Gã Độc Thân Vàng Mười

Chương 20: "Em đang dùng ánh mắt để âu yếm nó."




Thủy Nhan lẳng lặng đứng ở bên ngoài tẩm cư của Diêm Bộc Hạo. Áo trắng, áo khoác màu hồng nhạt điểm hoa tối màu, quần áo đơn giản, búi tóc được vấn thẳng đứng trên đầu. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt có vẻ dại ra vì một đêm nàng chưa chợp mắt, có vẻ mỏi mệt không chịu nổi.

Trong phòng có tiếng vang, Thủy Nhan vội vàng cúi đầu, cung kính hỏi “Diêm gia tỉnh rồi sao? Có thể cho nô tì hầu hạ người thay y phục không?”

Thủy Nhan chờ đợi bên trong phân phó, nàng hôm nay đã không còn giống như ngày xưa, nàng tưởng thật muốn đem Diêm Bộc Hạo trở thành chủ tử của mình, tưởng thật sẽ đối với hắn toàn tâm toàn ý, hiện tại vì mệnh của Thập nhất vương gia, nàng không dám thất lễ.

Trong phòng xuất hiện thanh âm nhẹ giọng ho khan, Thủy Nhan vội vàng mở cửa phòng chạy đi vào.

Diêm Bộc Hạo ngồi ở bên giường, màn trướng rũ xuống hai bên.

Thủy Nhan thong thả tiến lên, thấy Diêm Bộc Hạo đang khoác y phục áo ngủ, lòng ngực to lớn phơi bày ra bên ngoài. Trong phòng suốt đêm luôn được đốt cháy lửa than khiến cho lồng ngực và trán của hắn đều thấm mồ hôi.

Thủy Nhan hơi cúi người, phân phó nha hoàn bên ngoài chuẩn bị nước ấm.

“Diêm gia trước mặc áo choàng vào, cẩn thận cảm lạnh.” Thủy Nhan nhỏ giọng nói xong, nàng bây giờ ngay cả thở mạnh cũng không dám, nàng sợ hắn, sợ hắn khi không vừa ý sẽ lấy mạng Thập nhất vương gia.

“Ngươi đang sợ ta?” Diêm Bộc Hạo đưa tay chống trán, trên mặt suy nghĩ.

Thân thể Thủy Nhan thoáng cứng ngắc một chút, sau đó liền quỳ rạp xuống đất.

“Diêm gia là chủ tử của nô tỳ, nô tỳ đương nhiên phải cẩn cẩn dực dực (1), cho nên nô tỳ sợ chủ tử đây chính là thiên kinh địa nghĩa(2)”. Thủy Nhan ôn nhu nói xong, thanh âm vẫn như cũ rất cung kính.

(1)Cẩn cẩn dực dực: cẩn thận từng li từng tí

(2) Thiên kinh địa nghĩa: lý lẽ chính đáng

Diêm Bộc Hạo chép miệng, không thể không phủ nhận.

Thủy Nhan vắt khô chiếc khăn, nghiêm túc vì Diêm Bộc Hạo lau qua lồng ngực của hắn còn có gò má cường ngạnh.

Mặt Thủy Nhan bỗng chốc hồng nhuận, dù sao nàng cũng không quen tiếp xúc với nam nhân.

Diêm Bộc Hạo nhìn mặt nàng ửng đỏ, thân thể đột nhiên có chút khô nóng, nhớ tới đêm đó hắn đã thấy qua toàn thân nàng. Hắn đột ngột đem nàng đè ngã trên giường.

Khăn trong tay Thủy Nhan rơi xuống dưới giường, nàng kinh hô một tiếng, liền không có phản kháng, mặc cho Diêm Bộc Hạo cuồng dã hôn, chiếm đoạt môi của nàng.

Tỉ mỉ hôn đến cổ nàng, Thủy Nhan nhắm hai mắt, tay hơi buộc chặt, không có phản kháng, không nói một lời, chính là nhận mệnh.

Diêm Bộc Hạo sửng sốt một chút, nâng người nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt, môi run nhè nhẹ, sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên ngăm đen.

Hắn xoay người xuống giường, ngón tay chỉ ra cửa “Ngươi cút ra ngoài cho ta!”

Thủy Nhan nguyên bản thân thể cứng ngắc, càng thêm cứng ngắc, nàng bối rối một chút, sau đó chậm rãi đi xuống giường, có lẽ nàng không biết, hắn vì sao giận, chẳng lẽ nàng như kỹ nữ thuận theo, cũng khiến cho hắn mất hứng?

Thủy Nhan đóng cửa phòng, giữa môi nàng vẫn còn lưu lại cảm giác, nàng ngây ngốc, nàng cảm thấy nhục nhã bèn tự cười nhạo mình.

Hiện tại Diêm Bộc Hạo muốn nàng làm cái gì, nàng sẽ không phản kháng, cho dù là muốn nàng cởi sạch y phục, nằm ở trên giường, nàng cũng sẽ nghe theo, nàng bây giờ đã không thể gây thêm nghiệp chướng, không thể hại thêm người khác, huống chi nàng muốn bảo trụ mệnh của vương gia........

