Gả Ma

Chương 36: Pháp sư trận




Nhìn nụ cười bỉ ổi của Trần Khoát là Tề Lẫm có thể biết được người kia chắc chắn là Âu Dương Khiêm Vũ. Trước khi lên xe anh ném một câu “liên quan gì tới em”, Trần Khoát cười to ngồi xuống phía sau, Tề Lẫm bình tĩnh đóng cửa lại.

Sau khi rẽ vào tiểu khu xa hoa, Trần Khoát nói với vị lái xe có sẹo vẫn luôn đeo kính râm suốt mấy năm qua là: “Vết Sẹo à, em trai chẳng đáng yêu gì, không chơi vui.”

Miệng Vết Sẹo giật giật: “Cậu cả, thật ra cậu hai rất tốt.”

Trần Khoát hừ: “Mấy người chỉ biết nói cho nó.”

Vết Sẹo im lặng, từ khi cậu hai Tề Lẫm về nhà họ Trần, cậu cả trở nên sáng sủa hơn nhiều, cũng biết nói đùa với cấp dưới.

Về nhà, Tề Lẫm rửa mặt xong rồi ngồi trên giường chơi máy tính, anh mở diễn đàn nhỏ của họ, trong đó đã có vài chục ghi chép nói chuyện, Tề Lẫm không nhìn nhiều mà chỉ liếc qua ghi chép gần đây nhất, phát hiện một chủ đề khác đặc biệt đau đầu.

Ngay cả khi biết Tề Lẫm đã sớm không còn thích Âu Dương Khiêm Vũ nhưng mấy tên kia vẫn muốn báo với Tề Lẫm trước tiên. Bản thân anh cũng biết mình không thể nào quên được vị nam chính kỳ lạ này, chắc cả đời cũng không thể, nhân vật đã ảnh hưởng tới cả hai cuộc đời mình. Tuy nhiên họ vốn không có gì cả, về sau chắc cũng không gặp nhau, Tề Lẫm cảm thấy làm chuyện khác còn hơn. Âu Dương Khiêm Vũ làm gì thì kệ anh ta, cũng chẳng có nửa xu liên quan gì tới anh cả.

Nói chuyện với đám Thẩm Tiểu Viên, lớp trưởng, Chu Chân xong, Tề Lẫm đánh răng đi ngủ, một đêm ngon giấc.

Với Tề Lẫm thì công việc của một trợ lý cũng không quá khó, gần như có thể nói là thuận buồm xuôi gió, chưa tới ba tháng mà cấp trên đã khen ngợi. Tuy nhiên Tề Lẫm không thể nào là một trợ lý mãi, anh chỉ đang làm quen với cách thức công ty vận hành, về sau thế nào là do Trần Khoát quyết định, trước hết Tề Lẫm phải gánh vác một trách nhiệm nào đó mới được.

Ba tháng tiếp theo, Tề Lẫm vô cùng thuận lợi trong công ty, chưa được nửa năm đã được tăng tiền lương một bậc, nhưng cũng do năng lực của anh nữa. Cộng thêm công ty lại có một hạng mục mới, đang thông báo tuyển dụng người phụ trách mới, cũng chính là giám đốc hạng mục.

Được Trần Khoát giám sát, Tề Lẫm không thể không đăng ký đưa lý lịch với người tuyển dụng. Lúc này Thẩm Tiểu Viên cũng theo kịp Tề Lẫm vào bộ phận kinh doanh công ty, cũng thành công thành lập được nhóm kinh doanh nhỏ của mình. Cố gắng đó được cả cha mẹ cậu và Trần Khoát ghi nhận, cũng liên quan tới Tề Lẫm nữa, dù sao anh cũng là một người có sức hút, người ở cạnh có thể cảm nhận được năng lượng vô cùng lớn.

Có Trần Khoát tham gia, đương nhiên Tề Lẫm cũng biết được chuyện sau này, giám đốc hạng mục chắc chắn là vào tay anh rồi.

Quả nhiên chưa tới một tuần, Tề Lẫm đã được nhận thông báo ở phòng nhân sự. Có người hâm mộ, có kẻ đố kỵ, lại có ai đó khinh thường. Đương nhiên Tề Lẫm chẳng quan tâm tới những thứ tiêu cực đó, chỉ là sâu sắc cảm nhận được mình là cấp trên, anh chưa từng nghĩ tới.

Tiếp nhận hạng mục mới chỉ là một sự khởi đầu, còn chưa thực sự tham gia. Khi nhận công tác, Tề Lẫm họp hành càng nhiều để hiểu về tiến triển, thật ra vì càng hiểu thì càng có thể kiếm thêm được nhiều lợi nhuận.

