Gả Cho Viên Lãng

Chương 28




Ngay khi Chúc Tiểu Tiểu quay lại công ty liền bị Boss đại nhân triệu đến gặp. Anh ở trong phòng làm việc lớn của tầng ba mươi tám, sắc mặt vẫn có thể coi là tốt, tuy nhìn có chút mệt mỏi, nhưng cũng không thấy rõ là có bệnh. Tiểu Tiểu cũng thấy yên tâm phần nào.

Nghiêm Lạc thấy Tiếu Tiểu quy củ gõ cửa đi vào, không kìm được hơi mỉn cười: "Anh cho rằng em sẽ xông vào nhảy lên kháng nghị chứ?". Anh dựa vào lưng ghế bằng da, ở cách Chúc Tiểu Tiểu cả một chiếc bàn lớn. Anh đơn thuần chỉ ngồi đó, còn có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng vẫn khiến người đối diện cảm thấy áp lực rất lớn.

Chúc Tiểu Tiểu cắn môi, thầm nhắc nhở bản thân phải có thái độ của một nhân viên: "Em nhận được thông báo nói anh muốn gặp em".

Nghiêm Lạc nhìn cô, rất muốn nói rằng anh thích thấy cô nhảy lên kháng nghị làm nũng hơn. Nhưng trước đây, điều anh sai chính là đã quá sốt ruột, mới dọa cho cô phải chạy mất. May mà cô còn chưa chạy quá xa, lần này anh sẽ cẩn thận xử lý.

Anh hắng giọng, nói: "Anh tìm em đến là muốn nói một chút về vấn đề sắp xếp công việc của em". Thần sắc anh nghiêm túc, toát lên dáng vẻ của công việc.

"Anh lần này bị thương, là vì trúng mai phục. Trước đó nhận được tin tức ma thần Bình Ế sắp phá phong ấn xuất thế, anh cùng với A Mặc liền đi ngăn chặn. Nhưng trong tin tức tình báo có thiếu sót, bọn anh đã không phát giác ra, cho rằng chỉ cần đối phó với một tên, không ngờ rằng ma thần Ám Dạ ở bên cạnh lại mai phục tấn công. Bọn anh thành công phong ấn được ma thần Bình Ế, nhưng anh lại bị Ám Dạ đánh bị thương."

Chúc Tiểu Tiểu chăm chú lắng nghe, Nghiêm Lạc tiếp tục nói: "Đại kiêp trời đất không còn xa nữa, tin tức của ma tộc sẽ ngày ngày càng nhiều, anh cần có một người hễ có tin tức đến thì giúp anh xử lý công việc ở phương diện này. Anh là Diêm Vương, chuyện này trong công ty không phải là chuyện được công khai, hơn nữa sau việc lần này, chúng ta lại chưa thể xác nhận trong công ty có nội gián hay không. Cho nên sau khi cân nhắc, anh cảm thấy em là lựa chọn thích hợp nhất".

Có nội gián hại Boss? Lòng trung thành của Chúc Tiểu Tiểu lập tức được khơi lên, cô nghiêm túc hỏi: "Boss, vậy em nên làm thếnào?".

"Anh sẽ đem số liệu và tin tức tình báo của tất cả các ma thần đến cho em, em giúp anh thanh lọc và chỉnh lý. Em ở chỗ Ray cũng đã nửa năm, công việc phân tích và điều phối em chắc chắn cũng quen rồi. Theo dõi đầu mối, điều phối nhân viên đều do em sắp xếp. Nếu có gì không hiểu, cứ trực tiếp tìm anh hoặc hỏi Happy. Ngoài ra, tin tức anh bị thương lần này và hành tung về sau, đều nằm trong phạm vi bảo mật, ở công ty ngoại trừ Happy và Smile, em không được nói cho bất cứ người nào?"

"Bất cứ người nào sao?"

"Đúng."

Chúc Tiểu Tiểu nặng nề gật đầu: "Em nhất định sẽ làm được".

