Gả Muội

Chương 2: Nghe lời chú




“Hoàng hậu nương nương, Tả Vũ Lâm tướng quân cầu kiến.”

Thượng Quan Mẫn Hoa gật gật đầu, nàng ngồi xuống nhuyễn tháp, xuyên qua rèm sa nhìn Liễu Tử Hậu sải bước đi vào quỳ một gối xuống hành lễ. Nàng khẽ nâng tay ý bảo hắn không cần đa lễ rồi hỏi hắn đến đây có chuyện gì. Liễu Tử Hậu đứng ở bên ngoài cách hai lớp rèm sa đáp lời: “Hạ thần có chuyện muốn nói.”

Nàng mỉm cười, những kẻ trong cung Vĩnh Lạc này cũng sẽ không nghe mệnh lệnh của nàng đâu. Nàng nói: “Đến hoa viên đi dạo chút đi.”

Liễu Tử Hậu cúi đầu, dìu nàng đi vào ngự hoa viên, Linh Lung dẫn theo bốn cung nữ cùng ở một bên. Hắn nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, tại sao ả lại ở đây?”

“Thế sự thường thân bất do kỷ. Tử Hậu có việc gì thì nói đi.”

“Đại sư gia căn dặn Tử Hậu tới hỏi,” Liễu Tử Hậu có chút hoang mang, hai đầu lông mày rậm nhíu chặt, nhắn lại câu hỏi của Chương Triều Sinh: “Tiểu thư có phải đã quên mất tai họa năm Chính Đức thứ mười tám không?” Năm Chính Đức thứ mười tám, Cam Hậu do Trú Mã Than thất thủ mà bị phế, toàn tộc Cam thị bị lưu đày ba ngàn dặm, Cam hoàng hậu lại bị thiêu chết trong lãnh cung. Chương Triều Sinh ám chỉ đế vương vô tình, Chính Đức Đế năm xưa còn có thể xuống tay với Cam Hậu, huống hồ là Chu Thừa Hi?

Liễu Tử Hậu lại hỏi: “Đại sư gia còn nói cái gì làm bia ngắm cho người khác, lại là cái đinh trong mắt của ai, lão nói tiểu thư đang phạm sai lầm rồi, chi bằng cẩn thận cân nhắc lại. Tiểu thư, Đại sư gia có ý gì vậy?”

Thượng Quan Mẫn Hoa khoác áo choàng trắng, chậm rãi đi về phía trước, ý cười trên mặt không thể giảm: “Tử Hậu, tiểu thư nhà cậu thà rằng làm bia ngắm cho toàn bộ người trong thiên hạ thóa mạ chứ không bao giờ làm con rối trong tay Thượng Quan Cẩm Hoa!”

“Ai dám chửi, tiểu thư, Tử Hậu liền đi chém hắn!”

Thượng Quan Mẫn Hoa mím môi cười, quay đầu nhìn hắn rồi hỏi: “Tử Hậu khi nào thì quay về chỗ Vạn Lý tướng quân đây?”

Liễu Tử Hậu chậm rãi cúi đầu, giọng nói lại bắt đầu khàn khàn giống như đã mất hết cả sức lực.

“Ừ, về sớm thì hơn. Chăm chỉ học Vạn Lý tướng quân ít bản lĩnh trị quân vào, nhớ chưa?”

Liễu Tử Hậu kéo tay áo của Thượng Quan Mẫn Hoa, ấp a ấp úng nửa ngày muốn nói gì đó, thấy ánh mắt có ý dò hỏi của nữ tử thì hắn lại chậm rãi buông tay. Linh Lung theo phía sau nhân cơ hội lên tiếng: “Hoàng hậu nương nương, trời nổi gió rồi, về cung thôi.” Thượng Quan Mẫn Hoa thực sự muốn biết chuyện làm Liễu Tử Hậu khó xử, nhưng ở trước mặt Linh Lung nàng cũng biết mình không có cơ hội này. Sắc mặt Liễu Tử Hậu trở nên thâm trầm, hắn trừng mắt nhìn thẳng Linh Lung, cuối cùng đành phải rời đi rất không cam lòng.