Vì lợi nhuận khả quan, Trần Khoát cũng khá chú ý tới hạng mục, mỗi lần họp đều tham dự khiến các quản lý bộ phận không dám vắng họp. Hôm nay Tề Lẫm lại thấy Trần Khoát ngồi ở trên nghe cấp dưới báo cáo tình hình.

Đầu tiên, đối thủ cạnh tranh lớn nhất của họ lại chính là Âu Dương Khiêm Vũ mới về nước, khi nghe quản lý đưa ra xác suất thành công của hai bên, Trần Khoát cười cười với Tề Lẫm, anh lại run lên một chút. Mỗi lần đều cười vì Âu Dương Khiêm Vũ, thật tức chết, có người anh thế này quả là đau đầu.

Cuộc họp diễn ra tới trưa, khi mọi người rời đi thì Trần Khoát trực tiếp gọi Tề Lẫm lại, cùng ăn cơm.

Các quản lý: “…”

Không cần nghĩ, Tề Lẫm lại trở thành đối tượng bàn tán. Anh đột nhiên trở thành một người phụ trách của một hạng mục quan trọng, tuy còn chưa chính thức tiếp nhận nhưng đó là chuyện gần như chắc chắn. Giờ lại phát hiện quan hệ giữa anh và Trần Khoát hình như cũng không đơn giản, không chỉ xì xào mà còn đổ mồ hôi, nghĩ kỹ xem có đắc tội Tề Lẫm lần nào không, rồi nhận ra hai người cũng có chút giống nhau. Trời ạ, không phải họ hàng của Trần tổng đó chứ! Thảo nào, thảo nào… lại càng nhanh chóng nghĩ kỹ xem có làm khó Tề Lẫm lần nào không…

Khi mọi người bối rối, Tề Lẫm lại nghênh ngang ngồi ở ghế của ông chủ Trần Khoát, trong tay còn bưng một tách trà trợ lý đưa lên, nghe nói trà này phải tới vạn đồng một cân, người bình thường không uống được. Anh biết Trần Khoát đang giúp mình, cũng không có gì tệ, ít nhất đám coi thường anh sẽ nể mặt Trần Khoát mà không nói gì. Không phải anh không hiểu về các quy tắc ngầm trong công ty, có thể đi cửa sau thì càng tốt, dù sao anh biết mà.

“Đấu thầu sẽ được tổ chức vào tuần sau, lúc đó cậu cũng đi đi.” Trần Khoát nói.

Tề Lẫm cười khì khì: “Nghe anh hết, à trưa ăn gì thế?”

Trần Khoát: “Cậu muốn ăn gì?”

Tề Lẫm nghĩ nghĩ: “Gì cũng được, em không kén ăn.”

Trần Khoát mỉm cười, mắt hiền hoà: “Được, gọi Tiểu Đỗ đi cùng luôn.”

Tiểu Đỗ là một trợ lý của anh, là một thanh niên khá ưu tú, Tề Lẫm cũng quen cậu ta, khá kín miệng, biết cả quan hệ ruột thịt giữa Tề Lẫm và Trần Khoát.

Ba người chọn một nhà hàng Trung Quốc, cách công ty khoảng 10 phút đi đường, là tụ điểm thường xuyên của đám Trần Khoát. Tề Lẫm nhìn chung quanh, không tệ lắm, yên lặng hơn nhà hàng bình thường nhiều.

Bọn họ ngồi ở một bàn đặt trước ở gần cửa sổ, có thể nhìn ra bên ngoài. Không ngờ ở đây còn gần hồ, có thể nhìn được dòng nước xanh tươi, còn cả thuyền nữa. Kỳ thật Tề Lẫm đã từng nghĩ, sau này già rồi anh sẽ xây một ngôi nhà gần hồ, mỗi năm vào mùa hè sẽ tới đó hai tháng, ban ngày thì câu cá, tối thì có thể xem đom đóm, nghe tiếng côn trùng kêu, thật sự rất thoải mái tự tại.

Suy nghĩ miên man, Tề Lẫm chợt nhận ra Trần Khoát đột ngột trầm xuống sau cú điện thoại. Tề Lẫm hỏi: “Anh bận sao?”

Trần Khoát gật đầu: “Ừ, ông ngoại đột nhiên ngất xỉu, giờ đang ở bệnh viện, tôi đến trước, cậu cứ ăn đi.”

Tề Lẫm cũng không tiện hỏi quá nhiều về chuyện của ông ngoại: “Vậy em đi cùng anh.”

Trần Khoát vỗ vai anh: “Không cần, bác sĩ nói không quá nghiêm trọng, chỉ là hy vọng ông ngoại tỉnh lại có thể gặp tôi.”

