Gả Vào Hào Môn

Chương 2




Hà Thủ Căn cáu kỉnh trừng mắt nhìn tên nam nhân bộ dạng lưu manh chính hiệu con nai vàng đang ngồi xổm dưới đất.

“Ngươi nói xem đây là chuyện gì?”

“Chuyện gì là chuyện gì?” Nam nhân không thèm ngẩng đầu lên, tay dùng một cành cây vẽ rùa trên đất, trên mai rùa còn đính thêm ba chữ “Hà Thủ Căn” to tướng. Thủ Căn tức giận bước qua, dùng chân chà đạp chú rùa đến không thành hình… rùa.

Nam nhân chuyển qua chỗ khác bắt đầu vẽ.

“Thư Tam Đao!”

“Gì?”

“Gì? Ngươi còn dám hỏi ta? Ta đang hỏi ngươi chuyện là thế nào?” Thủ Căn giận đến run giọng.

Nam nhân cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, liếc nhìn đống gỗ đá đặt trên bãi đất trống, đột nhiên la lớn một tiếng: “Ây da! Chúng là cái gì? Biến ra lúc nào?”

Nói xong hắn còn ngước lên, vui sướng nói: “Căn Tử ca, ca xem lão thiên gia đối xử tốt với ca bao nhiêu! Còn không phải sao, vừa về đã có người mang vật liệu xây nhà đến tặng.”

“Thư Tam Đao!” Thủ Căn triệt để bùng nổ.

Bất đắc dĩ, nam nhân đành đứng dậy, tấm thân cao to che khuất ánh mặt trời đang chiếu vào Thủ Căn.

“Ta nói này Căn Tử ca, ca có thể đừng cố chấp như vậy có được không? Không phải một ít gỗ thôi sao, người ta cho ca thì ca cứ lấy mà dùng.”

“Cái gì gọi là người ta cho ta thì cứ lấy dùng? Ngươi, ngươi… Ta hỏi ngươi, có phải ngươi uy hiếp người ta không? Hay là dọa dẫm lấy về?”

“Căn Tử ca, ca hãy để lương tâm lên tiếng. Ca nhìn thấy ta dọa dẫm người khác sao? Ca nhìn thấy ta uy hiếp người ta sao? Còn nữa, cái tên ‘người ta’ mà ca cứ nhắc tới là ai vậy?”

Thủ Chăn siết tay thành quyền. Có người bên đường đi ngang qua, thấy hai người họ bèn nhịn không được phải nhìn thêm mấy lần. Còn có người chào hỏi Thủ Căn, “Tiểu Hà, xây nhà à? Chừng nào quay về?” Kỳ thật gã muốn hỏi tiền ở đâu ra, nhưng lại ngại không tiện mở miệng.

Thủ Căn đương nhiên hiểu rõ ý tứ của gã hàng xóm, y miễn cưỡng rặn ra một nụ cười, gật đầu đáp: “Vừa mượn của bằng hữu ít tiền, mới thu lại đất thôi.”

“Nhớ ký giấy nợ.” Bên cạnh phát ra âm thanh chán nản của ai kia.

“Biết, rồi.” Thủ Căn nghiến răng.

“Vị đây là…?” Gã hàng xóm hiếu kỳ hỏi.

“Bằng hữu.” Thủ Căn qua loa trả lời, ngoảnh lại liếc Tam Đao một cái.

“Thật không dễ dàng nhỉ, nhà các người cuối cùng cũng đỡ khổ.”

Có người thứ nhất đương nhiên có người thứ hai.

“Phải phải, thật không dễ dàng. À, chuộc lại đất mất nhiều tiền không?”

Tiền? Thủ Căn thật không tiện nói, thật ra thu lại y có tốn đồng nào đâu.

“Thủ Căn ngươi đã chuộc lại được nhà tổ sao? Ngươi làm sao hay thế? Cái tên Duẫn Phát Tài chẳng phải bảo rằng muốn xây tửu lâu ở đây à? Năm ngoái có người chịu bỏ ra một trăm năm mươi lượng hắn còn không chịu bán, giờ sao lại chịu buông tay nhỉ?”

