Gả Muội

Chương 52: Nghi ngờ




Bạch Tâm Nhu thấy trong lòng thật khó chịu, nàng tuy rằng thường xuyên cùng Tĩnh vương hẹn hò, nhưng nàng cũng biết cái gì là trinh tiết, nàng tuyệt đối sẽ không ở trước ngày cưới của mình với Tĩnh vương đem trao thân mình cho hắn.

Nếu như nàng cho Tĩnh vương, mà không hắn cưới nàng, nàng không phải sẽ gặp rắc rối sao? Cho nên, nàng chỉ trao thân mình cho nam nhân sẽ lấy nàng.

Khương sườn phi cũng cáu giận đuổi tới, tức giận chỉ chỉ cái trán của Bạch Tâm Nhu, lạnh lùng nói:“Nương bình thường dạy ngươi như thế nào? Không biết tốt xấu, còn chưa lập gia đình liền sốt ruột đem thân mình dâng lên cho người ta. Tĩnh vương yêu chính là sắc đẹp của ngươi, ngươi cho là hắn thật sự yêu con người của ngươi? Hiện tại ngươi bị người khác chỉ trỏ như vậy, ngươi cho là hắn sẽ bỏ qua danh dự của hoàng tử mà đến cưới ngươi? Nằm mơ!”

Bạch Tâm Nhu vừa nghe, đẩy mạnh tay Khương sườn phi ra, cắn răng nói:“Nương, ngay cả người cũng không tin ta? Ta không có, ta thật không có, khẳng định có người ở sau lưng hãm hại ta. Nga, ta nhớ ra rồi, là tiểu thư Trình gia, Trình Anh, vẫn luôn đố kị ta, muốn cướp thanh danh mỹ nhân của ta, việc này khẳng định là do nàng nói.”

“Súc sinh, đến bây giờ ngươi còn nói sạo, bình thường ngươi cùng Tĩnh vương qua lại, ngươi cho là lão nương không biết? Hiện tại chỉ có xem Tĩnh vương có nguyện ý hay không cưới ngươi, nếu không ngươi chờ chết đi!” Khương sườn phi tức giận đến vỗ ngực, nàng như thế nào lại sinh ra nữ nhi như vậy.

Bên trong, Bạch Tâm Oánh cũng vẻ mặt đắc ý đuổi theo ra ngoài, theo sau ra vẻ bộ dạng của người tốt, khổ sở giúp đỡ hai người nói:“Nương, tỷ tỷ, hai người đừng khóc, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, việc này nếu để cho Ninh thứ phi biết, nàng ta nhất định sẽ nói người trị gia không nghiêm, khiến cho phụ thân bỏ người.”

“Làm sao không thể người ngoài biết? Hiện tại tất cả mọi người đều đã biết, còn đang bàn tán xôn xao, Ninh thứ phi còn có thể không biết?” Khương sườn phi tức giận đến thần kinh muốn nổ tung. chờ khi bà ta vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy đám người Bạch Tâm Nhị đi vào.

Bạch Tâm Nhị thấy Khương sườn phi đang nhìn mình, sớm dựa theo thương lượng vừa rồi cùng Tuyết Thiền, Giáng Hồng, giả bộ tỏ ra mình cái gì cũng không biết, nghi hoặc nhìn về phía Khương sườn phi,“Sườn phi, xãy ra chuyện gì ?”

Bạch Tâm Nhị vẻ mặt lo lắng, mười phần là bộ dáng của người tốt, trong lòng lại nhịn không được bật cười, nhìn thấy Bạch Tâm Nhu kinh ngạc khó chịu, nàng cảm thấy thật sảng khoái, cho nàng ta sau này còn dám khi dễ nàng nữa không.

Nếu không phải Bạch Tâm Nhu kêu Chu Vân, Lam Vân tung tin nàng bị bỏ, nàng cũng sẽ không lấy kế gậy ông đập lưng ông để trị nàng ta.

Chỉ cần không chọc nàng, hết thảy đều dễ làm, muốn chọc, đối phương cũng sẽ không có ngày tốt.

Nhìn thấy Bạch Tâm Nhị có bộ dạng thân thiết, trên mặt Khương sườn phi tràn đầy cười lạnh, nàng ta thật tình quan tâm Tâm Nhu? Chỉ sợ trong lòng sớm cười đến nở hoa rồi.

Khương sườn phi hừ lạnh một tiếng, đem thân mình đang xụi lơ của Bạch Tâm Nhu nâng dậy, lạnh lùng nói:“Ngươi là người như thế nào ta làm sao không biết? Đừng tại đây giả vờ giả vịt, Tâm Nhu, chúng ta vào phòng khách đã, chờ phụ thân ngươi đến đây thay ngươi đòi lại công bằng, không thể để Tĩnh vương không công lại chiếm tiện nghi của ngươi.”

