Gả Muội

Chương 7: Khác thường




- Thần Dạ, đa tạ!

Nhìn qua quang kén, Phong Ma ôm quyền, rung giọng nói.

Cùng thân là nam nhân, Phong Ma biết rõ nếu như trước mặt Thần Dạ nói cảm tạ thì quá xa lạ, quá khách khí, bọn họ là huynh đệ, không cần khách khí như vậy.

Cho nên Phong Ma chỉ có thể nói ở đây!

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Bình phục cảm xúc nhìn qua gương mặt khổng lồ ở phía chân trời, Phong Ma trầm giọng hỏi.

Tồn tại cường đại như vậy, Phong Ma cùng Liễu Nghiên chưa từng nghe qua, hai người chia tay mọi người ở Thiên Nhất Môn sau đó đi tới trung vực, trong thời gian mấy năm đó bọn họ không phải không gặp qua cao thủ cường đại, mà cao thủ Thánh Huyền cũng không có bổn sự như chưởng khống giả nơi đây.

Cũng mặc kệ là cao thủ bực nào cũng không mang lại rung động quá lớn cho phu thê Phong Ma, dù Phong Ma thân là truyền nhân Thanh Đế, đã từng gặp qua ý thức của Thanh Đế cũng vậy, thực sự không thể nào suy đoán ra thực lực vốn có của hư ảnh này, hắn đáng sợ bao nhiêu?

- Bổn tọa là ai?

Gương mặt hư ảo trầm mặc hồi lâu, sau đó đột nhiên tức giận nói:

- Bổn tọa là ai liên quan gì tới các ngươi, ngươi nên quan tâm chính mình đi.

Thời điểm hắn tức giận gầm lên, lập tức làm cho thiên địa chấn động long trời lở đất, từng đợt phong bạo cực đoan từ gương mặt khổng lồ này tuôn ra, lực lượng này đủ hủy thiên diệt địa!

Nhưng với phu thê Phong Ma trải qua nhiều sinh tử, phong bạo cho dù đáng sợ nhưng đừng mơ tưởng làm phu thê bọn họ lui bước, thậm chí trong mắt Phong Ma mang theo ý vui vẻ.

Quả nhiên cho dù là ai cũng có nhược điểm, nhưng chỉ càng cường đại thì khó phát hiện nhược điểm, Phong Ma ngược lại không ngờ chỉ câu hỏi bình thường lại tìm được nhược điểm của chưởng khống giả.

Phong bạo đầy trời càng điên cuồng, nhưng thời điểm tới gần quang kén thì dừng lại, lập tức phanh một tiếng, biến mất vô tung vô ảnh.

Lúc này gương mặt hư ảo khổng lồ nhìn chằm chằm quang ảnh này, vẻ khiếp sợ hiện ra rõ ràng.

Trong quang ảnh của quang kén nhàn nhạt kia, giờ phút này đang có khe hở thật nhỏ, trên quang kén xuất hiện vết rạn như mạng nhện, chậm chạp lan ra các nơi, chuyện này có ý nghĩa người bên trong sẽ phá kén mà ra.

Nhìn thấy gương mặt hư ảo khiếp sợ, Phong Ma cùng Liễu Nghiên cũng tò mò, sau đó khiếp sợ, phá kén mà ra, đối với Thần Dạ mà nói chỉ là chuyện bình thường, nếu hắn làm không được thì mới khiến người ta kỳ quái.

- Mới hai tháng mà thôi, không ngờ hắn đã đi tới bước này, năng lực của hắn đúng là khiến bổn tọa ngoài ý muốn.

Gương mặt hư ảo khổng lồ than nhẹ một riếng, mà phu thê Phong Ma nghe được thì mới hiểu rõ vì sao gương mặt hư ảo khiếp sợ như thế.

Tính toán thời gian, phu thê bọn họ từ khi bị vây khốn và tới lúc phá kén ra ngoài cũng đã hơn nửa năm.

- Thằng này xem ra lại đi trước chúng ta!

Phong Ma cảm thán.

- Ngươi như thế nào nói thế?

Liễu Nghiên nhíu mày lại, đột nhiên hỏi.

Phong Ma hơi giật mình, nói:

- Cảm thán mà thôi, không có gì!

Liễu Nghiên thật sâu nói ra:

- Phong Ma, ngươi là truyền nhân Thanh Đế, so sánh với Thần Dạ là không thể tránh né, nhưng mà ngươi đừng quên, Thần Dạ hắn là huynh đệ của ngươi, đáng giá cho ngươi dùng mạng giữ gìn.

Nghe vậy Phong Ma cười khổ:

- Nghiên nhi, ta làm sao là người như thế chứ? Không thể phủ nhận, sư tôn từng nói nhất định phải vượt qua truyền nhân Cổ Đế, cho dù thủ đoạn nào cũng được. Nhưng sư tôn là người đỉnh thiên lập địa, ta cũng là người đỉnh thiên lập địa, ta làm sao đi làm chuyện hèn hạ đây? Nghiên nhi, ngươi xem thường ta rồi.