“Đúng đúng. Thủ Căn ngươi thật có bản lĩnh. Nói nhỏ nghe đi, ngươi dùng cách gì vậy? Bà con của ta hiện tại không có cách nào chuộc lại khế đất từ tay Duẫn Phát Tài, có biện pháp gì chỉ ta với.”

Biện pháp ư? Đơn giản lắm. Tìm một thanh đao cỡ bự gác lên cổ Duẫn Phát Tài, đừng nói chỉ bảo hắn giao ra khế đất, bảo hắn giao nhà hắn cho ngươi còn được. Thủ Căn đưa mắt nhìn Tam Đao đang khoanh tay dựa lưng vào đống vật liệu. Kẻ được nhìn liền vênh váo đắc ý!

Ngươi làm như vậy thì khác gì lũ ác bá? Cư nhiên còn mặt mũi mà huênh hoang bảo cái gì lấy ác trị ác? Ngươi có nghĩ đến những kẻ đứng sau Duẫn Phát Tài không? Ngươi có biết Duẫn Phát Tài có quan hệ với Thư gia thế nào không? Ngươi có nghĩ đến chuyện nếu ngươi đắc tội với Thư gia thì tương lai làm sao còn có thể đứng tại Phiến Mã không?

Những lời này Thủ Căn đã nói với Tam Đao không biết bao nhiêu lần, đáng tiếc chỉ là đàn gẫy tai trâu. Đối phương không chỉ không thèm để vào tai mà ngược lại còn dương dương tự đắc khoe khoang “công trạng” với y. Khoe khoang cũng thôi đi, hắn còn dám thừa cơ thả dê y, bảo là thu phí – Không chém hắn chẳng phải là đem công sức dạy dỗ trước đây đổ sông đổ biển sao?

“Không phải cách hay gì đâu, chỉ là tìm bằng hữu đến đàm phán với Duẫn lão gia, nói chuyện một hồi thì ông ta đồng ý thôi.” Người vừa hỏi liếc mắt về phía con người đang vểnh mặt lên trời nhưng không kém phần khí thế kia.

Chỉ chỉ vào mũi mình, Tam Đao cười nói: “Không sai, chính là đại gia ta. Muốn lão tử giúp bà con ngươi cũng được, mười lượng bạc. Bao luôn ngươi bán ra với giá nào thì mua lại với giá đó.”

“Mười lượng?” Người hỏi chuyện lộ ra ánh mắt hoài nghi, “Ngươi thật sự có thể bàn chuyện với Duẫn gia đại lão gia? Nếu ta giao mười lượng cho ngươi, ngươi có thật sự có thể giúp bà con của ta lấy lại khế đất với giá cũ à? Ừm, có hơi ít không nhỉ?”

Tam Đao hề hà cười: “Nếu ngươi giao trước mười lượng, khế đất nguyên giá thu hồi. Nếu ngươi muốn nhìn thấy khế đất trước thì tăng thêm mười lượng. Ngươi có thể suy tính kỹ lưỡng, quyết định xong thì đến thành tây tìm ta, bảo muốn tìm Đao ca, tự động có người đến đưa ngươi đi gặp ta.”

“Đao ca? Ngài là Thư Tam Đao?!” Thành nhỏ, vài tháng ngắn ngủi cũng đủ khiến cho tám phần mười người sống ở đây biết đến đại danh của Đao ca.

“Khụ, Thiệu thúc, tôi còn chút chuyện cần Tam… Đao ca, thúc…” Thủ Căn thấy Tam Đao dám bàn mối làm ăn trước mắt mình, lại không muốn làm lớn chuyện, khiến Duẫn gia sinh hận, Thư gia chú ý bèn tìm cớ thoái thác.

“À à xin lỗi. Đao ca, vậy xin để tiểu lão nhi bàn bạc lại với mấy người họ hàng, sau đó chúng ta sẽ thảo luận. Thủ Căn này, các người có việc thì cứ giải quyết trước, nhớ là xây cất xong xuôi phải mời bà con hàng xóm đến quây quần nhấm nháp tí rượu nhé.”

“Nhất định nhất định.” Thủ Căn khom người đưa tiễn, đối với những người hàng xóm đã từng chiếu cố nhà mình không ít, y vẫn luôn cảm kích trong lòng. Tuy cũng có vài người thấy chết không cứu, nhưng đa số đều bố thí cho bọn họ chút cơm ăn mỗi khi họ cầm cự không nổi.

