Gã Độc Thân Vàng Mười

Chương 3: "Thì ly thôi." Diệp Hoài nói, "Vốn dĩ là kết hôn theo thỏa thuận, sợ quái gì




Phủ thêm một lớp áo khoác bằng lông cừu lên người,nhưng ngồi bên trong kiệu Thuỷ Nhan vẫn thấy lạnh như cũ, một cảm giác lạnh lẽo toát ra từ tận trong tâm

Ngồi trền cỗ kiệu,Thủy Nhan ngẩng đầu nhìn bảng hiệu Vạn vương phủ, nhìn những nét thiếp vàng chữ rồng bay phụng múa này, hiện tại xem ra cũng trở thành một loại cười nhạo.

Hai hàng thủ vệ được cắt cử trong coi cổng lớn, sau khi thấy Thủy Nhan đi về, cũng nhịn không được mà chụm đầu nghị luận, thần sắc mập mờ khiến cho người ta nhìn mà muốn buồn nôn.

Thủy Nhan vui vẻ gật đầu, trên gương mặt chỉ có vẻ tái nhợt mà không có một chút yếu đuối như những kẻ kia hằng vọng tưởng.

Nàng chậm rãi mà tự nhiên, bước vào đại môn Vạn Vương phủ, đoạn đường này nàng đi rất thong dong bình thản, không hề có chút tuyệt vọng hay yếu đuối.

Có lẽ trong mười năm nàng sống tại vương phủ này, việc tốt làm không ít, nhưng cũng chưa bao giờ khiến bọn họ có thể đối với nàng mà: “Chú mục lễ nghĩa “, nhưng lúc này chỉ một chuyện đã khiến cho bọn họ cười nhạo mấy ngày mấy đêm dèm pha mọi lúc,nàng trở thành tiêu điểm ở vương phủ này, được mọi người đem ra làm thành đề tài tán gẫu lúc trà dư tửu hậu ( lúc rảnh rỗi thong thả)

Thủy Nhan đem tay thu vào trong áo của mình, trên mặt chỉ còn là nét thong dong, chí ít, nàng cũng không muốn để người ta coi thường mình.

“Thủy Nhan cô nương vương gia đang ở đại diện chờ cô.”Nha hoàn vẻ mặt quái dị nhìn nàng mà cười cười, nhưng thanh âm truyền khẩu dụ vẫn là cẩn thận từng li từng tí.

Thủy Nhan sửng sốt một chút, bước chân dừng lại không biết nên lùi hay tiến, nàng lại càng không biết mình dụng tâm đối đãi chủ từ, không biết giờ đây hắn sẽ lấy vẻ mặt nào mà đối diện với nàng.

Thủy Nhan cởi chiếc áo da mà Quý Lăng Dương đưa cho nàng mặc lên, cung kính mà bước tới đại điện, nàng vẫn trầm mặc cúi đầu không muốn nhìn thấy rốt cục trong đó có những người nào.

Trong đại điện, than đỏ vẫn ôn hòa mà cháy, người ngồi ở đó cũng không đổi khác, nhưng từ lúc nào mà không khí đã không còn đồng dạng.

“Vương gia.” Thủy Nhan khẽ khom người.

Quí Lăng Dương khẽ nhấp môi, sắc mặt có chút lúng túng, thật sự nếu không phải vạn bất đắc dĩ hắn cũng không muốn xuất Thủy Nhan ra.

“Tối hôm qua..... Ngươi cũng mệt mỏi rồi, tốt nhất hãy cứ về nghỉ ngơi đi đã.” Quý Lăng Dương thì thào mở miệng, thanh âm bình tĩnh không có chút tình cảm nào.

Thủy Nhan ngẩng đầu, lại thấy được đang ngồi bên cạnh Quý Lăng Dương lúc này không ai khác chính là Diêm Phổ Hạo.

Trong mắt Thủy Nhan hiện lên vẻ khiếp sợ, nguyên bản gương mặt đã không có chút huyết sắc nay lại càng thêm nhợt nhạt.

Diêm Phổ Hạo liếc mắt, phút chốc cũng nhìn thấy được Thủy Nhan, có điều biểu hiện của hắn vẫn cứ như thế, lười biếng như không xảy ra chuyện gì.