Ban đêm Khánh Đức Đế ngoài cười như trong không cười đi vào Vĩnh Lạc Cung nói thẳng: “Nghe nói Tả Vũ Lâm kiêm Hắc Kỵ đại tướng quân của trẫm khó khăn chia lìa? Vì sao không nói gì? Nếu hoàng hậu cầu xin, trẫm liền để Liễu thiếu tướng quân ở lại bên cạnh hoàng hậu.”

“Bệ hạ muốn làm thành đại nghiệp thì không cần lo lắng đến loại việc nhỏ này.”

“Còn không tới phiên cô đến giáo huấn trẫm!” Chu Thừa Hi đột nhiên nổi giận: “Nói! Cô có biện pháp gì đẩy mạnh Tân Chính?”

Thượng Quan Mẫn Hoa buông cuốn sách trên tay ra nói: “Kẻ làm đại sự không thể cấp tiến. Bệ hạ còn nhớ Sơ Thiện Đường không? ”

Chu Thừa Hi thu lại sắc mặt giận dữ nói: “Kia đúng là cái động không đáy, hoàng hậu nếu không đề cập tới thì trẫn đang định hai tháng nữa đóng cửa nó đây!”

Thượng Quan Mẫn Hoa không đồng ý, nàng đưa ra chuyện thiên lý mã với Bá Nhạc*, ý đồ xóa đi ý niệm này trong lòng Chu Thừa Hi. Chu Thừa Hi phản bác nói, Sơ Thiện Đường đã xây dựng được hơn mười năm, chẳng những chưa cống hiện được cho xã hội chút nhân tài có ích nào, ngược lại còn cổ vũ những kể bất lương chốn dân gian, kẻ chơi bời lêu lổng khi không có cái ăn liền trà trộn vào Sơ Thiện Đường lừa gạt để lấy tiền cứu tế cùng chốn ở.

Cuối cùng, Chu Thừa Hi nói: “Đám người vô dụng đó à, giết hết là nhàn nhất. Vừa khéo tế cờ cho Hắc Kỵ Quân của trẫm!”

Thượng Quan Mẫn Hoa không nhịn xuống nữa, mở miệng to tiếng với hắn: “Giết giết giết, suốt ngày chỉ biết giết, anh kiếp trước là đồ tể đầu thai đúng không?”

Chu Thừa Hi mắt hổ trừng lớn đáp lại: “Đám thiếu cánh tay, gãy chân kia dùng được chỗ khì nào, đám người đã giẵm một chân vào quan tài kia chết sớm đầu thai sớm.

“Chỉ cần thừa nhận anh không có năng lực nuôi sống đám người thay anh tranh đấu giành thiên hạ này là được, đừng cố kiếm cớ!”

“Hừ, ta không có năng lực chẳng lẽ cô có năng lực này?”

Thượng Quan Mẫn Hoa cười khẩy, không thèm đáp lại. Chu Thừa Hi bị khinh bỉ, lại không thể làm gì được nàng đành phải đi tới đi lui trong phòng định ném này nọ để trút giận, hoàng hậu của hắn ở phía sau lạnh lùng nhắc nhở: “Bệ hạ, bình sứ Thanh Hoa kia nếu đem đến Nam Lương ít nhất cũng có giá bảy ngàn gánh gạo.”

Chu Thừa Hi buông bình hoa, lại nhấc một trà kỷ nhỏ bằng gỗ hoa lê lên, Thượng Quan Mẫn Hoa lại nói: “Nó ít nhất cũng có giá một vạn gánh gạo, bệ hạ, tư khố của ngài còn chưa có đến số này, đập vỡ là ngài đền không nổi đâu.”