Tam Đao phất tay, ngụ ý đã biết.

Hai người vừa ly khai đã có hai tên nhìn như lưu manh vô lại đến đứng cạnh đống vật liệu xây dựng, thảo nào Tam Đao lại yên tâm bỏ đi. Thủ Căn còn chưa nghĩ đến phải tìm người trông chừng.

Một người phía trước, một người phía sau. Tam Đao đi sau nhìn Thủ Căn đi trước, trong lòng không biết là mùi vị gì. Muốn bước lên dìu y nhưng dựa theo kinh nghiệm xương máu của bản thân, hắn biết mình chắc chắn bị ăn mắng, cho nên hắn đành phải lủi thủi bám theo. Đi hoài đi mãi, đi đến lúc tâm tình của hắn dần có chuyển biến. Từ đau lòng biến thành chua xót, tự thấy bản thân đối với người kia tình sâu nghĩa nặng, nhưng hình như y hoàn toàn không hiểu, đừng nói cùng hắn thân cận, chỉ một chút ý tốt của hắn y cũng ra sức khước từ. Đưa y tiền để y trả nợ, y cư nhiên viết giấy nợ cho hắn, chờ trả sau. Ngươi nói thử xem tình cảm của hắn khó tiếp nhận đến thế sao?

Càng nghĩ càng bực mình, càng nghĩ càng tủi thân, chua xót thoáng chốc lên men rồi bốc cháy thành lửa giận.

“Ê!”

Thủ Căn tiếp tục đi.

“Hà Thủ Căn!”

Thủ Căn ngoảnh lại liếc hắn một phát rồi vẫn cắm đầu đi về phía thành tây.

“Họ Hà kia, lão tử nói chuyện với ngươi ngươi có nghe không!”

“Từ khi nào ngươi biến thành lão tử (cha) ta?” Thủ Căn không thèm dừng bước.

“Hà…! Căn Tử ca, ca muốn giận đến khi nào nữa?” Tam Đao lập tức xuống nước.

Thủ Căn trầm mặc một hồi, nhìn Tam Đao đi đến bên cạnh mới thấp giọng nói: “Ta không giận. Chẳng qua hiện tại ta có nói gì ngươi cũng không nghe lọt tai, bảo ngươi đừng đắc tội Duẫn Phát Tài, dùng tiền chuộc khế đất, ngươi lại xách đao đi uy hiếp hắn. Ngoài mặt thì hắn sợ hãi đem khế đất giao ra nhưng loại người như hắn làm sao có thể không ghi hận trong lòng? Nếu như sau này ngươi rời khỏi Phiến Mã thì không sao, ngươi lại bảo ngươi muốn dừng chân ở đây, nhưng lại đi đắc tội thứ tiểu nhân ấy. Ngươi không sợ Duẫn gia, vậy Thư gia thì sao?”

“Thư gia?” Khóe miệng Tam Đao nhếch lên thành một nụ cười là lạ, rất cổ quái, có chút coi rẻ.

“Ca, ca yên tâm, ta nếu đã trở lại thì chẳng sợ đắc tội thằng nào.”

“Ây da, ngươi… Ta không biết ngươi bên ngoài quậy phá ra sao, nhưng một người dù lợi hại vẫn không làm sao so được với cả gia tộc người ta, huống chi họ cắm rễ ở đây đã hơn hai mươi năm.”

“Ca, vậy ca thấy khi Duẫn Phát Tài ra giá hai trăm lượng bạc, ca có trả nổi không? Mảnh đất nhà ca hồi trước hắn trả bao nhiêu? Được hai mươi lượng không? Ca có biết chỉ có đất đai tại nơi phồn hoa nhất vùng Giang Nam, thậm chỉ cả kinh thành, mới có giá đấy không? Hai trăm lượng bạc, ta dùng mua một căn tiểu viện hai lầu ở Giang Nam còn dư đó!”