“Thủy Nhan bái kiến Diêm gia.” hơn ai hết Thủy Nhan cảm nhận được sự run rẩy từ bàn tay mình truyền đi, run rẩy chợt thoảng qua,trước mắt Diêm Phổ Hạo này, Thủy Nhan hiểu trước mặt Diêm Phổ Hạo, nàng đúng là vẫn còn cảm thấy yếu thế, vẫn thấy một sự sỉ nhục.

“Nhân tiện Thủy Nhan và cả Diêm gia vẫn còn ở đây, vậy chúng ta hãy đen sự tình xủ lý luôn có được không? ” Mục tiên sinh đột nhiên mở miệng, có điều Thủy Nhan vẫn không hiểu chuyện gì, nhưng nhìn vẻ giận dữ giăng lên trên mặt Úc Ky, nàng liền hiểu được xem ra cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, chỉ là nàng cũng với Diêm Phổ Hạo thì có thể có chuyện gì chứ? chẳng lẽ….

liên quan đến chuyện mị dược tối qua?

“Diêm huynh ngươi cảm thấy thế nào?” Quý Lăng Dương trầm mặc hồi lâu, mới bừng tỉnh mà mở miệng, tuy nhiên trong lời nói vẫn có vẻ không tình nguyện, nhưng trên mặt lại một vẻ nhún nhường nịnh hót.

Diêm Phổ Hạo liếc mắt dùng lại trên mặt Thủy Nhan, hắn nhíu mày không cho là đúng trì trệ uống cho xong chén trà.

” Còn phải xem Thủy Nhan cô nương có nguyện ý hay không? đêm qua chúng ta cũng chỉ xen như chồng hờ vợ tạm, ta cũng muốn chịu trách nhiệm trước Thủy Nhan cô nương ” lời Diêm Phổ Hạo nói có phần lỗ mãng nhưng ý tứ lại thập phần rõ ràng.

Diêm Phổ Hạo dứt lời…, đại điện lặng ngắt như tờ, Thủy Nhan cắn chặt đôi môi đã bị phá cho đỏ mọng, trước mắt nàng là sự sỉ nhục.

không biết là ai, chính lúc vào lúc này truyền đến một tiếng thở dài khẽ khàng.

“Thủy Nhan, ta sẽ đem văn tự bán mình của ngươi cho Diêm vương gia, từ lúc này trở đi, ngươi chính là người là người của hắn...” thanh âm của Quý Lăng Dương vang lên có chút không chắc chắn được che dấu nhưng tuyệt nhiên không có nửa phần tiếc nuối.

Thủy Nhan thấy vậy mà ngân lên tiếng cười vui vẻ, tiếng cười thanh thúy vọng dội trong đại điện, lộ ra hàm răng trắng bóng tựa tuyết, nổi bật lên đôi môi đỏ mọng rỉ ra chút huyết dịch.

Mục tiên sinh vẻ mặt xấu hổ biến sắc, hắn có thể lường trước chắc rằng Thủy Nhan sẽ không cam lòng, nàng sẽ hận. Nhưng cũng chỉ là một nô tài sao có thể như thế ngông cuồng.

” Ta trước sau vẫn sẽ nghe theo sự an bài của chủ từ.”Thủy Nhan một lần nữa cúi mình, lại quay về với vẻ hèn mọn ban đầu, ý muốn làm cho những người này thấu được cái hèn mọn của bản thân.

” Thủy Nhan cô nương,có thật cô nương ngươi muốn theo ta hay không?” thanh âm lười biếng của Diêm Phổ Hạo một làn nữa lại truyền ra.

” Ta tất cả sẽ nghe theo sự an bài của chủ từ.”Thủy Nhan không gọi Quý Lăng Dương là vương gia, vì nàng là nô tỳ, mà nô tỳ sẽ nghe theo lệnh của chử từ

mày kiếm của Quý Lăng Dương nhíu, nhìn qua tờ giấy đãố vàng trong tay Mục tiên sinh vừa mang tới.

“Diêm huynh, đây là văn tự bán mình của Thủy Nhan,Thủy Nhan tuổi tác còn nhỏ, còn chưa hiểu chuyện, nếu sau này có cơ hội là tiểu thiếp của vương gia, hi vong được chỉ bảo nhiều hơn”

Diêm Phổ Hạo đem văn tự bán mình kia cầm lấy.

