Gả Hạnh Không Hẹn

Chương 48: Tứ tiểu thư đỏ mắt thầm hận




Diệp Lăng Phi từ trên lầu bước xuống, liền thấy Bạch Cảnh Sùng đang ngồi trên ghế sofa phòng khách. May mà mặt Diệp Lăng Phi sẵn dày, điều chỉnh tâm trạng rất nhanh, hắn tới phòng khách, ngồi đối diện với Bạch Cảnh Sùng.

- Bố, bố hút thuốc không?

Diệp Lăng Phi cầm cái gạt tàn qua, từ trên người rút lấy điếu thuốc để hút. Diệp Lăng Phi hỏi câu này cũng bằng không hỏi. Bạch Cảnh Sùng không hút thuốc, Diệp Lăng Phi đã biết trước rồi, chỉ là sau khi trải qua chuyện lúc nãy. Diệp Lăng Phi cần tìm một chủ đề để xóa đi không khí có chút ái ngại lúc nãy.

Bạch Cảnh Sùng cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, hắn bỗng gật đầu nói:

- Được, cho bố một điếu!

Diệp Lăng Phi rút ra một điếu thuốc rồi đưa cho Bạch Cảnh Sùng, còn đích thân châm lửa cho Bạch Cảnh Sùng. Bạch Cảnh Sùng sau khi hút một hơi xong, liền ho hắng mấy tiếng, Diệp Lăng Phi vội vàng nói:

- Bố, bố hút chậm thôi!

Bạch Cảnh Sùng cũng chỉ muốn làm cho không khí thoải mái hơn chút, bố vợ nhìn thấy con gái cùng con rể thân mật, chuyện này cho dù là ai đi chăng nữa cũng khó tránh khỏi đôi phần thấy xấu hổ. Bạch Cảnh Sùng hút điếu thuốc, cảm thấy cũng nên nói mấy câu, thế là mở miệng nói:

- Tiểu Diệp, thế này cũng sắp hết rồi, bố còn định lát xem ti vi, a...ý bố là bố nghĩ chắc phải đợi con...

Trong phòng Bạch Cảnh Sùng thấy ái ngại, thế nên rốt cục ông có nói gì nữa thì- Chi bằng đừng nói còn hơn! Diệp Lăng Phi bật cười, hắn biết, hắn nên chuyển chủ đề rồi, nếu không không khí ái ngại này sẽ khó mà xóa đi được, hắn nghĩ tới đây, rút điếu thuốc từ trong miệng ra, dập tàn thuốc vào cái gạt tàn, nói:

- Bố à, bố nói chuyện xong với ông đó rồi?

- Ừ, nói chuyện xong rồi!

Bạch Cảnh Sùng nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới ông Bạch, hắn liền dập điếu thuốc mới hút có mấy hơi vào chiếc gạt tàn, dựa người vào ghế sofa, nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Tiểu Diệp, nãy con không giận bố chứ?

- Bố, xem bố nói gì kìa, sao con lại giận bố chứ, con chỉ là không thích cái ông đó lắm thôi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Con biết con thế này không đúng, nhưng con cũng không còn cách nào khác để khống chế cảm xúc của mình, có lẽ vì con tự tung tự tác quen rồi, hì hì, sau này con sẽ cố gắng thay đổi!

- Tiểu Diệp, điều này không thể trách con được, ông chú ấy của bố trước giờ luôn được người khác kính trọng, nên tính cách kiểu đó cũng quen rồi!

Bạch Cảnh Sùng nói.

- Có điều, ông chú ấy của bố cũng là một người tốt, năm đó, nhà ta bần cùng tới mức gạo cũng không có mà ăn, may mà họ cho chia cho chúng ta lương thực sống, nhà ta mới qua được giai đoạn khó khăn, bố ta trước khi qua đời có nói với ta, cả đời này phải ghi nhớ ân tình mà mình nợ, lần này, ta nghe nói lão Tam xảy ra chuyện, lập tức từ Mỹ quay về, cũng chỉ là vì để trả nợ ân tình năm đó của họ đối với nhà ta.

-Bố, con hiểu!

Diệp Lăng Phi lại hít hai hơi thuốc nữa, sau đó dập tắt điếu thuốc, ném vào trong chiếc gạt tàn. Hắn đứng dậy khỏi chiếc ghế sofa, quay người lấy ra hai chiếc cốc, rót chút nước nóng.

- Bố, trong nhà cũng không có trà gì cả, bố uống chút nước đi!

- Tiểu Diệp, sao con phải khách khí với bố như vậy, chẳng lẽ chúng ta không phải người một nhà sao?

Bạch Cảnh Sùng cười nói.

Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Đương nhiên là người một nhà rồi, chỉ là lâu rồi con không được gặp bố, thế nên mới thế này, bố, bố đừng lạ!

- Không đâu!