Nghiêm Lạc mỉm cười, đột nhiên nói một câu: "Nếu em đối với chuyện giữa hai chúng ta cũng có lòng tin giống như đối với công việc thế này thì tốt biết bao". Không đợi cho Chúc Tiểu Tiểu phản ứng, anh lại nói tiếp: "Bắc Âm Vương xuất thế rồi, mục tiêu của ông ta là anh, chúng ta có người cung cấp tin đang tìm ông ta, ông ta cũng có người cung cấp tin đang theo dõi anh. Bên ngoài có một số hàng ma sư chúng ta đang không biết rốt cuộc là đứng về phía nào. Giống như bọn Âm Yến Nam và Mẫn Kỳ vậy, họ chỉ trọng về sức manh và quyền thế, không để ý đến việc giúp đỡ người khác, chúng ta cần phải điều tra rõ hành động và mục đích của họ. Ngày mười lăm tháng Bảy hôm đó, bởi vì trời đất chấn động, yêu ma mới nhân cơ hội tàn phá giết chóc bừa bãi. Bắt đầu từ lúc ấy, vụ án ở các nơi tăng lên đến 28%, cho nên những nhân lực khác cần phải đem tinh lực dồn vào trong đó. Mà đại kiếp trời đất, chuyện của ma thần, con người biết được càng ít càng dễ xử lý. Tầng lầu này cũng có một phòng giám sát điều khiển, khi cần thiết em có thể dùng căn phòng đó".

"Vậy bọn Huyền Thiên Ngọc Nữ thì sao?"

"Những việc thần tộc làm cho tới nay vẫn có thể coi là quang minh chính đại, trước khi tìm được người thay anh, bọn họ sẽ không làm gì anh cả, dù sao nhân gian sinh tử hỗn loạn, cũng không phải là điều bọn họ muốn thấy. Nếu thực sự muốn xuống tay với anh, bọn họ nhất định sẽ đường hoàng mà đến."

"Người thay thế anh?" Đến Diêm Vương cũng bị thay thế sao?

"A La, A Mặc, Bắc Âm Vương, ba người này có khả năng được chọn cao nhất. Bọn họ đối với hồn phách và quản lý luân hồi đều có kinh nghiệm."

"A La và A Mặc?" Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy điều này thì vô cùng kinh ngạc.

Nghiêm Lạc cười cười: "Khả năng là A Mặc không lớn, cứ coi như anh không còn nữa, cậu ấy cũng sẽ không đi đánh A La, chắc chắn không tự mình lên ngôi. Bắc Âm Vương tuy cũng coi là người của thân tộc, nhưng ông ta hành sự tàn bạo, Cửu Thiên Huyền Nữ sẽ xếp ông ta ở phía sau, cho nên lựa chọn đầu tiên nhất định là A La".

Chúc Tiểu Tiểu vội nói: “A La sẽ không làm đâu?".

"Phải xem điều kiện là gì, nếu như A La không lên thì đến lượt Bắc Âm Vương, em nói xem A La có phải lên hay không?"

"Vậy còn anh thì sao." Tiểu Tiểu lo lắng: "Anh còn đây, Bắc Âm Vương nhất định không thể được".

Nghiêm Lạc nhìn cô, ngẫm nghĩ những lời mình sắp nói ra không biết có làm cô sợ hay không, cuối cùng anh vẫn quyết định không nói.

Tiểu Tiểu nhiệt huyết thanh xuân lại sôi trào, cô nắm tay lại giơ lên: "Boss, anh yên tâm, em nhất định sẽ nỗ lực. Tuy em chẳng có bản lĩnh gì, nhưng chỉ cần mọi người chăm chỉ cố gắng, những kẻ xấu đó chắc chắn sẽ chẳng có đất mà diễn". Kể cả là thần tộc, muốn ức hiếp Boss cô cũng không cho phép.

Nghiêm Lạc cười, dường như chỉ cần ở cùng với cô một ngày thì đã có thể bù lại số nụ cười anh đã mất đi trong suốt sáu trăm năm.

"Công việc đương nhiên cần làm cho tốt, nhưng về phương diện chuyện riêng, em cũng phải cho anh cơ hội. Bây giờ thời gian chúng ta ở cùng nhau nhiều như vậy, em có thế cân nhắc cẩn thận một chút chuyện của chúng ta." Anh có mục đích cá nhân, anh không giấu giếm. Nhưng anh rất hoài nghi cô gái ngốc nghếch không có đầu óc này có thể hiểu được.

Song cô đã nhắc nhở anh, điểm đó rất tốt, cô không còn là chú heo nhỏ sáu trăm năm trước, cách thức đối đãi hồi đó áp dụng với cô có thể không còn có tác dụng, cho nên anh cần phải rút ra bài học mới được.

Chúc Tiểu Tiểu đỏ mặt, giả ngốc không nghe thấy, quay lại với chủ đề công việc. Cô rất nghiêm túc, rất tích cực nhập tâm trong trạng thái làm việc.

