Gả Hạnh Không Hẹn

Chương 21: Nhị Di Nương diễn trò hãm hại




Edit: Ring.

“Đại ca, huynh đang nói cái gì vậy? Sao đệ hoàn toàn không hiểu?”

Thương Tử Đồng căn bản không biết Thương Vũ Đồng đang cười cái gì. Hắn nghe ca ca nói nửa ngày cũng như không, vẫn không biết tại sao không cần lo lắng cho Bùi gia.

“Ta đã nói đến vậy rồi mà đệ còn chưa hiểu sao?” Thương Vũ Đồng nhíu mày, cảm thấy bất đắc dĩ vì đầu óc đơn giản của đệ đệ mình.

“Ta lại nói dễ hiểu hơn một chút đi. Thứ thật sự đáng giá trong tay Bùi Vũ Khâm căn bản không phải mấy cửa hàng, hiệu buôn đó mà là nhân mạch và các xưởng chế tác trong dân gian. Ta lấy một ví dụ đơn giản, tỷ như gấm vóc chúng ta mặc trên người đi. Tử Đồng, đệ nói xem, ở Đông Vân quốc, loại gấm hoa mỹ nhất, sang quý nhất là gì?”

“Thiên Chi Cẩm!” Thương Tử Đồng không cần nghĩ đã trả lời.

“Thiên Chi Cẩm đó ở đâu mới có bán?”

“‘Chức Cẩm Tạo’ của Bùi đại ca. Này cả Đông Vân quốc đều biết, đại ca huynh cho ta là đồ ngốc sao?”

“Đệ đương nhiên không ngốc. Chính là vị Thiên Tử trong triều đình kia cũng nghĩ như vậy cho nên bây giờ sợ là bọn họ cũng gặp khó khăn.

Mọi người đều biết ‘Chức Cẩm Tạo’ của Bùi gia có khắp cả nước. Các loại vải hoa mỹ nhất, phức tạp nhất, xinh đẹp nhất, cũng đắt tiền nhất, cái gì ở đó cũng có, hơn nữa mỗi năm còn liên tục đổi mới, không ngừng cho ra các sản phẩm đa dạng, cho nên từ vương công quý tộc cho đến phú hào thân sĩ đều vô cùng yêu thích.

Ngay cả những loại vải vóc ngự dụng trong Hoàng cung cũng là từ ‘Chức Cẩm Tạo’ của Bùi gia tiến cống. Bất quá không phải đệ nghĩ những gấm vóc đó đều là do người trong ‘Chức Cẩm Tạo’ dệt ra chứ?”

Thương Vũ Đồng nói đến đây thì lại cười lạnh, hiển nhiên là đang ai điếu cho vị Hoàng đế còn chưa biết mình sắp gặp phiền toái lớn kia.

“Chức Cẩm Tạo chỉ phụ trách bán các loại vải xinh đẹp đó ra thôi. Mà những người có trách nhiệm làm ra chúng đâu? Có những ai? Bây giờ đang ở nơi nào? Các thợ thủ công, thợ thêu nắm các bí quyết châm pháp, tơ tằm, thuốc nhuộm, công nghệ chế tác, vân vân đang ở đâu?

Triều đình gióng trống khua chiêng chiếm đoạt sản nghiệp Bùi gia, những người thật sự nắm giữ các bí quyết cơ mật đó bây giờ chắc chắn đã trốn đi hết rồi. Hơn nữa ta còn khẳng định Bùi Vũ Khâm nhất định đã an bày nơi an toàn cho tất cả bọn họ.

Bây giờ những người còn ở lại, tuy trên danh nghĩa cũng là người trong các hiệu buôn Bùi gia, nhưng đều là mấy tiểu nhị hay quản sự, chưởng quầy mà thôi. Những người này trước giờ làm việc cho Bùi gia, nay cửa hàng Bùi gia thuộc về triều đình, triều đình tiếp quản các cửa hàng, có thể đuổi hết mọi người sao? Không thể!

Vậy nếu đuổi không được thì triều đình phải phụ trách miếng ăn, trở thành ông chủ mới của bọn họ. Lương bổng vẫn phải phát như cũ, nhưng tất cả những thứ có trong các cửa hàng bây giờ, khoan nói có bán được hay không, cứ cho là bán hết đi, thì nguồn cung mới ở đâu ra đây?

