Gả Muội

Chương 36: Gài bẫy




Đồng Châu thành, ngoại ô – Khúc uyển.

Phong Hàn Mộ tựa vào tháp thượng, nhìn chằm chằm Khúc Dương Vũ đang đi qua đi lại trong phòng, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, trong mắt tràn ngập hàn quang, không ôn hòa nho nhã như bình thường. Thế này, hắn và Phong Hàn Bích lại có bảy phần giống nhau!

“Ta nói, Khúc huynh, ngươi nên nghỉ ngơi một chút, đi qua đi lại như vậy cũng không thể biết rõ thân phận người kia.” Phong Hàn Mộ lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên trào phúng.

“Lần trước tại Mị thành, người ta nhìn thấy chính là hắn. Lúc ấy, ta tưởng hắn là Lưu nhi, liền phái Văn Hùng mang hắn về. Nhưng, đêm đó tổn thất năm tử sĩ xuất sắc. Văn Hùng hồi báo, hắn ở cùng một nam tử có võ công sâu không thể lường được, lại thêm hai hắc y nhân bịt mặt võ công cao cường bảo vệ, Văn Hùng nghi ngờ nam tử kia là ca ca của ngươi, thái tử Quỷ Tà.” Khúc Dương Vũ cân nhắc, “Sau đó ta phái trinh thám thăm dò, người kia, là cướp về từ quân doanh của Quý Phỉ.”

“Nói cách khác, người kia thực sự là Thuần Vu Lưu?” Phong Hàn Mộ híp mắt. Người trong thiên hạ đều biết vong quốc chi tướng Quý Phỉ bắt được ba huynh muội thần tiên Thuần Vu gia, nhưng chưa kịp mang người về đã bị U Ảnh quân của Phong Hàn Bích tiêu diệt. Người bắt được từ tay hắn hiển nhiên rõ ràng.

“Không biết, hắn và Lưu nhi giống nhau như đúc, nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt, quan trọng nhất là hắn biết võ công! Lúc ấy Văn Hùng nói ta còn không tin, người nào cũng biết Thuần Vu Lưu của Ngu quốc ghét vũ phu, sao hắn lại có võ công? Chuyện này rất kỳ quặc, nếu người biết võ công đóng giả Lưu nhi xuất hiện ở đây, vậy Bạch y nhân bên cạnh hắn là ai?” Khúc Dương Vũ liên tiếp đặt câu hỏi, khiến Phong Hàn Mộ lâm vào trầm tư.

“Hừ!” Phong Hàn Mộ đột nhiên cười lạnh, “Dù hắn là ai, chỉ cần có thể đối phó Thái tử ca ca của ta, một chút hứng thú ta cũng không có.” Khối ngọc kia, Phong Hàn Bích, ngươi quá sơ suất.

“Lưu nhi của ta nhất định còn trong tay Phong Hàn Bích, dù thế nào, cũng phải bắt được Lưu nhi giả! Chắc chắn hắn biết rõ Lưu nhi ở đâu!” Trong mắt Khúc Dương Vũ hiện lên một tia độc ác, ngữ khí kiên quyết.

“Có trí thì nên......” Sự giễu cợt càng hiện rõ trên mặt Phong Hàn Mộ, “Lúc ngươi gặp được muội muội của hắn, Thuần Vu Lưu đã định trước nằm trong tay ngươi.”

Khổ Trúc uyển.

Khổ Trúc uyển là biệt viện tại Đồng Châu của Lê Khổ, đúng như tên gọi, nơi này có đủ loại khổ trúc. Nghe nói, nơi này quý khí, thanh nhã tĩnh mịch, là nãi nãi của Lê Khổ tặng cho hắn, trái lại, Chung Như Thủy phải giật mình, hóa ra Lê Khổ là người Đồng Châu. Sau ngày gặp Lê Khổ, bọn họ chuyển đến đây, Lê Khổ giải thích: An toàn. Hàm ý của an toàn còn kể cả những cao thủ Lê Khổ phái tới bảo vệ hắn, chuyện này, Phong Hàn Bích không có ý kiến, Chung Như Thủy kháng nghị – đáng tiếc vô hiệu. Lý do là: chưa bắt được hai nam tử thoạt nhìn áo mũ chỉnh tề nhưng mặt người dạ thú, ngay cả thân phận cũng không biết rõ. Xem ra, Chung Như Thủy muốn tự do, phải chờ hiệu suất làm việc của Phong Hàn Bích cao bao nhiêu!

Phong Hàn Bích thường ra ngoài với Lê Khổ vào sáng sớm, mỗi lần đều để Lâm công công ở lại hầu hạ Chung Như Thủy. Chung Như Thủy buồn bực gặm bánh bao, liếc Lâm công công đứng bên cạnh, thở dài. Phong Hàn Bích biết hắn không ức hiếp lão nhân và tiểu hài tử – tại đây không có tiểu hài tử, liền để lão nhân duy nhất là Lâm công công ở lại. Nếu hắn lén chạy ra ngoài, Lâm công công có kết cục gì, Chung Như Thủy dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được.