Tầng ba mươi tám ngoại trừ phòng làm việc của Nghiêm Lạc ra, còn có hai phòng họp một lớn một nhỏ, một phòng điều hành giám sát, phòng làm án, còn có một hệ thống kho số liệu độc lập, chuyên để chuẩn bị số liệu, tin tức tình báo của ma thần và đại kiếp trời đất. Ở trong đó, còn đặc biệt có một kho số liệu của hàng ma sư.

Nghiêm Lạc bảo với Tiểu Tiểu, hàng ma sư trong kiếp nạn diệt thế có lẽ đóng vai trò vô cùng quan trọng, bốn trăm nám trước, có một câu khải huyền bắt đầu lưu truyền: Đại kiếp trời đất, giết thần diệt thế.

Cùng là câu nói như thế nhưng mỗi người nghe lại có một lý giải khác nhau. Ma giới bên kia cho rằng đây là nói thần tộc khí số đã tận, trời đất nên đến lượt ma giới cai quản. Mà thần giới lại cho rằng ý nghĩa của câu nói này muốn ám chỉ kiếp nạn của trời đất chính do kẻ thù của thần giới là ma giới khơi lên, giết thần diệt thế là mục đích cuối cùng của bọn chúng, cho nên nhất định phải xóa sạch ma tộc. Thế nhưng những việc này, đến hôm nay cũng chẳng qua chỉ là nghĩ mà thôi.

Nghiêm Lạc suy nghĩ về những việc này lại có phần phức tạp hơn, chiến tranh ma - thần sớm đã chẳng phải chuyện mới mẻ gì, đã là lời khải huyền, thì làm sao có thể đơn giản vậy? Kết cấu năng lượng của tam giới sớm đã biến đổi rồi, năng lượng của nhân loại không thể xem thường. Tuy anh vẫn còn chưa rõ hàm nghĩa thực sự của câu nói này, nhưng dựa vào trực giác, anh vẫn cho rằng nhân gian và nhân loại chính là chìa khóa để thay đổi tất cả.

Trong những năm gần đây, càng ngày càng có nhiều tiểu yêu, tiểu ma tìm được cách thức để tồn tại trong nhân gian, thậm chí ngay đến anh tới từ địa phủ cũng có thể sống tự tại thoải mái trong sự vận hành của chốn này. Ma thần đang trong trạng thái ngủ say bị những kẻ sùng bái của loài người từ từ đánh thức. Cứ tiếp tục tiến triển thế này, vai trò của con người trong kiếp nạn lớn đến mức nào, e rằng bọn họ khó mà tưởng tượng được.

Chúc Tiểu Tiểu hiểu ra đôi chút: "Cho nên hàng ma sư không chỉ là anh hùng giết ma trừ yêu, mà còn có thể là hung thủ cuối cùng giết thần diệt thế đáng sợ hơn cả yêu ma?".

Nghiêm Lạc gật đầu: "Và cũng có thể sẽ là chìa khóa đế thay đổi tất cả vận mệnh này. Loài người chinh phục địa cầu, nắm giữ vũ trụ, rất nhiều việc đến thần cũng không làm được nhưng loài người lại làm được".

Chúc Tiểu Tiểu nghe vậy liền có chút đắc ý. Cũng đúng thật, cho nên mới nói, thời gian đã trôi qua lâu rôi, đại thần cũng không có gì quá giỏi cả. Cô liếc xéo Boss một cái, biểu cảm trên mặt trưng ra mồn một tất cả những suy nghĩ trong lòng.

Nghiêm Lạc lại bị cô chọc cho cười, không nhịn được véo má cô: "Nhưng mà đối với Heo Con ngốc em đây, anh không cần dùng đến pháp lực của thần cũng có thể xử lý được".

Chúc Tiểu Tiểu hất tay anh ra, xoa xoa má, chu miệng lên: "Đau quá, em đâu có mắc lỗi, sao lại xử lý em".

Cô không hề phát hiện hai người như thế này lại sắp khôi phục trạng thái hơi thân mật trước đây rồi, Nghiêm Lạc trên mặt không lộ cảm xúc, nhưng thực ra trong lòng đang ngấm ngầm vui. Anh không nhắc nhở cô, rất nhanh chóng chuyển đề tài, bắt đầu dạy cô phân loại và sử dụng tất cả số liệu.

Chúc Tiểu Tiểu rất chuyên tâm, chỉ mới nửa ngày đã cơ bản nắm được hết những việc cần làm. Khi cô làm xong, quay lại xuống lầu dưới thì nghe thấy một tin không tốt. Mẫn Kỳ kia đã trốn thoát khỏi Cục Cảnh sát rồi. Công ty Nhã Mã nhận được thông báo của Cục Cảnh sát, liền trợ giúp hợp tác với phía cảnh sát toàn lực truy bắt người này.