“Chính là, nói không chừng chuyện xấu có thể thành chuyện tốt, Tĩnh vương sẽ cưới tỷ tỷ làm Vương phi cũng không chừng?” Bạch Tâm Oánh không mặn không nhạt liếc Bạch Tâm Nhị một cái, cùng Khương sườn phi giúp đỡ Bạch Tâm Nhu vào phòng khách.

Còn chưa đi vào phòng khách, Bạch Tâm Nhị chợt nghe thấy tiếng khóc của Ninh thứ phi từ xa truyền đến, từ xa đã thấy Ninh thứ phi dẫn theo Bạch Tâm Đồng, Bạch Tâm Họa, giúp nàng đỡ cái bụng tròn vo vẻ mặt đẫm lệ đang đi lại đây.

Vừa đi đến trước mặt Khương sườn phi, Ninh thứ phi liền bi phẫn cắn môi, oán hận nhìn về phía Bạch Tâm Nhu, buồn bực phất tay áo nói:“Tỷ tỷ, làm sao có thể biến thành như vậy? Trong phủ làm ra loại chuyện dọa người này, chính nàng dọa người cũng liền thôi, thế nhưng lại liên lụy hai nữ nhi chưa lấy chồng của ta!”.

Bạch Tâm Nhị vừa nghe, không khỏi xoa xoa cái trán, những người này đều thích làm lớn chuyện đi, không tra tra sự tình chân tướng cứ như vậy chỉ trích, xem ra, trong phủ tranh đoạt lợi hại nhất là giữa Ninh thứ phi và Khương sườn phi, ai cũng muốn ồn ào.

Nàng đây, chỉ cần ngồi làm ngư ông đắc lợi.

Ngũ tiểu thư Bạch Tâm Đồng năm vừa mới mười bốn, từ nhỏ thân thể suy nhược, cho nên nhìn qua sắc mặt luôn không tốt, tay nhỏ bé gắt gao túm áo Ninh thứ phi, ý bảo nàng không cần cùng Khương sườn phi cứng đối cứng.

Khương sườn phi vừa nghe, lúc này hai tay chống thắt lưng nói:"Tâm Nhu của ta mang thai con của Tĩnh vương, có gì dọa người ? Nó tương lai sẽ là Tĩnh vương phi, ngươi nói chuyện nên chú ý một chút.”

“Nương!” Bạch Tâm Nhu nghe Khương sườn phi nói như vậy, cũng bất chấp khóc, lúc này túm tay nàng nói:“Người như vậy không phải là thừa nhận người khác hãm hại? Nữ nhi đã nói là mình trong sạch, không tin nương có thể tìm người đến nghiệm thân, có người vu oan, hãm hại nữ nhi, người nhất định phải giúp con tra ra người ở phía sau màn, nếu không nữ nhi nào còn mặt mũi gặp người khác, không bằng để con chết quách đi.”

“Con nói là thật?” Khương sườn phi vừa rồi nổi giận, hiện tại nghe thấy nữ nhi nguyện ý cho mình nghiệm thân, liền đảo mắt, nhanh chóng trấn định tâm tình, mắt nhìn vẻ mặt bi phẫn của nữ nhi, lại hướng Ninh thứ phi bên cạnh đồng dạng phẫn nộ quét tới.

Quét mắt Ninh thứ phi, Khương sườn phi phát hiện nàng ta giận đến gân xanh đều đã nổi lên, mới tinh tế suy nghĩ trong này nhất định vấn đề.

Bạch Tâm Nhu gật gật đầu, hướng Khương sườn phi nói:“Nữ nhi vẫn nói có người hãm hại con, nương vẫn không tin, việc này nhất định phải nói cho phụ thân biết, để người vì nữ nhi mà tra ra kẻ hãm hại ta. Nếu để ta biết ai hãm hại ta, ta nhất định lóc da của nàng, hủy đi xương cốt của nàng!”

Bạch Tâm Nhị nghe được nhất thời sửng sốt, muốn hủy cốt của nàng, nàng ta còn không có bản lãnh đó đâu.

Ninh thứ phi hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:“Ai biết các ngươi có chủ ý gì, Tâm Đồng, Tâm Họa, hiện tại thật xui xẻo bị các ngươi liên lụy thành như vậy, vốn ta muốn vì Tâm Đồng làm mai, nhưng hôm nay người ta vừa nghe chuyện, lập tức hủy bỏ. Tỷ tỷ, ngươi không phải là nên bồi thường Tâm Đồng một mối hôn sự tốt chứ?”

“Khụ khụ......” Bạch Tâm Đồng thuận thế ho nhẹ nhất một tiếng, sắc mặt như cũ thực tái nhợt, lấy tay che miệng đứng ở phía sau Ninh thứ phi .