Bạch Cảnh Sùng nhấc cốc nước lên, uống một ngụm, rồi ông nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Tiểu Diệp, vừa nãy bố có nói với ông Bạch rồi, bố nghe ông Bạch nói lần này lão Tam tới Ma Cao không phải chỉ đi một mình, mà là đi cùng với mấy người bạn, có điều, ông Bạch nói mấy người bạn đi cùng lão Tam cũng chưa thấy về, rốt cục lão Tam xảy ra chuyện gì ở bên Ma Cao, ông ấy cũng không rõ.

- Bố, bố thấy chuyện này thế nào?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Bố cảm thấy trong chuyện này có vấn đề, lão Tam dù có đánh bạc cũng không thể thua một trăm triệu được, số tiền này quá lớn!

Bạch Cảnh Sùng nói ra điểm nghi ngờ trong lòng ông. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Bố, bố nói đúng, điểm này mới là điểm quan trọng, theo con biết về sòng bạc bên Ma Cao, sòng bạc bên Ma Cao cho dù là hợp pháp hay bất hợp pháp, đều không bao giờ làm chuyện quá tàn độc, bọn họ kinh doanh nhờ sòng bạc, không có thâm thù đại hận, sao có thể ép người khác tới con đường chết chứ. Thế nên, con thấy chuyện này tuyệt đối không phải dễ dàng như thế này!

Bạch Cảnh Sùng nghe xong, liền hỏi:

- Tiểu Diệp, ý con là...?

- Ý con là người thân đó của bố, có người muốn hắn chết!

Sau khi Diệp Lăng Phi nói xong. Bạch Cảnh Sùng hoảng người, chiếc cốc trên tay “choang” một tiếng, rơi xuống sàn, vỡ vụn, nước nóng bắn tứ tung. Bạch Cảnh Sùng thấy thế, vội vàng đứng dậy. Diệp Lăng Phi nghĩ Bạch Cảnh Sùng bị bỏng, vội hỏi:

- Bố, bố không sao chứ?

- Không sao, không sao!

Bạch Cảnh Sùng liên tục xua tay.

Lúc này, Trương Vân và vú Ngô ở trong phòng nghe thấy tiếng động ngoài phòng khách, hai người liền từ phòng Trương Vân bước ra. Trương Vân thấy trên sàn đầy những mảnh vụn, liền vội vàng đi lấy máy hút bụi, vú Ngô chạy qua, hỏi han xem Bạch Cảnh Sùng có sao không.

- Không sao, chỉ là lỡ tay đánh vỡ chiếc cốc mà thôi!

Bạch Cảnh Sùng nói.

Ngay lúc Trương Vân đang dọn dẹp, Bạch Tình Đình thay bộ quần áo rộng, thoải mái cũng đang từ trên lầu bước xuống. Bạch Tình Đình nãy ở trong phòng bĩnh tĩnh lại hồi lâu, mãi cho tới lúc cảm thấy hết hồi hộp cô mới ổn định cảm xúc, bước xuống lầu. Vừa xuống lầu, thì thấy cảnh này. Bạch Tình Đình tới bên Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Ông xã, chuyện gì thế?

- Chuyện nhỏ thôi!

Diệp Lăng Phi cũng không giải thích nhiều, đợi Trương Vân thu dọn sạch sẽ xong, Bạch Cảnh Sùng mới ngồi xuống. Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, cô và Diệp Lăng Phi đã kết hôn, hai vợ chồng ân ái với nhau cũng là chuyện bình thường. Bạch Tình Đình cởi dép ra, để đôi chân ngọc ngà của mình lên đùi Diệp Lăng Phi. Hai tay Diệp Lăng Phi nắm lấy bàn chân ngọc của cô, khẽ nắn, nhéo, hành động thân thiết này theo Bạch Cảnh Sùng thấy, chỉ thể hiện một điều duy nhất đó chính là vợ chồng Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình rất ân ái. Bạch Cảnh Sùng lo nhất là cô con gái rượu của ông sau khi kết hôn xong sẽ không hạnh phúc, giờ xem ra, con gái ông sống rất hạnh phúc, vui vẻ.

Bạch Cảnh Sùng ổn định lại tâm lý, hỏi:

- Tiểu Diệp, nãy con nói có người muốn lấy mạng của lão Tam, điều này có thật không?

- Đây chỉ là cách nghĩ của con, nhưng cũng không có nghĩa là chuyện đó không xảy ra, cụ thể còn phải xem người đó ở bên Ma Cao đã xảy ra chuyện gì!

Diệp Lăng Phi nói.

- Bố, không phải con không muốn giúp, đối với con, lấy một trăm triệu tiền mặt không thành vấn đề, chỉ là chuyện này rất phức tạp, rất có khả năng không lấy được tiền thì người đó còn sống lâu hơn được một thời gian, nhưng nếu cầm tiền chuộc người, khả năng họ sẽ lấy luôn mạng của người đó!