Thủy Nhan ngơ ngác nhìn 1 chuỗi các động tác qua lại giữa bọn họ, rất nhanh minh bạch( hiểu ra), mạng nô tài vẫn luôn nằm trong sự chi phối của kẻ khác, nàng bây giờ tựa như gia súc trao tay, thậm chí người mua này còn chẳng tốn thêm 1 cắc….. xem ra giá trị của nàng so với mười năm chẳng tăng mà lại giảm đi rồi.

“Ta muốn Thủy Nhan cùng không phải là muốn đem nàng về làm thiếp, nàng không có cái tư cách đó, mà chỉ dựa vào tư sắc của nàng lại càng không …. ta chỉ là rất hâm mộ vương gia có một hạ nhân trung tâm như vậy, vậy nên ta muốn….” Diêm Phổ Hạo cũng không đem lời muốn nói hoàn thành xong,nhưng trong đại điện này còn ai không hiểu lời hắn nói?.

Sắc mặt Quý Lăng Dương càng hiện rõ vẻ lúng túng, hắn vẫn cho ràng Thủy Nhan ít nhất cũng có thể làm một tiểu thiếp an bài bên người Diêm Phổ Hạo, thay thân đổi phận, nhưng không nghĩ tới.....

” Vốn là nô tài, nếu đem đi làm thiếp Diêm gia xác thực là trèo cao rồi.” Mục tiên sinh cười cười mở miệng.

Nét cười nhạo trên mặt Thủy Nhan càng hiện ra rõ ràng.

Nguyên lai cái danh vị thiếp thân kia với nàng …… cũng chỉ là vọng tưởng ah!

“Thủy Nhan xin nghe theo an bài của chủ từ và Diêm gia, Diêm gia muốn Thủy Nhan làm cái gì hay trở thành cái gì Thủy Nhan tuyệt không hai lời.” Thủy Nhan bước lên trước, con mắt nhìn thẳng vào Diêm Phổ Hạo, có điều ánh nhìn này chỉ còn sự tuân phụng thuần nhất.

“Vây sau này ngươi sẽ trở thành tỳ nữ thiếp thân( nha hoàn trực tiếp túc trực bên người ấy) của ta. có điều ta muốn ngươi hiểu rõ, kể từ giờ trở đi. Ngươi là nha hoàn của ta. không phải nô tài của phủ Vạn Vương gia.” Diêm Phổ Hạo cường ngạnh lên tiếng, mang theo khí phách, nhưng khuôn mặt lại hiện rõ vẻ cướp đoạt

“Thủy Nhan sau này chính là nô tài của Diêm gia.”Thủy Nhan nhàn nhạt mở miệng, vẻ nhận lệnh vẫn vậy trên gương mặt, có lẽ là nàng hiểu nàng vốn không thể không nhận mệnh.

Diêm Phổ Hạo khóe môi hơi động, nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên đó, hắn rất nhanh nhìn thấy biến hóa trong phút chốc đó của Thủy Nhan

“Vương gia, ta muốn để Thủy Nhan thề, nếu không lại có cảm giác qua quýt đối phó mà thôi, vạn nhất nàng cùng ta theo về nhưng cuối cùng bỏ trốn thì sao” Diêm Phổ Hạo chuyển mình, trên mặt là vẻ bỡn cợt lạnh nhạt.

Quý Lăng Dương ngẩn người,tay có chút thu phóng kiềm chế, kỳ thật hắn giờ rất muốn gào thét, thật tâm hắn làm sao lại muốn để Thủy Nhan ròi đi, đã thế tên Diêm Phổ Hạo này còn được đằng chân lân đằng đầu.

Quý Lăng Dương lưu loát nói: ” Thủy Nhan ngươi quỳ xuống, có còn nhớ rõ những lời nói của ngươi cách đây 10 năm, lúc mới vào phủ đã từng nói…, hiện tại trước mặt tân chủ của ngươi, nói lại một lần.” Quý Lăng Dương vừa thốt lên liền ngay tức khắc quay đi, không giám nhìn biểu tình trên mặt Thủy Nhan.

Thủy Nhan thừ đầu đến cuối cũng chỉ có cười, một nụ cười phục mệnh bất đắc dĩ……

Nàng nhìn vào Quý Lăng Dương, lại quay sang nhìn Diêm Phổ Hạo, chậm rãi tiến lên một bước, tiến tới sát bên Diêm Phổ Hạo, nàng hé ra một nụ cười tuyệt mỹ, sau đó chậm rãi quỳ trên mặt đất…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.