Còn về vụ án của Vu Lạc Ngôn, Thư Đồng đã đưa người đến tòa nhà công ty của Vu gia một chuyến trước, xem xét tình hình quỷ linh trong tòa nhà công ty của bọn họ để xác nhận có thích hợp đưa Vu Lạc Ngôn quay lại chỗ đó không. Nếu như ác linh thực sự trú ngụ ở tòa nhà này, vậy thì cần phải thu những thứ đồ bẩn thỉu lại, làm sạch trước, sau đó đưa hai con tiểu quỷ công ty nuôi dưỡng tới, phối hợp diễn kịch. Trong trường hợp an toàn, có thể khống chế và khơi gợi ký ức kiếp trước của Vu Lạc Ngôn.

Nhưng chuyến đi lần này lại không tìm thấy quỷ mà Vu Lạc Ngôn nói, trong tòa nhà không có tà khí gì, xem ra chỉ là một hai hồn phách lang thang lạc đường. Thư Đồng để một tổ ở lại tiếp tục xử lý, cô quay về công ty sắp xếp chuẩn bị các bước tiếp theo.

Muốn trị được chứng rối loạn ký ức kiếp trước của Vu Lạc Ngôn, cần phải ở trong công ty dò quét thôi miên linh hồn cho anh trước, cũng gần gống như Hộ thần hương trận làm ở Vu gia, nhưng có thể lấy ra được các loại chi số hồn thể, hình ảnh nhìn thấy cũng nhiều hơn một chút. Những chỉ số hồn thể này rất quan trọng đối với việc điều phối thuốc giải, sau khi những việc này làm xong, lại đưa anh quay về chỗ cũ, khơi gợi kích thích bệnh trạng của anh, lúc tình trạng bệnh nghiêm trọng nhất sẽ tìm ra anh rốt cuộc là chịu kích thích ký ức của kiếp nào để cho thuốc theo bệnh.

Chúc Tiểu Tiểu nhớ lại Boss đã từng nói về tính quan trọng của hàng ma sư, liền báo cáo sự việc Vu Lạc Ngôn có thể là hàng ma sư cho anh. Nghiêm Lạc quả nhiên rất xem trọng, ngày hôm sau khi Vu Lạc Ngôn đến công ty để làm dò quét hồn thể, Nghiêm Lạc đích thân đến hiện trường xem xét kết quả dò quét của anh.

Chúc Tiểu Tiểu biết dò quét thế này sẽ có thể nhìn thấy được tất cả hình ảnh hiện lên trong đầu Vu Lạc Ngôn giống như là nhìn trộm chuyện riêng tư của người khác, cho nên cô chỉ ở bên ngoài phòng kiểm tra chào hỏi, khích lệ anh mấy câu chứ không cùng đi vào bên trong. Cô vẫn giống như lần trước, ở bên ngoài với hai vợ chồng Vu Kiến Quốc.

Sau khoảng hơn một giờ, Nghiêm Lạc mặt tối sầm từ trong phòng sải bước đi ra, lúc đi qua người Tiểu Tiểu chỉ nhìn cô một cái, sau đó đi thẳng lên lầu chẳng buồn quay đầu lại. Chúc Tiểu Tiêu bị nhìn một cách kỳ lạ thì cảm thấy rất khó hiểu, đang đoán xem đã xảy ra chuyện gì đã lại thấy Thư Đồng với Vu Lạc Ngôn vừa cãi nhau vừa đi ra.

Chúc Tiểu Tiểu lắng nghe nội dung tranh cãi của họ, nghe cả hồi lâu cũng không hiểu rõ lắm, hình như Vu Lạc Ngôn gọi Thư Đồng là đồ gái già Thư đại tỷ khiến cô ấy rất không thoải mái.

Tiểu Tiểu mặt đen sì, lẽ nào căn phòng dò quét này sẽ khiến người ta có phản ứng không tốt, mỗi người từ trong đó đi ra đều tức giận đùng đùng? Vợ chồng Vu Kiến Quốc có chút ngượng ngập, khách sáo hỏi Thư Đồng tình hình và sắp xếp bước tiếp theo, rồi đưa con trai đi.

Thư Đồng chưa hết tức giận: "Tiểu mặt trắng đáng chết, nếu không phải nể mặt anh ta là khách hàng, tôi nhất định đánh anh ta".

"Hai người làm sao mà suốt ngày công kích nhau vậy, mỗi lần gặp mặt đều cãi nhau. Khi Boss đi ra mặt cũng đen sì, có phải hai người ở bên trong cãi nhau ghê quá, khiến cho anh ấy tức giận không?"