Diệp Lăng Phi nói những lời này không phải để dọa người. Bạch Cảnh Sùng cũng cho rằng khả năng này rất có thể xảy ra. Bạch Tình Đình ngồi một bên cũng nói chen vào:

- Bố, chồng con nói rất đúng, con cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, chẳng lẽ chú ba lại có gan lớn như vậy, dám đánh bạc thua một trăm triệu, chuyện này chẳng phải là chuyện đùa sao?

- Tiểu Diệp, con cho rằng chuyện này khả năng lớn nhất sẽ là như thế nào?

Bạch Cảnh Sùng có chút bất lực, ông muốn biết cách nghĩ của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi hai tay nắn nắn những ngón chân như trân châu của Bạch Tình Đình, khẽ cau mày, nói:

- Con thấy chuyện này có rất nhiều khả năng, nhất thời không thể nói rõ được, cũng không loại trừ khả năng có người cố tình dụ anh ta tới Ma Cao, rồi nghĩ cách để anh ta thua tiền, cũng có khả năng sau khi tới Ma Cao xong, anh ta đắc tội với xã hội đen, thua tiền chỉ là cái cớ, mục đích chính là tiền. Nếu thật sự là như thế, thì mọi chuyện sẽ dễ hơn nhiều, chỉ cần cầm tiền tới chuộc người là xong, nhưng các bang nhóm xã hội đen ở Ma Cao tuy khá nhiều, nhưng vẫn chưa có bang xã hội đen nào làm tới mức độ thế này, vừa mở miệng ra đã đòi một trăm triệu, phải biết rằng một người bình thường thì khó mà lấy ra được một trăm triệu!

Bạch Cảnh Sùng cau mày, khẽ gật đầu, nói:

- Tiểu Diệp, bố hiểu ý của con, xem ra chuyện của lão Tam lần này đúng là có chỗ hở, không dễ xử lý, tiểu Diệp, con có bạn bên Ma Cao không, có thể nhờ bạn con ở bên đó giúp không?

Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:

- Con không hề có bất cứ người bạn nào ở bên Ma Cao, con từng làm ăn với người ở bên Ma Cao, nhưng đó chỉ là đối tác làm ăn thôi, hơn nữa, con cũng không thích người đó, bố, bố nên rõ, Ma Cao là nơi hỗn tạp của rất nhiều kiểu người, không có bạn đích thực. Khi mọi người làm ăn, sẽ gọi nhau là anh em, một khi không liên quan tới lợi ích, sẽ không có ai giúp đỡ đâu.

- Tiểu Diệp, lần này con nhất định phải giúp bố, nghĩ nghĩ xem có cách nào không?

Bạch Cảnh Sùng nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy, liền cuống lên, nói:

- Tiểu Diệp, bố không có nhiều tiền như vậy, con rút ra một trăm triệu trước được chứ, sau bố sẽ tìm cách trả lại con, còn về chuyện của lão Tam, bố nhờ cả vào con đó, mong con có thể giúp bố lần này!

- Bố, nãy con nói rồi, tiền không phải là vấn đề, chỉ là...!

Diệp Lăng Phi cau mày, hiển nhiên vô cùng khó xử. Bạch Tình Đình ngồi dậy, cô dựa người vào người Diệp Lăng Phi, cái miệng anh đào khẽ thủ thỉ bên tai Diệp Lăng Phi:

- Ông xã, anh giúp bố lần này đi, trước giờ bố chưa từng cầu xin ai, lần này nhờ anh giúp đỡ, anh nghĩ cách giúp bố đi!

Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, nói:

- Thế này đi, để con nghĩ xem thế nào rồi nói tiếp, giờ con không dám đồng ý, mai con đi tìm bạn con hỏi xem, có ai có người quen bên Ma Cao không?

- Tiểu Diệp, thế thì bố cảm ơn con!

Bạch Cảnh Sùng thấy Diệp Lăng Phi đồng ý, vội vàng cảm ơn Diệp Lăng Phi. Sau đó Bạch Cảnh Sùng lại bổ sung thêm một câu:

- Tiểu Diệp, con phải nắm bắt thời gian, bố nghe ông Bạch nói rồi, bọn chúng yêu cầu trong vòng nửa tháng phải cầm tiền tới chuộc người, nếu tới kỳ hạn mà không nhìn thấy tiền, bọn chúng sẽ giết lão Tam. Tới hôm nay đã qua ngày thứ tư rồi, thời gian rất gấp, nếu không nhanh, bố sợ mạng lão Tam sẽ không còn.

- Bố, con biết, con sẽ gắng nhanh chóng giải quyết chuyện này!

Diệp Lăng Phi nói đến đây, khẽ cau mày lại, có vẻ có rất nhiều tâm sự, dường như Diệp Lăng Phi rất không muốn tới Ma Cao.

-o0o-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.