“Ninh thứ phi nói gì vậy, ngươi không tin Tâm Nhu của ta? Đúng rồi, làm mai cho nữ nhi là chuyện của chủ mẫu, nào đến lượt ngươi, thứ phi có xen vào? Nếu truyền ra ngoài, gia quy của Bạch phủ để ở đâu?” Khương sườn phi bày ra bộ dáng của chủ mẫu, lạnh lùng nâng đuôi lông mày, khiến Ninh thứ phi vừa nghe liền ngẩn ra.

Nàng gắt gao ôm bụng chính mình, nhất thời tức giận đến sắc mặt hết xanh rồi lại hồng, muốn Khương sườn phi vì nữ nhi mình làm mai, không chừng bà ta sẽ gả nữ nhi của mình cho mấy tên ăn chơi trác táng,nên nàng không thể để hôn sự của nữ nhi mình cho bà la sát này làm chủ.

Nhìn hai người đấu võ mồm, Bạch Tâm Nhị cũng vui vẻ thanh nhàn, không có mục đích nên chỉ đứng ở một bên xem diễn, đúng lúc này, Bạch Lưu Thanh cả người phừng phừng tức giận dẫn bọn hạ nhân đi vào sân.

Liền nhìn thấy mọi người đang tranh chấp ngoài phòng khách, cả người ông bị mây đen che phủ giờ đây càng thêm âm trầm, hai tròng mắt sắc bén nhìn Bạch Tâm Nhu, âm thanh lạnh lùng nói:“Nghịch nữ, dám làm ra chuyện gièm pha, còn không quỳ xuống?”.

Bạch Lưu Thanh thanh âm như sấm nặng nề đánh xuống trên người Bạch Tâm Nhu, khiến nàng ta sợ tới mức lập tức "bùm" quỳ trên mặt đất, cả người lạnh run, run run nói:“Phụ thân, xin tin tưởng nữ nhi, nữ nhi vô tội, có người hãm hại con.”

Khương sườn phi có chút khiếp sợ nhìn Bạch Lưu Thanh liếc mắt một cái, nhanh chóng chạy tới ôm lấy Bạch Tâm Nhu, hướng Bạch Lưu Thanh cắn môi nói:“Lão gia, thiếp thân đã muốn phái người đi mời Liễu mẹ, còn có Thành thái y, hay để Liễu mẹ nghiệm thân, xong rồi để thái y xem mạch qua, là có thể xác định trong sạch của Tâm Nhu.”

Nói đến đây, Khương sườn phi thanh âm có chút run run, bởi vì ngay cả bà cũng không tin tưởng Tâm Nhu, có còn trong sạch phải hay không.

Bạch Tâm Nhị bất đắc dĩ cúi đầu, con ngươi thanh lệ chuyên tâm nhìn lòng bàn chân di chuyển, Tuyết Thiền bên cạnh vẻ mặt bình tĩnh, trái lại Giáng Hồng sắc mặt lại có chút trắng bệch, nếu để vương gia tra ra người đứng sau mọi chuyện là quận chúa, thì quận chúa liền xong rồi.

Bạch Lưu Thanh tức giận đến hô hấp dồn dập, lạnh lùng phất tay áo tiến vào phòng khách, ngồi trên ghế chủ vị, hôm nay ông mặc một bộ đồ gấm màu tím thêu bờ sông với những đường tròn chân thật phía trên, trừng mắt nhìn Bạch Tâm Nhu theo sau, “Hoàng Thượng đã hạ chỉ, muốn Tĩnh vương phải đến Bạch phủ cầu hôn Tâm Nhị, dùng kiệu lớn tám người khiêng rước Tâm Nhị vào cửa, Hoàng Thượng vẫn còn tại vị thì Tâm Nhị vĩnh viễn là chính phi của Tĩnh vương, Tĩnh vương muốn nạp thiếp hay lấy sườn phi, phải có sự đồng ý của Tâm Nhị. Nếu như Tĩnh vương không tuân theo, Hoàng Thượng sẽ phái hắn đến nơi hoang vu rồi phong vương ở đó.”

Lời này như cây kim đâm vào trong lòng Bạch Tâm Nhu, vẻ mặt ôn nhu của nàng đột nhiên trầm xuống, lòng lại chìm vào đáy cốc, cảm thấy hít thở nặng nề, cả người đột nhiên như không còn sức lực.

“Phụ thân, Hoàng Thượng thật nói như vậy? Kia...... Tĩnh vương trả lời như thế nào?” Bạch Tâm Nhu thanh âm đã muốn chứa không biết bao nhiêu lo lắng, tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt khăn tay, chờ mong nhìn về phía Bạch Lưu Thanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.