta động thủ đoạt là được, ta cũng chẳng lấy nhiều, chỉ một quả.”

Cũng phải, nhìn những cụm mây đỏ kia cũng khoảng mười tám dặm, lấy một hai quả cũng không tính là chuyện gì lớn, không giống như nước long long diên diên gì đó, phải ép từ cây Long Diên Hương, vô cùng vô cùng ít —— dùng ngón chân nghĩ cũng biết cần bao nhiêu Long Diên Hương mới đúc được một gốc cây Long Diên Hương.

Đản Hoàng Tô nghĩ như vậy liền yên tâm thoải mái: “Chúng ta xuống đi.”

Đào phủ đã ở ngay dưới chân.

Ngoài dự kiến, không có bất kỳ ai đứng ở cửa nghênh đón, đại môn Đào phủ đóng kín, bên trong có tiếng một người đang chửi mắng, thanh âm mười phần đang tức giận: “Đồ ăn cướp, ngàn đao chém chết ngươi đi, cả đời này đừng hòng bước vào đại môn nhà ta!”

Đản Hoàng Tô đã quen nhìn nhiều người xếp thành hàng hoan nghênh, lúc này thấy là lạ, chẳng lẽ lão đào tinh biết hai người tới tống tiền? Đản Hoàng Tô ngượng ngùng nhìn Tử Phủ Đế Quân, nhỏ giọng nói: “Thôi thì chúng ta cứ về đi.”

Tử Phủ Đế Quân nhíu mày, âm lượng vẫn bình thường không thay đổi: “Xem ra có người không chào đón ta.”

“A, là Tử Phủ Đế Quân!” Người bên trong chợt nói vọng ra, một ông lão râu tóc bạc phơ, mặt mày lại trẻ trung như con nít hoang mang rối loạn mở rộng đại môn, hồn nhiên không biết là đang cõng rắn cắn gà nhà.

Ông cụ vái chào: “Tử Phủ Đế Quân thứ tội bất kính, vừa mới nãy tiểu lão nhân đang tức giận với một con tặc hầu tử, nhất thời không phát hiện Tử Phủ Đế Quân đến đây, còn tưởng tặc hầu tử gây chuyện.”

“Con khỉ ăn trộm?” Đản Hoàng Tô tò mò, chẳng lẽ là Tề thiên Đại thánh trong truyền thuyết?”

“Ôi bạn nhỏ không biết rồi.” Ông cụ bắt đầu cằn nhằn với Đản Hoàng Tô: “Đào phủ của tiểu lão nhân là nơi hẻo lánh nhất trên tiên giới, tiếp giáp cùng nhân gian, vốn là để né mấy tiên thần lốt thú tham lam dòm ngó, nhưng không biết tại sao mấy ngày gần đây một con tặc hầu đến từ trần gian vào được cửa, suýt chút nữa tộm đi đào mật của tiểu lão nhân.”

“Đào mật?” Đản Hoàng Tô bĩu môi, âm thầm oán hận ông cụ kia quả thực keo kiệt quá đáng: “Thứ này có gì hiếm không, trần gian có rất nhiều à, nó muốn thì ngươi cho một quả là được!”

Ông lão lại giải thích: “Đại khái là bạn nhỏ không biết, đào mật của tiểu lão nhân không phải là quả đào bình thường như hạ giới, mà là tiểu lão nhân dùng mật hoa đào mười dặm, điều hoa cùng cánh thiên thiền (ve) và sương, lại thêm tiên đạo, mài ra bột rồi mới nặn được quả đào này. Mật đào mười dặm trăm năm mới nở một lần, thiên thiền vô cùng hiếm, ba ngàn năm tiên đạo mới đủ độ chín. Tính ra một sáu trăm năm tiểu lão nhân chỉ có thể nặn nhiều nhất là hai ba quả đào mà thôi. Năm nay đào mật mất mùa, tiểu lão nhân chỉ có thể nặn ra được hai quả, hôm nay vừa mới nặn xong, thế mà con tặc hầu kia lại trộm mất!”



Phỏng chừng Tử Phủ Đế Quân muốn mời nàng ăn quả đào mật này, đột nhiên Đản Hoàng Tô thực chột dạ.

Quả nhiên Tử Phủ Đế Quân nhàn nhàn lên tiếng: “Ồ, lần này có hai quả, thu hoạch không sai, để cho ta một quả đi.”