“Thế tử, nếu ngài đã dùng xong đồ ăn sáng, nên trở về phòng nghỉ ngơi.” Lâm công công thấp giọng nói bên tai hắn.

“Lâm công công ~” Chung Như Thủy ném bánh bao, đáng thương nhìn ông, “Ta ngủ đến mặt trời lên cao mới dậy, giờ không muốn nghỉ, chi bằng ta ra ngoài dạo một vòng, dạo mệt sẽ về nghỉ ngơi! Hơn nữa, ta muốn tìm Tiểu Đào Nhi!” Chung Như Thủy thực sự muốn ra ngoài một chút, trước kia, suốt ngày ở Thái tử cung không có cơ hội ra ngoài, hiện tại đã có, lại vì hai người lai lịch không rõ ràng mà bị giam trong uyển tử thanh nhã này như một con chim hoàng yến. Có phải Phong Hàn Bích trông gà hoá cuốc hay không? Còn nói cái gì mà ra ngoài phải có y đi theo, y suốt ngày thần thần bí bí không thấy bóng dáng, chờ y trở lại hắn đã ngủ bất tỉnh nhân sự còn đi dạo cái rắm a! Tiểu Đào Nhi vừa đến nơi, thở cũng chưa kịp thở đã bị Phong Hàn Bích phái ra ngoài làm việc, ngay cả bóng dáng của hắn cũng không thấy! Rốt cuộc Phong Hàn Bích đang làm chuyện kinh thiên động địa gì, mà Tiểu Đào Nhi phải bí mật đến thành trấn nhỏ bé này, chắc chắn không vì hai người lai lịch bất minh kia!

“Công tử, không phải lão nô không cho ngài ra ngoài, là gia phân phó, nếu ai dám để ngài ra ngoài lang thang, liền lĩnh năm mươi gậy, giáng ba cấp, phạt nửa năm bổng lộc. Dù lão nô thương công tử, lén để ngài ra ngoài, thị vệ phụng mệnh bảo vệ ngài cũng không đồng ý! Đào đại nhân có chuyện phải làm, xong xuôi sẽ đến gặp ngài.” Lâm công công thành khẩn khuyên bảo, để Chung Như Thủy từ bỏ ý định ra ngoài, biết rõ Chung Như Thủy bị giam ở đây vài ngày, rảnh rỗi đến nhàm chán, nhưng những người kia có thân phận gì, ngay cả Thái tử gia cũng không rõ, đành phải ở đây mới an toàn.

“Nhưng mỗi ngày ta ăn ngủ ngủ ăn, đang chăn heo sao! Dù chăn heo, nó cũng được ra ngoài hít thở không khí chứ? Tình cảnh của ta so với heo còn không bằng!” Chung Như Thủy ủy khuất bĩu môi, trong mắt to tràn ngập lên án. Tâm Lâm công công co rút, buộc phải kiên trì nói: “Thế tử, ngài chịu đựng vài ngày nữa, chờ gia và Đào đại nhân xử lý xong việc, sẽ trở về với ngài.”

“Được rồi được rồi,” Chung Như Thủy phất phất tay ngắt lời ông, thu hồi biểu tình đáng thương, không kiên nhẫn nói: “Nếu những người kia muốn bắt ta, trốn đến đâu cũng không an toàn, trốn trong phòng thì có ích gì?” Chung Như Thủy đứng dậy trở về phòng, tuy hắn rất muốn ra ngoài, hắn cũng nghĩ tới chuyện trốn đi, nhưng Phong Hàn Bích, Chung Như Thủy lắc đầu, không nên hại Lâm công công. Lâm công công nhẹ nhàng thở ra, thầm than, vẫn là thái tử điện hạ liệu sự như thần, nói công tử sẽ bực tức không ngừng, nhưng chắc chắn không coi nhẹ sống chết của bọn họ mà lén chạy ra ngoài chơi.

Chung Như Thủy thở phì phì bước vào phòng, chưa ngồi vào chỗ, đột nhiên ngửi thấy hương vị ngọt ngào, đầu váng mắt hoa. Trước lúc ngất đi, hắn nghĩ, quả như mình dự đoán, trốn trong phòng cũng không an toàn, sau đó lại nghĩ, những cao thủ Lê Khổ phái tới, đúng là không chịu nổi thử thách a......

Phong Hàn Bích mặt lạnh ngồi trong đại sảnh, mọi người thở cũng không giám thở. Mà ngay cả Lê Khổ, ngày thường bộ dáng như lưu manh cũng trở nên nghiêm túc.