Cái này không thể đập, cái kia không thể quăng, cơn giận này Chu Thừa Hi chỉ có thể cứng rắn nuốt xuống, khỏi phải nói hắn uất ức thế nào.

“Nếu bệ hạ thấy uất ức thì nên chăm lo việc nước, để Hộ Bộ kiếm vào cho nhiều bạc.”

Thượng Quan Mẫn Hoa ôn hòa đùa cợt, Chu Thừa Hi rốt cục cũng nhịn xuống cơn tức này hỏi: “Nói, cô có biện pháp gì?”

“Mở cửa thị trường muối!”

“Không bao giờ!”

“Ba nước thông thương, lấy muối, thép, trà, đồ gỗ mỹ nghệ để trao đổi lấy thóc gạo và ngựa.”

Chu Thừa Hi nổi trận lôi đình, gầm rống lên liên tục bảo là không bao giờ. Thượng Quan Mẫn Hoa tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn đáp với giọng lạnh lạnh; “Dù sao Nam Lương với Bắc Mạc anh đều phải thôn tính, hai bên Nam Bắc bù đắp cho nhau sớm một chút không phải đều giống nhau cả sao?”

Những lời này làm Chu Thừa Hi giật mình trấn tĩnh lại, hắn bắt đầu cẩn thận suy nghĩ thật sâu xa. Mặc kệ hắn có hùng tâm tráng chí muốn chiếm đánh lãnh thổ rộng lớn nhất, nhưng là, hắn cũng giống như đa số quân chủ phong kiến khác, lo lắng việc mở rộng biên cảnh để thông thương sẽ khiến dân sinh bị ảnh hưởng nghiêm trọng cung với khả năng trị an biên giới bị rối loạn.

“Nam Lương thiếu binh mã, Bắc Mạc thiếu muối cùng trà, chúng ta lấy muối loại, bọt trà trao đổi lấy ngựa tốt của Bắc Mạc, qua tay lại đổi lấy ngựa xấu bán cho Nam Lương đổi lương thực, hảo kế, hảo kế!”

Chu Thừa Hi nghĩ ra xong, hưng phấn cười sung sướng như một đứa trẻ. Khi hắn nghĩ thông ra được rằng nếu đồng ruộng của Đại Chu không thể trồng cấy cho năng suất cao thì cũng không nên đau khổ chấp nhận mà nên kiếm cách khác, chuyện buôn bán thông thương trao đổi bù đắp cho nhau vốn dĩ không phải chuyện xấu thì hắn vui mừng bế thốc Thượng Quan Mẫn Hoa lên, đảo quanh trong Vĩnh Lạc Cung. Thượng Quan Mẫn Hoa sợ tới mức mặt mũi tái mét: Y chính đã dặn dò nàng rằng tháng này chính là thời kì dễ bị sảy thai, tuyệt đối phải hạn chế va chạm.

“Thả ta xuống dưới! Ta bảo anh thả ta xuống dưới, anh có nghe thấy không hả?” Thượng Quan Mẫn Hoa liều mạng giãy dụa, Chu Thừa Hi phẫn nộ thả nàng xuống, sắc mặt đen như đít nồi, trừng mắt nhìn chằm chằm vào bụng nàng bằng ánh mắt cực kì hung tàn.

Thượng Quan Mẫn Hoa cũng trừng mắt nhìn lại hắn, cẩn thận điều chỉnh hô hấp. Sau khi xác định mình không có vấn đề gì thì lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách: “Người đâu, đưa bệ hạ hồi cung!”

Chu Thừa Hi hừ mạnh một tiếng, đá tung cửa đi ra khỏi Vĩnh Lạc Cung.