Liễu Nghiên đem thân thể, nhẹ nhàng rúc vào Phong Ma trên bờ vai, ôn nhu nói:

- Ngươi là phu quân ta, chúng ta đi cùng đường, từ Đại Hoa hoàng triều đi đến nơi đây, ta sao không biết cách làm người của ngươi, ta cũng biết ngươi sẽ không làm chuyện hèn hạ, chỉ là, ta quá quý trọng cho nên không đành lòng mất đi. Thực xin lỗi, ngươi đừng trách ta!

- Ta làm sao trách ngươi chứ?

Ánh mắt Phong Ma hiện ra một tia đau đớn, nói:

- Nghiên nhi, chờ chúng ta rời khỏi đây, trở về Đại Hoa hoàng triều, không bao giờ quản chuyện hỗn loạn ở thế gian nữa, chúng ta hãy theo nhạc phụ đại nhân, an hưởng cả đời này, cũng thuận tiện giúp Thần Dạ chiếu khán Đại Hoa hoàng triều!

- Không được!

Liễu Nghiên đột nhiên nói ra:

- Ngươi đã đáp ứng ta, không thể nhi nữ tình trường.

- Thế nhưng mà...

- Không có gì thế nhưng mà...

Liễu Nghiên cười rất hạnh phúc:

- Kiếp nầy có thể gặp ngươi, đạt được ngươi trìu mến, Liễu Nghiên ta không có chút tiếc nuối nào!

- Thế nhưng mà, ta sẽ có tiếc nuối!

Phong Ma ôm Liễu Nghiên, dường như giờ phút này biến thành vĩnh cửu.

Cảm nhận được trìu mến, cảm thụ được người bên cạnh run rẩy, trong ánh mắt Liễu Nghiên tràn ngập dịu dàng, một tia ảm đạm lại hiện ra, thân thể mềm mại cũng run rẩy một chút.

- Phong Ma, để ta sinh con cho ngươi đi.

Trong quang ảnh cực lớn, hiện tại nhìn qua càng thêm rõ ràng, quang kén kia đang rạn nứt nhanh hơn, ngắn ngủn hơn mười phút ngắn ngủi phu thê Phong Ma tuy không nghe được âm thanh nào, nhưng lúc này nó lại ỏổ tung, một đạo thân ảnh từ trong quang kén lao ra ngoài.

Thần Dạ phá kén mà ra, quâng ảnh cực lớn biến mất không thấy gì nữa.

Phong Ma nhíu mày, khí tức hung hãn trong người bắn ra mãnh liệt, gương mặt khổng lồ đã từng nói qua, phải chờ đủ người tới, ngày nay Thần Dạ phá kén mà ra, là thời điểm khảo nghiệm tiếp theo.

Mà tâm tính Phong Ma cũng phải khẩn trương lên, bởi vì gương mặt hư ảnh khổng lồ quá cường đại.

Ở giữa không trung xa xa, Thần Dạ đứng thẳng, cảm thụ khác xa ngày trước, Thần Dạ kìm lòng không được cảm thán một tiếng, năng lượng hoang vu quá cường đại..

Hắn phí thời gian tu luyện thật lâu, hấp thu năng lượng hoang vu cũng khiến tu vị của hắn tăng vọt.

Trong cảnh giới Tôn Huyền tu vị tinh tiến nhanh chóng như thế cũng hiếm thấy.

Dùng Thần Dạ làm trung tâm, phạm vi mấy ngàn thước chung quanh không còn khí tức hoang vu, đại địa bổn nguyên trôi nổi trên đỉnh đầu Thần Dạ, khiến khí tức hoang vu không dám tiến tới nửa bước.

- Kế tiếp có lẽ có động tác mới a?

- Đúng thế, như ngươi mong muốn!

Một giọng nói lạnh như băng đột nhiên vang vọng, không chờ Thần Dạ kịp phản ứng, hư không chung quanh hắn vật đổi sao dời, giống như thời không thác loạn, thời điểm tỉnh táo lần nữa, trên mặt đất đã khác trước.

- Thần Dạ!

- Phong Ma huynh, Liễu Nghiên cô nương!

Thần Dạ hoảng loạn tinh thần, qua một lát đầu óc khôi phục bình thường, nhìn qua hai thân ảnh ở xa xa thì kích động kêu lên.

- Ha ha, các ngươi quả nhiên không có việc gì, ta rốt cuộc tìm được các ngươi.

Nói xong lại tiến lên, sau đó ôm lấy Phong Ma thật sâu.

Phong Ma cùng Liễu Nghiên hai mắt nhẹ nhàng run rẩy, thực tế Liễu Nghiên là nữ tử, nghe nói như thế nước mắt suýt nữa chảy xuống, chỉ có trải qua hoạn nạn mới biết chân tình, ở trong này dày vò như thế, nhưng Thần Dạ đạo nghĩa không thể chùn bước tiến vào trong nơi đây, phần tình nghĩa này khiến bọn họ cảm động.

- Liễu Nghiên cô nương, đến đây, cũng ôm một cái, ha ha, Phong Ma huynh, sẽ không ăn dấm chua chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.