“Ngươi phái bao nhiêu người bảo vệ hắn, chuẩn bị bấy nhiêu chén rượu độc.” Mặt Phong Hàn Bích tràn ngập lạnh lẽo, ngữ khí không có chút nhiệt độ, mỗi một chữ như từ hầm băng thoát ra, giống Diêm La có thể lấy mạng người ta bất cứ lúc nào, âm hàn khủng bố.

Sắc mặt Lê Khổ căng cứng, hắn biết rõ ai cũng không cứu được tính mạng mười người kia, dù hắn là chủ tử của bọn họ, Phong Hàn Bích cũng không nể mặt lưu tình. Mà ngay cả hắn – quân sư đại nhân đang ngồi yên ổn trên chiếc ghế trong phủ của mình, cũng bị phạt nửa năm bổng lộc, Lâm công công càng đáng thương, nửa năm không được bổng lộc thì thôi, lại còn ba mươi gậy đang chờ ông. Lão nhân như ông sao chịu được chứ! Mười thuộc hạ cực kỳ xuất sắc của hắn đang xanh mặt quỳ dưới đất, một câu cũng không dám phản bác, lần này bọn họ thất bại, để địch nhân dễ dàng bắt Chung Như Thủy đi. Nhưng vì một nam sủng nho nhỏ mà ban chết, trừng phạt thực quá mức! Lê Khổ là chủ nhân của bọn họ, sao không biết bọn họ nghĩ gì? Cả hắn và bọn họ đã đánh giá quá thấp sức nặng của Chung Như Thủy trong lòng Phong Hàn Bích, hiện giờ Lê Khổ không giám nói một lời, sợ Phong Hàn Bích đột nhiên bạo phát, ngay cả một người cũng không tha...... Chỉ lúc ở bên Chung Như Thủy, Phong Hàn Bích mới đúng là con người, một người sinh động có tình cảm! Lê Khổ âm thầm nguyền rủa những kẻ bắt Chung Như Thủy đi, tất cả đều rơi vào tay Phong Hàn Bích......

Lâm công công giữ im lặng, bưng mười chén rượu độc đến trước mặt bọn họ, ông cũng cam tâm tình nguyện chịu phạt, nếu lúc ấy ông cảnh giác một chút, không rời Chung Như Thủy, hắn sẽ không bị bắt đi. Hiện giờ, ông chỉ có thể cầu trời phù hộ Chung Như Thủy bình an, miễn là người bướng bỉnh lại thiện lương kia trở về, người khiến điện hạ có tình cảm giống như con người trở về, muốn ông làm gì ông đều chấp nhận!

Mười thị vệ cầm rượu độc, lạy Phong Hàn Bích một cái, sau đó ngẩng đầu muốn đem rượu độc trong tay uống xuống!

“Chậm đã!” Một tiếng ngăn cản bọn họ tự sát. Đào Như Lý chậm rãi đi vào đại sảnh, sắc mặt cực kém nhìn chằm chằm Phong Hàn Bích, “Bọn họ chết, ngươi muốn hắn đối mặt với chuyện này thế nào, điện hạ? Chẳng lẽ hắn hy vọng điện hạ vì hắn mà biến thành một con quỷ thị huyết vô tình ư?”

Phong Hàn Bích sững sờ, “Đừng biến mình thành quỷ xấu xí!” Lời Chung Như Thủy nói với Thanh quý nhân vào đêm đó vang lên bên tai, sắc mặt Phong Hàn Bích biến đổi, nếu y giết chết mười thị vệ này, chẳng những Chung Như Thủy sẽ hận y mà cả đời hắn đều sống trong tự trách.

“Rút rượu độc...... Mỗi người đánh một trăm gậy, phạt ba tháng bổng lộc.” Thanh âm của Phong Hàn Bích vẫn lạnh như băng, nhưng mọi người đều nhẹ nhàng thở ra – tuy một trăm gậy sẽ khiến bọn họ nằm trên giường tĩnh dưỡng cả tháng, nhưng giữ được tính mạng.

Phong Hàn Bích nhìn thoáng qua Đào Như Lý, sau đó nói với Lâm công công: “Lâm Khôi, theo ta.” Liền đứng dậy ly khai, Lâm công công vội vàng đi theo. Lê Khổ nhẹ nhàng thở ra, phất tay bảo mười thị vệ xuống dưới lĩnh phạt, cười khổ đi đến bên cạnh Đào Như Lý: “Vẫn là lời của ngươi có tác dụng.”

“Không phải vì ta,” Vẻ mặt Đào Như Lý vân đạm phong thanh, “Nếu vì ta, y vẫn như cũ, không chớp mắt mà giết chết bọn họ.” Lê Khổ sững sờ, nụ cười càng cay đắng, không còn vẻ lưu manh như xưa. Chung Như Thủy a Chung Như Thủy, rốt cuộc ngươi là người như thế nào? Có thể khiến Phong Hàn Bích vì ngươi phá vỡ giới hạn hết lần này tới lần khác?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.