Thủ Căn không hé răng tiếng nào. Tam Đao nói không sai, mảnh đất nhà tổ của y lúc trước bị Duẫn Phát Tài nửa cưỡng bách nửa giao dịch mua lại. Hắn không trả bạc, chỉ trả gạo, tổng cộng mười chín thạch gạo, tương đương khoảng mười bảy lượng bạc. Mười chín thạch gạo kia phần lớn dùng để đổi thuốc thang, đổi con gà mái già, đổi nhân sân, còn lại chỉ đủ cho cả nhà miễn cưỡng no bụng, còn đâu ra tiền mà chuộc đất. Nhưng vì sao họ lại chấp nhận giá thấp như vậy, tuy lão cha cố chấp chỉ biết đọc sách của y phải gánh một phần trách nhiệm, nhưng chủ yếu do Duẫn Phát Tài giở thủ đoạn, ép họ không thể không kê giá thấp, cũng không thể không bán cho hắn.

“Nghĩ lại xem Duẫn Phát Tài khi xưa đối xử với ca thế nào, đối xử với những hàng xóm nhà cửa bị thiêu rụi thế nào, ta phế một cánh tay của hắn còn nhẹ tay cơ. Nếu không phải lúc trước hắn tập hợp một đám lưu manh bức gia đình ca đến cùng đường, lại không cho người khác mua đất của ca, nhà các người có thảm như vậy không? Hơn nữa dù là ta cũng đào đâu ra hai trăm lượng chứ.”

Thủ Căn lặng lẽ không nói lời nào. Y biết tất cả những gì Tam Đao nói đều đúng, y cũng muốn Duẫn gia bị trừng phạt. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, chính vì Tam Đao đối xử rất tốt với y, y càng không thể cho hắn nhúng tay vào việc nhà của y. Y không nỡ để hắn vì y mà đụng chạm những người không thể đụng chạm.

“Ca, ta nói này, ca đừng thần hồn nát thần tính. Đám người Thư gia kia làm sao chỉ vì một tên tép riu như ta mà xé to chuyện. Yên tâm, Duẫn gia bất quá cùng quản gia của Thư phủ có chút quan hệ thân thích, một khi Thư gia đổi chủ, quản gia tự nhiên cũng bị đổi theo.”

“Thư gia sắp đổi chủ?” Thủ Căn kinh ngạc.

“Ừ. Nghe nói lão đương gia nhà bọn họ chuẩn bị nhượng vị, đám cháu chắt đang quậy ẫm ĩ, những chuyện vặt vãnh như lông gà vỏ tỏi chúng căn bản không thèm quản, cũng chưa từng quản.”

“Được vậy thì tốt. Nói trở lại,” Thủ Căn cố giữ mặt giận, “ta hỏi ngươi, đống gỗ đá kia lấy đâu ra? Có trả tiền chưa? Bao nhiêu? Còn nữa, thêm tiền thợ tổng cộng bao nhiêu? Ta…”

“Ký giấy nợ cho ta nữa hả? Được lắm, chờ nhà xây xong ta tính với ca.” Trong đầu Tam Đao nảy ra một ý, thuận miệng đáp ứng.

“Trên mình ngươi có tiền không? Tiền công của thợ nhất định phải trả, cùng là người nghèo với nhau.”

“Ta biết. Đủ tiền mà.”

“Buổi tối ngươi qua ăn cơm không?”

“Thành hoàng miếu kia ấy hả? Già trẻ lớn bé đều nhét chung một chỗ, ta muốn làm gì ca cũng không làm được, ta ra ngoài tìm ổ khác để trú. Ca, ta đi đây, mai gặp nhau ở công trường.”

Thư đại lưu manh biến đi thật nhanh, tránh khỏi chiếc giày yêu quý đang phi tới của Thủ Căn ca nhà hắn.

Thủ Căn khập khiễng bước tới nhặt giày lên, phủi phủi mấy cái, mang vào chân rồi ra khỏi thành.

Tuy Tam Đao đã quay lại nhưng bọn họ đều có cuộc sống riêng, cũng giống như trước đây.

Đối với Thủ Căn mà nói, việc Tam Đao trở về thật sự đã giúp y nhẹ gánh không biết bao nhiêu, ít ra chủ nợ của y hiện giờ chỉ còn một người, mà người này lại không ép y phải lập tức trả tiền. Về nhà làm sao báo tin với cha mẹ đây, nếu bảo họ biết khế đất đã thu lại, hơn nữa họ rất nhanh có thể dọn vào nhà mới, không biết bọn họ sẽ có biểu tình gì?