Nói đến chuyện này, Thư Đồng lại hi hi cười vui vẻ, cô khoác tay lên vai Tiểu Tiểu: "Bạn yêu quý, lần này tuyệt đối không phải tôi gây họa, lát nữa cô đi lên lầu, phải cẩn thận hơn chút. Cả quá trình soi quét không đến bốn mươi phút mà Boss đã phải thưởng thức đầy đủ mười mấy phút hình ảnh có liên quan đến cô trong đầu tiểu mặt trắng kia, xem ra anh ta gần đây rất là nhớ cô đó. Cô nói xem, mặt của Boss có thể không đen không? Nếu như không phải còn xen kẽ những hình ảnh khác, có vài hình ảnh ác đấu quái dị, tôi đoán rằng Boss sớm đã quay đầu bỏ đi rồi".

Chúc Tiểu Tiểu nghe đến đây đỏ hồng mặt lên. Cô cẩn thận làm xong hết tất cả công việc ở lầu dưới, kéo dài thời gian mãi mới chậm rãi đi lên lầu. Nhưng sắc mặt của Nghiêm Lạc vẫn chưa hòa dịu hơn chút nào. Chúc Tiểu Tiểu quyết định giả ngốc, dù gì cô cũng không nhìn thấy, cô không biết, chuyện không liên quan đến cô.

Nhưng mà cô đến hỏi cũng chẳng buồn hỏi, khiến Nghiêm Lạc càng giận. Heo Con ngốc này rõ ràng biểu hiện ra ngoài vẻ lương tâm áy náy, cô gái Thư Đồng lắm chuyện kia chắc chắn đều bảo hết cho cô ấy rồi. Anh biết chuyện này thực sự chẳng liên quan gì đến Tiểu Tiểu, dù sao trong đầu người khác nghĩ cái gì cô ấy cũng chẳng không chế được. Nhưng hễ nghĩ đến đầy trong đầu một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai lại toàn là hình ảnh Heo Con của anh, anh liền tức không biết làm thế nào. Hơn nữa, người con trai này rất có khả năng là người anh đã tìm kiếm từ rất lâu, điều ấy khiến lòng anh càng không thoải mái.

Chúc Tiểu Tiểu không biết Nghiêm Lạc có phát hiện gì với Vu Lạc Ngôn nhưng lại không dám hỏi, sợ làm Boss không vui. Nghiêm Lạc cũng chỉ làm mặt lạnh để lộ sự khó chịu chứ không nói gì vói cô.

Đến tối, Nghiêm Lạc lại bắt đầu ngủ, điều trị vết thương của anh cần phải tốn thời gian ngủ sâu. Chúc Tiểu Tiểu chạy đến tầng ba mươi tám, phòng nghỉ tạm thời của anh xem. Anh nằm thẳng trên giường không động đậy, đến Chúc Tiểu Tiểu đắp chăn cho, anh cũng không thức giấc.

Sáng sớm ngày hôm sau, Chúc Tiểu Tiểu lại tới thăm, anh vẫn đang ngủ, dường như đến tư thế cũng không có chút nào thay đổi. Tiểu Tiểu đứng bên giường anh nhìn một lúc lâu, thật là có chút lo lắng. Cô cố nhẫn nại không gọi anh, nhắc nhở bản thân Boss chỉ đang ngủ. A Mặc nói qua rồi, đây chỉ là phương thức dưỡng thương, chỉ như vậy mà thôi.

Cô quay lại phòng làm án, Happy đang tải tin tức mới nhận được xuống, Trước đây những công việc này đều là anh làm, nhưng thời gian này nhiệm vụ hàng ma càng lúc càng nhiều, công việc của anh cũng nhiều hơn, tăng ca thêm giờ đều là chuyện bình thường. Bây giờ Chúc Tiểu Tiểu đến giúp đỡ một phần, cũng thật sự có tác dụng rất lớn. Happy nói qua một lượt tất cả những tin tức và tin tình báo mới với Chúc Tiểu Tiểu, dặn dò cô một chút về cách phân loại và theo dõi.

Tên của người cung cấp tin, Chúc Tiểu Tiểu đều có trong tay rồi, mấy người đứng đầu cung cấp tin quan trọng Nghiêm Lạc đều đã giúp cô chào hỏi qua, thuận tiện cho cô tiến hành liên lạc. Đương nhiên Hồ Dĩnh bên kia anh tự động bỏ qua, bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, anh cũng không muốn làm ra thêm chuyện gì khiến Tiểu Tiểu không vui. Happy ở cùng Nghiêm Lạc lâu như vậy rồi, đương nhiên cũng "lòng như gương sáng". Phàm là tin tình báo của Hồ tộc, anh đều nhận đến tay mình, không để ở chỗ Chúc Tiểu Tiểu.