Tề Lẫm biết họ rất thân thiết nên cũng không đi nữa, ngỏ ý rằng mình sẽ tự đi về sau khi ăn xong.

Trần Khoát lo cho ông ngoại, dẫn trợ lý mau chóng rời đi, chưa kịp ăn xong cơm trưa mà chỉ uống được bát cháo.

Có thể yên lặng dùng bữa, Tề Lẫm cảm thấy cuộc sống giờ cũng không tồi, ít nhất không bận đến nỗi không ăn nổi cơm trưa.

Các món họ gọi dần được đưa lên, một mình Tề Lẫm ăn không hết, nhưng cũng đã gọi rồi nên chỉ có thể từ từ ăn. Cảm thấy không thể ăn nổi nữa, Tề Lẫm dừng lại, nhìn đồng hồ, nếu còn không quay về thì không biết đám người kia sẽ bàn tán anh thành cái gì nữa.

Vén rèm đi xuống tầng, Tề Lẫm chuẩn bị gọi taxi. Không ngờ một chiếc xe hơi cao cấp có rèm che lại dừng trước mặt anh, cửa mở ra.

Tề Lẫm lùi sau hai bước, cho rằng chiếc xe kia chỉ vừa lúc đến đây thôi nên không chú ý lắm. Nhưng ai ngờ vừa lùi xong anh đã thấy một đôi giày da bóng loáng, sau đó là một gương mặt nam tính có sức hút, quen quen, hình như đã gặp ở đâu đó. Tề Lẫm quyết định không đi làm thân, vì cho tới giờ anh chưa từng nghĩ sẽ gặp được một nhân vật thần kỳ nào ở chỗ này cả.

Không thấy tôi, đừng thấy tôi. Tôi không thấy gì hết, tôi chẳng thấy gì cả. Tự ám chỉ, nhưng vô dụng.

Đối phương đã nhẹ nhàng gọi tên anh, cũng ra lệnh: “Tề Lẫm, lên xe.”

Tề Lẫm nhìn mặt người kia, nói: “Tôi quen anh sao?” không cần nói anh cũng biết anh ta là ai, nhưng anh thà mình đi theo Trần Khoát từ nãy. Ôi trời ơi, ăn cơm thôi cũng xui xẻo thế. Trốn được một lần, không trốn được cả đời, chắc là thế này. Rõ ràng họ không có liên quan gì trong phim, vì sao luôn gặp nhau, bực thật.

Âu Dương Khiêm Vũ thấy Tề Lẫm không lên, lại xuống xe, đi tới trước mặt anh, vươn tay đo chiều cao hai người: “Cậu vẫn như ba năm trước, chẳng cao thêm tí nào.”

Tề Lẫm: “…” Mẹ kiếp, đời nào có ai vừa gặp đã ra lệnh rồi đo chiều cao người ta, thế này làm sao nói chuyện cho hoà hảo được?

Âu Dương Khiêm Vũ nói: “Cậu không thể quên tôi.”

Đúng vậy, không thể nào quên được tính cách tự đại lại ảo tưởng của anh nổi. Tề Lẫm không ngừng âm thầm phỉ báng, nhưng bên ngoài vẫn ra vẻ ngạc nhiên: “A, anh là Âu Dương Khiêm Vũ! Lâu rồi không gặp, không ngờ lại gặp anh ở đây, lần này về nước chơi hay là du lịch?”

Ba tháng trước Tề Lẫm chỉ biết Âu Dương Khiêm Vũ về nước, nhưng nghĩ tới quan hệ cạnh tranh hiện tại giữa họ thì Tề Lẫm không nên có quá nhiều tiếp xúc với anh ta. Tuy nhiên Âu Dương Khiêm Vũ không biết nha, nếu biết chắc sẽ không dừng xe gọi mình đâu. Ầy, rõ ràng là ghét anh, vì sao còn nhận ra, giả vờ không quen không phải được rồi sao?

Biểu hiện khoa trương khác biệt lại khiến Âu Dương Khiêm Vũ không vui, nhưng y phải để Tề Lẫm lên xe trước, nói chuyện trên đường chẳng hay ho gì. Tề Lẫm nghĩ có người đưa mình về, không phải gọi xe thì lên luôn, cứ tiếp tục ở đó cũng không phải cách, chắc chắn anh ta sẽ không cho mình từ chối. Vì sao anh lại cảm thấy mình hiểu Âu Dương Khiêm Vũ thế nhỉ, thật sự là bệnh rồi…

Lên xe, hai người lại yên lặng.

Âu Dương Khiêm Vũ: “Cậu…”

Tề Lẫm: “Anh…”

Âu Dương Khiêm Vũ: “Cậu nói trước đi.”

Tề Lẫm: “Anh nói trước đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.