Ông cụ không kịp đề phòng, trợn mắt há hốc mồm nói không nên lời, đứng đực ra ở cửa, không biết rốt cuộc còn muốn mời Tử Phủ Đế Quân vào phủ ngồi chơi hay không.

“Ta rất ít khi mở lời với người khác.” Tử Phủ Đế Quân nhàn nhàn phá vỡ bầu không khí im lặng đáng xấu hổ này.

Ông cụ ấm ức: “Tiểu lão nhân chỉ có hai quả, trong đó một quả theo quy chế phải dâng cho Vô Thượng Đế Quân.”

“Hay là ngươi cũng muốn ta định ra một quy chế cho ngươi, cứ sáu trăm năm nộp cho ta một quả?” Tử Phủ Đế Quân nguy nguy hiểm hiểm nói.

“Ấy…” Khuôn mặt bóng loáng căng mịn của ông cụ lại nhăn thành hột đào.

Trái tim Đản Hoàng không đành: “Thôi…”

Chưa nói hết câu, đột nhiên có thứ gì đó lướt qua qua khóe mắt, hình như một cái bóng mờ màu xám xẹt ngang qua họ, trong bầu không khí còn thoang thoảng mùi thơm lừng của mật hoa, rót đầy trong cánh mũi không tan.

“Chết rồi!” Ông lão bẻ lái sang chuyện khác: “Chỉ mới lơ là một chút đã để con tặc hầu tử kia vào phủ trộm đào.”

Nói xong hắn vội vàng chạy theo con khỉ kia: “Tặc hầu! Chọn đào hay chọn tánh mạng của ngươi!”

Tử Phủ Đế Quân cười cười, nhanh chóng theo sát con khỉ kia: “Lão đào tinh, nếu ta lấy được quả đào trong tay con khỉ kia thì không tính là lấy của ngươi.”

“Ơ…” Lão đào tinh đột nhiên ngừng lại, hoàn thành một động tác phanh yêu cầu kỹ thuật cao, yên lặng đứng tại chỗ, chán nản nhìn Tử Phủ Đế Quân như một trận gió cuốn qua, dễ dàng túm cổ con khỉ kia lại.

Con khỉ bị bắt, thông minh không dám nhúc nhích, tròng mắt đảo đảo không ngừng, hòng tìm một chỗ giấu quả đào đi.

“Còn chưa ăn, xem ra con khỉ này là được người khác nuôi.” Nói xong Tử Phủ Đế Quân không hề khách khí đoạt quả đào căng mọng hồng nhạt kia, xong bỏ vào không gian giới tử.

Con khỉ cuống lên, tay đấm chân đá lung tung muốn đoạt lại.

Nhưng Tử Phủ Đế Quân là ai, con khỉ kia làm sao có thể cào được hắn, nhưng cho tới bây giờ Tử Phủ Đế Quân chưa lần nào vừa ôm cục lông kia mà động thủ với người ta, cho nên chỉ không để ý một khắc, nó đã cào được Đản Hoàng Tô.

“Ui da.” Đản Hoàng Tô đau, nhịn không được rên lên.

Tử Phủ Đế Quân cuống, ném văng con khỉ ra ngoài, lật lật xoay xoay Đản Hoàng Tô kiểm tra: “Chỗ nào, nàng bị thương chỗ nào?”

“Vai.” Đản Hoàng Tô đau đến nhe răng trợn mắt, nàng nghiêng cười dựa vào lòng Tử Phủ Đế Quân, mấy cái móng của con khỉ đó cào ngay trên xương bả vai của nàng.

Tử Phủ Đế Quân cẩn thận đẩy ra lớp lông cáo dày, quả nhiên, trên xương bả vai của Đản Hoàng Tô có một vết cắt rất sâu, dòng máu trong suốt của song vĩ hồ ly đang chầm chậm ngấm ra, làm ướt một mảng lông cáo.

“Đáng chết!” Tử Phủ Đế Quân rủa thầm, hắn nổi giận nhìn con khỉ đang sợ run nhưng không né, tính xem là bằm thây vạn đoạn hay là nghiền xương thành tro tốt hơn.

Không đợi hắn cân nhắc xong, một quả cầu quỷ mị đột nhiên bung ra, cuốn lấy con khỉ kia biến mất không dấu vết.

“Ma vật…” Tử Phủ Đế Quân nhíu mày nhìn lão đào tinh: “Sao chỗ của ngươi lại xuất hiện ma vật?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.