Cả nhà Hà gia vui mừng khôn xiết. Lúc dọn về, Hà phụ dẫn ba người con trai đi kính rượu tất cả những hàng xóm đã từng giúp đỡ họ, nhà nào cũng được tặng hai quả trứng gà. Điều ngộ nghĩnh nhất là Thư Tam Đao giúp họ nhiều nhất lại không lộ mặt. Mãi cho đến sau khi nhà họ dọn xong cả nửa tháng, vào một ngày đầu tháng mười hai, Tam Đao đêm hôm khuya khoắt trèo vào nhà Hà gia, gõ gõ cửa sổ phòng Thủ Căn.

“Ngươi mặc như vậy không lạnh sao?” Thủ Căn lắc đầu, đóng cửa phòng. Vừa quay lại y đã thấy Tam Đao đang chễm chệ trên giường mình.

“Nửa tháng nay ngươi đã đi đâu? Chẳng thấy bóng dáng.” Thủ Căn bước qua đẩy hắn ra rồi cởi giày chui vào chăn ngồi.

“Ta cũng lạnh.” Tam Đao kéo chăn muốn chui vào.

“Lạnh? Lạnh mà ăn mặc kiểu đấy? Biến! Lên ghế ngồi!”

Tam Đao giận dỗi, “Ca đối xử với chủ nợ lớn nhất của ca như thế à?”

“Đao đại gia, lần sao ngài đến nhớ báo trước tiểu nhân một tiếng, tiểu nhân nhất định sẽ mở rộng cửa nghênh đón ngài vào phòng lớn, khoản đãi thịnh tình. Còn nữa, ngài phải để cả nhà tiểu nhân quỳ lạy ngài, lập bài vị thờ ngài, mỗi ngày ba bận thắp hương.” Thủ Căn im miệng, biểu tình Tam Đao như sắp khóc đến nơi.

“Ca ăn hiếp ta! Trên đời này chỉ có ca dám ăn hiếp ta!”

“Eo ơi buồn nôn quá, ngươi đến làm gì? Lần nào cũng nửa đêm canh ba mới mò tới, sao, không dám gặp mặt người khác phải không?”

“Còn chẳng phải sợ muội ca quấn lấy ta sao.” Nam nhân cảm thấy rất tủi thân.

“Ngươi không nói ta cũng quên mất. Nhớ phải tránh xa muội ta một chút.”

“Căn Tử ca, ca yên tâm. Trái tim ta dành cho ca có trời làm chứng, tuyệt đối không ai có thể lay động. Con bé muội muội của ca miệng còn hôi sữa, chưa lớn hẳn, ta cần nó làm gì? Nó làm ấm chăn cho ta ta còn ngại…”

“Im đi!”

“Hỡi ôi…”

“Ngươi dùng hết bao nhiêu tiền?”

“Không nhiều, hết thảy tổng cộng tám, chín mươi lượng.” Tam Đao rất muốn nắm tay Thủ Căn nhưng lại không dám.

“Tám, chín mươi lượng?!” Thủ Căn suýt ngất, “Sao nhiều vậy? Chẳng phải chỉ mời bốn người thợ thôi sao? Ta còn giúp một tay mà.”

“Vật liệu nữa kìa, quý ngài không xem thử xem tiểu nhân dùng vật liệu loại nào cho quý ngài. Ai bảo ca cứ gào thét đòi trả tiền, đối phương đương nhiên chiếu theo giá thị trường mà tính toán, gỗ sam trăm năm làm xà nhà, tổng cộng sáu cây. Chỉ sáu cây này thôi đã hết phân nửa tổng số tiền, còn có… Ca?”

“Sao ngươi không hỏi ta trước?” Giọng Thủ Căn run run, nhưng lần này không phải là giận mà là sợ. Tám, chín mươi lượng bạc, y làm sao trả nổi? Chừng nào mới có thể trả hết?