Hôm nay nhận được mấy tin trọng điểm, vẫn là về ba ma thần phong ấn. Chúc Tiểu Tiểu cần phải liên lạc lại xác nhận tin tức một chút, còn phải sàng lọc để xác minh tính chuẩn xác của tin tình báo. Nếu đều chuẩn bị thỏa đáng, bước tiếp theo chính là sắp xếp phục ma hoặc ngăn cản ma thần xuất thế. Loại chiến đấu cấp độ này, thông thường sẽ do Boss, A Mặc, còn có cả các phán quan phân tán ở các nơi, cùng với đám bạn bè thần quái khắp ngả của bọn họ làm, hàng ma sư loài người rất ít khi trực tiếp tham gia, nhiều nhất chỉ là làm bảo vệ ở bên ngoài và làm công việc tiếp viện cơ bản mà thôi.

Ngoại trừ A Mặc, liên minh bạn bè thần quái khác của Nghiêm Lạc, Chúc Tiểu Tiểu biết được không nhiều. Lần trước chỉ mới biết một Hồ tiên thôi còn khiên cô tương đối không vui vẻ, cho nên khi cô cầm danh sách người đưa tin ở các nơi, không khống chế được việc bản thân mình cứ đoán già đoán non đây là tiên gì, yêu gì? Đàn ông hay phụ nữ? Có quan hệ thế nào với Boss?

Trên thực tế, ở trong công ty càng lâu, Chúc Tiểu Tiểu càng phát hiện ra mình biết quá ít. Thậm chí đến bây giờ cô vẫn còn chưa gặp qua nhân vật truyền kỳ hàng đầu của công ty, hàng ma sư mà đến Boss cũng phải nể mặt vài phần, bọn Thư Đồng gọi người này là Âm Yến Tư lão đại.

Chúc Tiểu Tiểu nghe rất nhiều người nói qua sự lợi hại của người họ Âm này, cô đã hiếu kỳ từ lâu rồi, nhưng mà Âm Yên Tư vẫn luôn trú ở tỉnh ngoài, Chúc Tiểu Tiểu đến công ty hơn nửa năm mà anh ta vẫn chưa quay lại.

Muốn trở thành một hàng ma sư ưu tú không phải chỉ thạo mấy phép thuật nhỏ, biết một chút bản lĩnh bắt yêu là đủ. Trong mấy tháng này Chúc Tiểu Tiểu đã hiểu rõ, bản thân mình cứ coi như có thiên phú hơn nữa, cũng chỉ là người sơ cấp nhập môn mà thôi. Giống Thư Đồng, Cao Lôi, Tư Mã Cần bọn họ, ngoại trừ bản lĩnh cao cường ra, mỗi một người đều còn có các mối quan hệ của riêng mình, các mối nhân lực hàng ma, quỷ linh tinh quái gì đó, họ có rất nhiều bạn. Nhiều khi, trong quá trình hành động, họ chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, nói một tiếng, liền có người tới giúp, thậm chí những tin tức tình báo thần bí, cũng có thể lập tức từ trên trời rơi xuống. Đây chính là cái mà mọi người hay gọi: Tài nguyên trình độ chuyên môn.

Cho nên sau khi làm trợ lý cho Nghiêm Lạc, tầm nhìn của Chúc Tiểu Tiểu trong chốc lát đã được mở rộng, bắt đầu tiếp xúc được với sự việc cấp độ cao, phạm vi tin tức có thể hiểu và tiếp xúc đều không còn như khi làm việc ở tầng ba mươi tư hoặc là trong nhiệm vụ trước đó.

Happy hướng dẫn Chúc Tiểu Tiểu chỉnh lý mấy thông tin trọng điểm trước, nhắc nhở một chút về phương pháp theo dõi xác minh. Trong số tin tức của một tuần lễ, Tiểu Tiểu nhìn thấy có hai tin nói ma thần bên kia đang tìm một cô gái là heo thần chuyển thế, Tiểu Tiểu cảm thấy đó là đang nói mình.

Happy cũng xác nhận điều này, tin tức như thế không phải là lần đầu tiên xuất hiện, mấy trăm năm nay ma tộc thực sự vẫn luôn đi tìm, nhưng bởi vì tư liệu của Tiểu Tiểu được Nghiêm Lạc che giấu rồi, anh vẫn luôn cất giấu cô rất tốt, cho nên chuyện có liên quan đến tình hình cụ thể của heo thần chuyển thế, cũng không có quá nhiều người biết.