Những người có tay nghề thật sự đều đã được che giấu, nơi cung cấp nguyên vật liệu cũng không ai nói ra. Không ai biết nên đi đâu, tìm ai để nhập hàng. Một đám tiểu nhị cái gì cũng không biết đương nhiên là không có chủ ý gì rồi. Những vấn đề đó cuối cùng tất nhiên sẽ rơi xuống đầu người của triều đình, cần họ đi giải quyết.

Nhưng đệ nghĩ xem, mấy người trong triều kia sẽ biết những chuyện đó sao? Huống chi ta chỉ mới dùng mỗi ‘Thiên Chi Cẩm’ để lấy ví dụ thôi, trên thực tế, Bùi gia sao chỉ kinh doanh mỗi thứ đó?

Chỉ thêu Hồ Châu, nghiên mực Huy Châu, trái cây Triều Châu, muối Cam Thiểm, giấy Thanh Khê, kiếm Nghi Châu… gần như tất cả vật phẩm trong cuộc sống. Chỉ có thứ đệ không nghĩ ra, không có thứ Bùi gia không bán. Đó còn mới chỉ là những chủng loại vật phẩm Bùi gia kinh doanh. Lại nói đến vận chuyển, tiêu cục trên đất liền, thủy vận trên sông, thuyền lớn trên biển, có lĩnh vực nào Bùi gia không nhúng một chân vào?

Hiện tại thay vì nói Bùi gia là một nhà thương nhân, còn không bằng nói Bùi Vũ Khâm xem như Hoàng đế ngầm. Thiên Tử cũng chỉ là người chưởng quản thần dân khắp thiên hạ trên danh nghĩa mà thôi.

Tử Đồng, giả như đệ là một dân chúng bình thường. Sáng sớm bước ra khỏi cửa tự nhiên phát hiện chẳng những không mua được vải vóc, tơ lụa mà ngay cả củi gạo dầu muối cũng rất khó kiếm. Trên đường mười hiệu buôn thì hết chín đóng cửa, còn lại mấy nhà thì giá lại cao vô cùng, hơn nữa hàng hóa cũng rất thấp kém, đệ sẽ như thế nào?

Đệ có cảm thấy khủng hoảng, lo lắng, sợ là quốc gia này, thiên hạ này sẽ không còn thái bình hay không? Thậm chí còn lo sợ không biết có phải có người muốn tạo phản?”

Thương Tử Đồng nghe đến đây thì gật đầu theo bản năng, hình như cũng đã hiểu được đôi chút. Nhưng sau đó hắn liền lắc đầu phản bác: “Không đúng a, đại ca. Cứ cho là Bùi đại ca có thể khiến tất cả các cửa hàng Bùi gia đóng cửa, lén mang hết người đi giấu đi, nhưng dù sao thương nhân trong thiên hạ cũng không phải chỉ có một mình nhà Bùi đại ca. Bùi gia đóng cửa, chẳng lẽ cũng không có cửa hàng nào khác mở cửa buôn bán hay sao?

Tỷ như nhà chúng ta. Chính huynh cũng nói cửa hàng của chúng ta cũng không ít hơn Bùi gia còn gì. Trước kia Bùi gia là nhà đệ nhất Đông Vân quốc, bây giờ bị triều đình chèn ép, không phải đây vừa vặn chính là cơ hội để các thương nhân khác ra mặt, nỗ lực phấn đấu, nhân cơ hội buôn bán kiếm thêm tiền sao?”

“Tử Đồng, nói đệ ngốc, đầu óc đệ lại chuyển nhanh. Nói đệ thông minh, sao đệ lại đột nhiên khù khờ như vậy chứ? Ta hỏi đệ, vì sao Bùi gia lại bị triều đình dòm ngó?”

“Tất nhiên là vì Bùi gia có tiền. Triều đình muốn làm ăn mà không cần bỏ vốn, tự dưng lại được một đống tài sản cùng sản nghiệp lớn.”

“Đệ đã biết rồi, vậy đệ cảm thấy Bùi gia sụp đổ, triều đình liền có thể thỏa mãn mà không dòm ngó đến nhà giàu khác ư? Bùi gia tuy là thủ phủ Đông Vân quốc nhưng người có tiền trong thiên hạ chỉ có một mình Bùi Vũ Khâm thôi hay sao? Gia sản của thủ phủ này bị nuốt sạch rồi sẽ tới phiên ai? Nhà giàu thứ hay? Hay nhà giàu thứ ba?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.