Chú thích: * Năm (770 – 500 TCN), thời Xuân thu chiến quốc, ở Trung Hoa có một người họ Tôn tên Dương là bậc thầy am hiểu về ngựa, qua vóc dáng, ngoại hình có thể tìm kiếm và biết được đâu là Thiên Lý mã - loài ngựa có sức khỏe dẻo dai, chạy xa vạn dặm, nhưng nhẹ như lông hồng, chân không in dấu, nên người đời nể phục gọi là Bá Nhạc.

Thiên Lý mã, cứ mỗi lần cho ăn phải cấp cho nó một thạch (3) thóc mới vừa đủ no. Song chủ ngựa vốn không biết mỗi lần nó cần ăn bao nhiêu, vẫn cứ theo tiêu chuẩn ngựa thường. Bởi thế, Thiên Lý mã dù có sức chạy xa nghìn dặm, mà chỉ vì ăn chẳng đủ no, sức không được sung, so với ngựa thường cũng chưa hơn được thì làm sao ngày ngày cứ bắt nó phải chạy suốt hàng ngàn dặm. Vì thế, chủ ngựa thường để hoài phí giống ngựa quý trong tay mà không hay biết, khi cho ăn không đủ no, làm không đúng cách nên Thiên Lý mã trở nên mờ nhạt trong đàn ngựa.

Theo sách “ Hàn Thi Ngoại Truyện “ tại chương 7 ghi lại chuyện như sau. Dịp đó, Chu Vương muốn tìm một con Thiên Lý mã để cưỡi, nghe tiếng Bá Nhạc trong dân gian đã lâu, cho người gọi đến nhờ tìm. Bá Nhạc đã không quản ngại đường xa, khó khăn lặn lội khắp nơi để tìm được con ngựa ưng ý cho Đế Vương. Ông mất nhiều thời gian và công sức nhưng vẫn không kiếm được con ngựa nào ưng ý dâng vua. Một hôm, Bá Nhạc đi gặp một con ngựa ký già bị người ta bắt kéo một xe muối lên núi Thái Hàng. Móng nó duỗi ra, đuôi cụp lại, thở phì phò đầu gối khuỵu lại, mồ hôi rỏ xuống đầm đìa. Giữa dốc nó thụt lùi, ráng đội càng xe lên nhưng không lên được nữa. Bá Nhạc trông thấy, xuống xe, ôm đầu nó mà khóc, cởi áo mà lau mồ hôi cho nó. Con ngựa như gặp được chủ nhân hiểu nó, nên cúi đầu xuống mà phì hơi, vươn cổ lên mà hí, tiếng hí động tới trời như tiếng kim tiếng thạch. Bá Nhạc thầm khẳng định rằng đây chính bảo mã ông cần tìm.

Sau đó, vội vàng bỏ tiền mua ngựa và đem về thành dâng Chu Vương. Khi nhìn thấy con ngựa Nhạc nguyên đem về, vua tỏ vẻ nghi ngờ vì bộ dạng gày gò, nhưng ông khẳng định nếu cho ăn đúng với tiêu chuẩn và chăm sóc cẩn thận nó chính là Bảo mã thiên lý đi xa nghìn dặm mà vua cần tìm. Chu Vương lập tức giao nó cho người trông coi ngựa trong triều, dặn kỹ lưỡng phải chăm sóc đúng như lời Bá Nhạc nói. Quả đúng như “Thần tài soi Mã” nhận định, con ngựa sau đó hồi sức rất nhanh và có thể cưỡi ngày ngàn dặm, phi nước đại mà chân không lưu dấu. Sau đó chính Bảo mã này theo Chu Vương ra trận lập nhiều chiến công vang dội nên Bá Nhạc được vua rất trọng vọng, dân gian rất ngưỡng mộ ông.

Ngày nay, người ta thường ví Bá Nhạc tìm Thiên Lý mã là mượn truyền thuyết về nhân vật này để nói về những người giỏi trong thiên hạ không ít, song tìm được những “Bá Nhạc” biết chiêu hiền đãi sĩ thì cũng cần những người tài. 
Trích nguồn kienthuc.net.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.