Chúc Tiểu Tiểu nhăn mũi, thật sự không thoải mái đối với việc bị chụp mũ cho cách gọi "heo thần". Hiện giờ nếu như thêm vào chữ "Ninja" cô liền có thế đi tìm Ninja rùa làm đối tác rồi.

"Cô lẫn vào trong hàng ma sư của công ty, bọn họ chắc là sẽ không tìm thấy cô dễ dàng như vậy." Happy cảm thấy trước mắt nguy hiểm này chắc cũng chưa quá lớn.

"Lần trước có con thú biến hình hóa thành hình dáng của Boss đến ngoài cửa nhà tôi." Chúc Tiểu Tiểu rất nhanh chóng liên hệ với sự việc này.

"Thật sao?" Happy giật thót mình: "Chẳng trách Boss bảo cô chuyển đến đây, anh ấy còn dặn dò phải tra soát tin tức của tất cả thú biến hình. Nhưng nếu như hành tung của cô không phải bí mật, vì sao ma giới vẫn còn đang tìm cô khắp nơi chứ?".

"Happy, anh nói xem ma giới bên kia tìm tôi làm gì?"

Chúc Tiểu Tiểu nghĩ đến một vấn đề khác.

"Có lẽ là bọn chúng cảm thấy, cô sẽ trở thành trở ngại khi bọn chúng giết thần diệt thế chăng?"

"Cho nên bọn chúng sẽ giết tôi có phải không?" Chúc Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn Happy, khuôn mặt anh do dự, giống như không biết phải trả lời thế nào mới được.

Chúc Tiểu Tiểu cười cười: "Ai da, anh không cần quá khó xử. Thần kinh của tôi tương đối mạnh, chưa thấy chết thì tôi chưa sợ đâu".

“Không biết nên nói cô ngốc hay phải khen cô dũng cảm đây." Happy bị cô chọc cho cười: "Cô trước đây cũng luôn như vậy, sau khi cô bị Boss nhốt vào đại lao, tôi với Smile lo lắng muốn chết sợ rằng anh ấy hạ lệnh đem cô đi giết. Kết quả cô liền buồn bã một trận, sau đó lại nỗ lực ăn ngủ, thật là cái chết chưa đến thì cô còn chưa thấy sợ".

Chúc Tiểu Tiểu cười hì một tiếng: "Người ta không biết thì không sợ mà". Happy coi cô như chú heo đó nhưng lại không khiến cô buồn bằng Boss, điều này thật kỳ quái.

Cô nghiêng đầu ngẫm nghĩ: "Nếu như tôi chết rồi, Boss sẽ lại sắp xếp cho tôi đầu thai nhỉ, thêm một kiếp nữa, tôi sẽ không nhớ được những sự việc xảy ra ở cuộc đời này, có đúng không?".

"Ừm." Happy nhăn khuôn mặt mỹ thiếu niên trong truyện tranh kia lại, đây chắc chắn là sự thực.

Chúc Tiểu Tiểu thở dài, nếu như cô lại quên mất Boss, anh chắc sẽ vô cùng vô cùng tức giận nhỉ?

Suy nghĩ này vào buổi trưa khi cô tới thăm Nghiêm Lạc lại lần nữa trào lên. Nghiêm Lạc vẫn còn chưa tỉnh, cô giơ tay huơ huơ trước mắt anh, anh cũng không phản ứng. Chúc Tiểu Tiểu có chút lo lắng, tự nói tự nghe: "Sao lại ngủ lâu thế này chứ?".

Cô nằm bò bên cạnh giường nhìn cả nửa ngày, thậm chí nhìn không ra anh có hô hấp hay không. Chúc Tiểu Tiểu không nhịn được, gọi điện thoại cho Tất Mặc Kỳ.

"Cô cứ để cho anh ấy ngủ, anh ấy nghỉ dưỡng tốt rồi tự nhiên sẽ tỉnh lại, đừng lo lắng." A Mặc hơi mang ý cười trả lời ở đầu dây bên kia, Chúc Tiểu Tiểu rất hoài nghi anh đang cười mình.