“Ta còn chưa tính lãi đấy nhé. Ta đã nghĩ qua, ta không có nghề ngỗng, nên ta muốn ở Phiến Mã tìm đại một việc làm. Cho vay nặng lãi có vẻ không tệ, ca là con nợ đầu tiên của ta, lãi suất có thể tính thấp một chút. Ca thấy mỗi tháng hai phân thế nào? Nếu như ca đồng ý thì đây, giấy nợ đây, ta mang đến sẵn cho ca, ca chỉ cần ký vào là được.”

Tam Đao vừa nói vừa lấy từ trong ngực ra một tờ giấy nợ đưa đến trước mặt Thủ Căn. Thủ Căn đần mặt nhìn tờ giấy nợ.

“Ngươi, ngươi chẳng phải ở trong thành làm tay chân cho người ta à? Sao lại còn muốn cho vay nặng lãi?”

“Tay chân?” Lần này đến lượt Tam Đao ngu người, bất quá hắn lập tức cười lớn, cười đến nỗi hai mắt híp thành sợi chỉ.

“Ca, kiếm ăn khó khăn quá. Tiểu đệ mấy năm nay lăn lộn bên ngoài cực khổ kiếm được chút tiền đều đã xài hết trên mình ca, nếu bây giờ không nhân lúc còn chút sức lực đi chém chém giết giết, tìm thêm vài kế sinh nhai thì ngày tháng sau này khó sống lắm nha! Hay là… Ca nuôi ta đi?”

“…Nuôi ngươi là hết nợ sao?”

“Đừng nói vậy, huynh đệ còn phải sòng phẳng, chúng ta chuyện nào ra chuyện nấy. Huống chi chủ ý giấy nợ là do ca đưa ra, hồi đầu ta bảo ta tặng ca, ca không thèm, nếu đã như vậy thì tiểu đệ đây cũng không khách khí nữa.”

“Tam Đao.”

“Hả?”

“Ngươi giết ta đi.”

“Ca, nghe quý ngài nói kìa! Chẳng phải chỉ là tám, chín mươi lượng bạc, à, còn có tiền lúc trước ta trả nợ giúp ca, tổng cộng khoảng một trăm lượng thôi sao? Như vậy đi, vì tình cảm bao lâu nay của chúng ta, tính cho ca một số chẵn, tiền trả nợ đều là ta cho ca, xem như ca thiếu ta tất thảy một trăm lượng bạc, về phần lãi suất, chúng ta cứ theo hai phân một tháng mà tính. Ca, quý ngài xem xem, tiền nợ cũ chỉ cần ngài chịu thì ta đều bỏ hết. Còn tờ giấy nợ này thì…”

“Thư Tam Đao!”

“Có!”

“Ngươi chuẩn bị sẵn hết rồi phải không!”

“Thế nào? Giận à? Không định trả đủ à? Không sao, tình cảm giữa ta và ca ra sao chứ, ca không muốn trả thì chỉ cần nói một câu thôi là bỏ qua hết.” Tam Đao nói xong còn đem tờ giấy nợ một trăm lượng nọ nhét lại vào ngực.

“Khoan đã!”

“Hửm?”

“Đưa đây.”

“Ca… Ca chắc chắn? Ta thật sự không để trong lòng, ca không thích trả thì ta sẽ không nói thêm gì nữa đâu, ai bảo trước đây ca cho ta ăn cơm của ca?”

Tam Đao bộ dạng tiểu nhân đắc chí nhìn Thủ Căn lửa giận đầy bụng.

“Câm miệng!” Thủ Căn giật lấy tấm giấy nợ, cắn ngón tay điểm chỉ.

“Ôi chao… Ôi chao…” Vừa không để ý một chút mà Căn Tử ca nhà hắn đã cắn chảy máu ngón tay làm Tam Đao xót gần chết.

“Ca, ca nhanh nhảu như vậy làm gì, cả mực ta cũng đã chuẩn bị xong xuôi…”

Thủ Căn tung cước.

“Ca, thật ra tiền không khó trả… Ca không có bạc thì cứ dùng thân thể… Ca, đừng đánh đừng đánh! Đau đau đau! Ca, sao ca lại nỡ dùng ghế đập ta!”

“Ta đập chết tên khốn nạn nhà ngươi!”

