Gả Vào Hào Môn

Chương 30




Tô Mỹ Mỹ không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Lưu Chí Hưng.

Lời hắn ta, là hoàn toàn giao mình cho Kiều Luyến, hắn ta lại không có ý bảo vệ cô ta!

Cô ta cắn môi, siết chặt nắm đấm.

Kiều Luyến rủ tầm mắt xuống.

Cô làm việc ở tòa soạn này chín tháng, thật sự vô cùng không thích nơi này.

Nếu như có thể, cô cũng muốn rời đi, nhưng bây giờ, cô còn phải chịu đựng.

Vì cha mẹ, cũng phải chịu đựng.

Như vậy hiện tại, nên tranh thủ lợi ích cho mình, cô cũng tuyệt đối không buông tay: "Hiện tại Tô Mỹ Mỹ là chủ biên của tôi..."

"Chủ biên gì? Xin bổ nhiệm tôi còn chưa gửi! Kiều Luyến cô có công lao lớn với tòa soạn! Vị trí chủ biên tổ hai này, khẳng định là của cô!"

Kiều Luyến nhếch môi ra nụ cười châm chọc.

Vị trí chủ biên tổ hai, về sau Lưu Chí Hưng khi dễ cô, cũng phải bận tâm địa vị của cô rồi.

Cô quay đầu: "Vậy Tô Mỹ Mỹ thì sao?"

Lưu Chí Hưng nhìn về phía cô: "Cô cứ nói đi?"

Kiều Luyến cúi thấp đầu xuống: "Phỏng vấn Phạm Kiệt, tôi cũng nên có người trợ giúp."

"Tô Mỹ Mỹ làm trợ thủ cho cô!"

Kiều Luyến tiếp tục mở miệng: "Chỗ Mạc Như, cũng cần phải bàn giao."

Lưu Chí Hưng gật đầu: "Đúng đúng đúng, cô nói xem, bàn giao thế nào?"

Kiều Luyến nhìn về phía Tô Mỹ Mỹ: " Để cho cô ta qua tìm Mạc Như, nói rõ chuyện lần trước đến trễ!"

Thân thể Tô Mỹ Mỹ nhất thời run lên một cái.

Mạc Như nổi danh xấu tính, cô ta qua giải thích rõ ràng, khẳng định không có quả ngon để ăn!

Cô ta nhìn về phía Lưu Chí Hưng cầu cứu, lại chỉ nghe hắn ta không chút do dự mở miệng: "Cái này không có vấn đề!"

Lúc này Kiều Luyến mới cười lạnh, nhìn chằm chằm Tô Mỹ Mỹ, lúc sắc mặt cô ta trắng bệch, trán toát mồ hôi lạnh, cuối cùng mới mở miệng: "Còn có. Hiện tại cô đi pha cho tôi ly cà phê đến phòng họp."

Tô Mỹ Mỹ nhìn vẻ mặt cô đắc ý, thật hận không thể xông đi xé rách da mặt của cô.

Cô ta siết chặt nắm đấm, còn chưa lên tiếng, Lưu Chí Hưng đã đi tới, kéo tay áo của cô ta: "Nhanh, nhanh đi đưa cà phê vào!"

----

Với Phạm Kiệt kỳ thật không có gì đáng nói, bời vì bất kể Kiều Luyến đưa ra yêu cầu gì, cậu ta đều sẽ đáp ứng toàn bộ.

Cho nên, làm việc tiến hành vô cùng thuận lợi.

Chờ đến khi hoàn thành, Kiều Luyến tiễn cậu ta xuống lầu.

Trong thang máy, không có người ngoài, lúc này Phạm Kiệt mới lên tiếng: "Ái chà chà, chị dâu, cuối cùng tôi có thể gọi cô một tiếng chị dâu, nghẹn chết tôi rồi! Xưng hô Kiều tiểu thư quá lạnh nhạt rồi!"

Kiều Luyến:...

Nếu như nhớ không lầm, cô là lần thứ ba gặp Phạm Kiệt, gia hỏa này cũng quá tự nhiên?

Cô kéo khóe miệng ra, lúc này mới lên tiếng: "Phạm tiên sinh..."

"Cô xem cô quá khách khí rồi! Chị dâu, cô gọi tôi Phạm Kiệt là được rồi!"

Kiều Luyến đành phải sửa lại xưng hô: "Phạm Kiệt..."

"Vẫn là xưng hô thế này dễ chịu, chị dâu, tôi thật sự là không biết đã tạo thành hiểu lầm cho tòa soạn của cô! Chẳng qua tôi cũng coi như là gián tiếp giúp cô nhỉ? Cho nên, chị dâu, chuyện trong tòa soạn, có thể không nói cho anh Thẩm không?"

Mẹ nó, cậu ta hồ đồ để cho chị dâu bị ủy khuất, nếu như bị anh Thẩm biết, khẳng định không tha cho cậu ta!

Cậu ta lập tức mở miệng: "Chị xem, lần trước tâm tình cô không tốt, tôi liền nói cho anh Thẩm, hắc hắc, về sau anh Thẩm có qua an ủi cô không?"

Kiều Luyến nghe nói như thế, nhất thời mở to hai mắt.

Lần trước, Thẩm Lương Xuyên nói là vừa vặn đi ngang qua.

Lúc đó đã cảm thấy kỳ quái, đây cũng quá trùng hợp?

Thì ra, là Phạm Kiệt gọi điện thoại cho anh, anh cố ý tìm tới sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.