※※※

Gió mát mưa phùn, nhoáng cái đã đến Tết Nguyên Tiêu.

Diêm phủ không có giăng đèn kết hoa, càng không có tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, mọi thứ đều vắng vẻ giống như ngày thường.

Mưa xuân nhỏ triền miên mà nhu tình, nhưng vẫn như cũ lạnh thấu xương.

Đêm yên tĩnh, mưa phùn tạnh. Lãng nguyệt ngân quang chiếu sáng khắp nơi. Ánh trăng tròn trịa, đẹp đẽ khiến cho người ta say mê.

Diêm Bộc Hạo mặc dù ở trong phủ có phần đông thị thiếp, nhưng hắn thường xuyên ghé viện của Diêu Kính Đồng và ở lại khá lâu.

Vào giờ tý. Trong viện của Diêu Kính Đồng, Thủy Nhan thỉnh thoáng có thể nghe thấy bên trong tiếng cười của Diêm Bộc Hạo, tiếng cười không có lãnh lẽo, không có mục đích, một loại giải thoát, thật sự tiếng cười cao hứng.

Có lẽ những người có mặt ở đây đều biết đến Diêm Bộc Hạo sủng Diêu Kính Đồng, Thủy Nhan không hiểu, nếu Diêm Bộc Hạo như vậy sủng nàng ta, vì sao còn muốn gây khó dễ nàng......

Gió đêm thổi qua, Thủy Nhan đi đến trước cây mai đã điêu tàn, hoa mai khô vàng, vẫn như cũ đọng ở trên cây khô màu vàng của đất, Thủy Nhan dùng tay, bẻ một nhánh mai, đem nhánh mai khô vàng đưa lên chóp mũi, nàng tựa hồ ngửi thấy mùi thơm nồng đậm.

Khóe miệng Thủy Nhan nâng lên một chút cười nhạt, nàng không biết thế gian có bao nhiêu người giống như mai vàng, đến cuối cùng khô héo, cũng còn lưu lại mùi thơm, nhưng nàng biết, nàng bất kể là sau này hay là hiện tại, chuyện kia hơn một trăm mạng người, đã đủ để nàng tanh tưởi vạn năm.

Thủy Nhan nhắm mắt lại, nàng hít một hơi sâu mùi thơm của mai vàng, trên mặt nàng thỏa mãn nhưng lại nhợt nhạt ý cười.

Diêm Bộc Hạo ngồi sau chấn song cửa sổ bên cạnh, cửa sổ mở phân nửa vừa vặn có thể nhần thấy hình ảnh như vậy thấm vào trong mắt hắn. Ánh mắt hắn chớp cũng không chớp nhìn hình ảnh này, khóe miệng ẩn chứa một chút ý cười, có chút ôn nhu nhưng lại gượng ép.

Diêu Kính Đồng khoác trường bào màu đỏ, búi tóc lười nhác cài tại sau đầu, nàng bước chân nhẹ nhàng đến bên người Diêm Bộc Hạo, theo ánh mắt hắn nhìn tới thân ảnh dưới tàng cây mai vàng, nàng thoáng run sợ, nhưng ngay lập tức dùng sức đóng cửa sổ lại.

“Hạo, chúng ta đi nghỉ ngơi.” Diêu Kính Đồng chu môi đỏ mọng, làm ra bộ dáng làm nũng.

Diêm Bộc Hạo quay đầu, cười nhạt gật đầu, đem chính trường bào trên người mình choàng trên người Diêu Kính Đồng.

Rèm buông xuống, cạnh cửa lại vang lên thanh âm tổng quản.

“Gia, có một vị tên Úc Kỳ muốn gặp người....... Nếu người không muốn gặp hắn, hắn liền xông vào đây.” Thanh âm tổng quản có e ngại, giống như mới bị làm cho hoảng sợ.

Diêm Bộc Hạo hơi sửng sốt một chút, lập tức lại mặc vào trường bào, bước nhanh xuống giường.

Lúc hắn mở cửa, thấy Úc Kỳ sớm đứng ở trước cửa, vạt áo choàng màu đen ở dưới trăng lay động, sắc mặt tái nhợt bên trên còn lưu lại thương tổn.

Thủy Nhan sợ hãi, tay nàng lôi kéo cánh tay Úc Kỳ, khuôn mặt mờ mịt.

Khóe miệng Diêm Bộc Hạo hơi cong lên, hắn có chút hứng thú đợi Úc Kỳ mở miệng.

“Diêm gia nếu đã thu nhận Thủy Nhan làm tỳ nữ, ta đây kể từ hôm nay cũng muốn theo Diêm gia, thề sống chết cống hiến cho người.” Úc Kỳ quỳ một gối xuống, trên mặt lạnh lùng và kiên quyết, trong giọng nói có mục đích, lại làm cho Diêm Bộc Hạo vừa nhìn hiểu ngay...... Hắn là vì Thủy Nhan tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.