“Ấy! Ca, cẩn thận cái giò của ca…”

“Chạy đi đâu! Cho ngươi từ sáng đến tối suy nghĩ vớ vẩn này! Cho ngươi không học hành đàng hoàng này! Cho ngươi không phân biệt tốt xấu này! Cho ngươi cho vay nặng lãi này! Cho ta vay cắt cổ thử xem, ta không đánh ngươi dến cha mẹ nhận không ra thì ta theo họ ngươi luôn!”

“Ca, tha cho tiểu đệ đi, trừ ca ra, ta thề ta không hề cho ai vay nặng lãi cả. Ca, đừng dùng giày đánh vào mặt ta…”

“Cạch!” một tiếng. Có người phá cửa bỏ trốn.

“Đại ca, vừa nãy là Tam Đao ca sao?” Có người nghe thấy tiếng ồn từ phòng bước ra.

“Về ngủ!” Thủ Căn vừa nhảy lò cò vừa quay lại hét lên, dọa em gái y co rúm người, thoắt cái rụt đầu vào phòng.

Từng ngày cứ như vậy mà trôi đi.

Có nơi an thân, Hà gia dần dần thoát khỏi cảnh bần cùng. Dưới sự nỗ lực của Thủ Căn, cả nhà bắt đầu có thịt cá để ăn. Hà phụ thậm chí cân nhắc việc cho lão nhị Trung Nguyên đi thi. Mọi việc như dự đoán của Tam Đao, Duẫn gia tuy uất ức nhưng tuyệt không tìm Hà gia gây sự, bên Thư gia càng không có động tĩnh gì. Hai năm qua, Tam Đao vẫn lăn lộn tại Phiến Mã, bất quá phần lớn thời gian đều chẳng thấy tăm hơi. Ngay cả Thủ Căn một năm cũng không gặp được hắn mấy lần, hắn nói ra thành làm việc. Về phần làm việc gì, hắn không nói, Thủ Căn cũng không hỏi.

Trong hai năm, tuy Tam Đao không thường ở lại trong thành nhưng chuyện hay ho hắn làm được chẳng vì thế mà ít đi.

Tỷ như: Khi Hà mẫu sắp xếp chuyện hôn sự cho con trưởng, hắn thu được tin bèn quyết tâm phi ngựa từ ngàn dặm trở về, mang theo tờ giấy nợ một trăm lượng lãi suất hai phân mỗi tháng đến thẳng nhà gái. Không cần nói, chuyện hôn nhân này đương nhiên chìm vào quên lãng, không biết vì sao mà hủy bỏ. Phía nhà gái bị Tam Đao cảnh cáo không cho nói nguyên nhân thoái hôn thật sự với Hà gia, chỉ được bảo vì họ ngại chân Thủ Căn tật nguyền. Tuy Hà gia chỉ đành thất vọng thở dài, nhưng trong lòng Thủ Căn đã mười phần chắc chín nguyên nhân có dính dáng đến tên lưu manh nọ. Bất quá dù nguyên nhân có là gì đi nữa thì bản thân thật sự là một thằng thọt, lại còn nợ nần đầy mình, y không muốn làm hại khuê nữ người ta. Lại tỷ như: Đầu năm nay, không biết vì Tam Đao kìm chế đã lâu hay kìm chế quá sinh nóng nảy, nửa đêm trèo vào phòng Thủ Căn, cầm giấy nợ đòi Thủ Căn trả lãi. Tuy bởi vì Thủ Căn sống chết không muốn nên hắn vẫn chưa đạt thành ý nguyện, nhưng xem như không no cũng đỡ thèm, hắn chiếm được không ít lợi lộc con con. Song cũng chính vì chút lợi lộc con con ấy mà hắn không thể không lẩn tránh ngoài thành hai ba tháng mới dám quay lại Phiến Mã. Bởi vì… Thủ Căn đêm đó bị hắn chọc lên cơn điên, vác dao chặt củi chém hắn, còn nói mai sau gặp hắn một lần thì chém một lần. Sống cùng Thủ Căn bao năm, biết rõ lần này Căn Tử ca của hắn thật sự bùng nổ, hắn không muốn chết lại không muốn đánh trả, chỉ đành tiếp tục trốn trong thành chờ thời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.