Nhanh chóng tắt điện thoại, Chúc Tiểu Tiểu đem sự khó chịu trút hết lên người mỹ nam đang ngủ. Cô làm mặt quỷ, nhăn mũi lại: "Cười cái gì mà cười, em hỏi một chút thì sao chứ, điều này chẳng phải là vì sợ anh cứ ngủ không tỉnh chẳng có ai ký tên phát lương cho em sao". A Mặc chết tiệt, cô nhất định phải tìm cơ hội tố cáo với A La, bảo A La không thèm để ý đến anh ta nữa, hừm.

Nghiêm Lạc vẫn không động tĩnh, Chúc Tiểu Tiểu nằm bò bên giường thở dài: "Boss, anh chắc chắn là tức giận quá nhiều rồi, cho nên sức khỏe không tốt, tâm trạng vui vẻ mới có thể duy trì được sự khỏe mạnh đó. Cho nên nếu như kiếp sau em thực sự không nhớ được anh nữa, anh cũng đừng có tức giận, đến khi đó em chẳng biết gì, anh tức giận cũng chỉ uổng công thôi, đúng không nào?".

Cô là người, anh là thần, quả nhiên cách biệt giữa bọn họ không phải là nửa chút hay một chút. Cô sẽ phải trải qua sinh lão bệnh tử, còn anh chỉ cần ngủ một giấc là được. Nhưng mà, anh như thế này cũng thật đáng thương, cô cứ coi như có đau khổ gì, đợi đến kiếp sau là đã có thể bắt đầu lại, tất cả đều sẽ quên đi hết. Còn anh, thì phải mang tất cả những đau buồn vĩnh viễn sống tiếp, tính ra thì, vẫn là anh thiệt hơn một chút.

"Cho nên làm thần tiên cũng chẳng có gì tốt cả. Những cái khác em không làm được, ở kiếp này nhất định nỗ lực vì anh giải sầu xua ưu, để anh vui vẻ một chút." Chúc Tiểu Tiểu nói rồi liền muốn làm cho được, nhưng bây giờ thì có thể làm gì chứ? Cô nhìn nhìn Bát Bát bên cạnh đang buồn chán gật gù cái đầu, lơ mơ buồn ngủ, đột nhiên nảy ra một chủ ý. Bát Bát đáng yêu siêu cấp, để Bát Bát ngủ cùng Boss, anh tỉnh lại nhìn thấy chú chuột béo dễ thương, chưa biết chừng tâm trạng sẽ tốt lên, bởi vì bản thân cô cũng giống như vậy.

Chúc Tiểu Tiểu để Bát Bát lên lòng bàn tay, ngón tay vuốt vuốt nhúm lông tạo kiểu màu nâu nhỏ trên đỉnh đầu nó, khen một câu: "Bát Bát thật đẹp trai!". Bát Bát đắc ý vẫy đuôi, lúc lắc đầu, vui vẻ nằm trong lòng bàn tay Tiểu Tiểu.

Chúc Tiểu Tiểu lại nói: "Bát Bát, mày buồn ngủ rồi phải không? Vậy mày ngủ cùng với Boss một lát, đợi anh ấy tỉnh lại, mày phải giống như bây giờ làm nũng với anh ấy biết chưa”.

Bát Bát nghe thấy lời này, cặp mắt hạt đậu đen mở tròn vo. Nhưng Chúc Tiểu Tiểu không hề nhìn thấy biểu cảm kinh hãi của nó, chỉ muốn đặt nó vào bên gối của Nghiêm Lạc, "Ngoan nào, đáng yêu một chút có biết không, phải dỗ cho Boss vui vẻ một chút".

Trên giường lớn truyền đến một tiếng thở dài, Chúc Tiểu Tiểu cúi người xuống, đúng lúc đôi diện với Nghiêm Lạc vừa mở hai mắt ra. Cô bị dọa cho giật thót mình đứng thẳng lên. Bát Bát càng khoa trương hơn, dùng sức vùng thoát khỏi tay Tiểu Tiểu, thuận theo cánh tay cô chạy lên trên vai bỏ trốn, lại còn kêu chít chít, giải thích không phải nó tình nguyện, nó là bị ép buộc.

Nghiêm Lạc không để ý đến nó, chỉ nói với Tiểu Tiểu: "Nếu như đổi thành em ngủ cùng, không cần giả vờ đáng yêu anh cũng sẽ vui vẻ". Nếu như là Bát Bát, anh tỉnh lại nhìn thấy nó ở trên gối của mình, chỉ sợ sẽ muốn ném nó xuống lầu thôi.

Chúc Tiểu Tiểu đỏ bừng mặt lên, nhẹ nhàng nói: "Boss, anh làm sao đã tỉnh rồi?".

Nghiêm Lạc lại nhắm mắt, duỗi tay về phía Chúc Tiểu Tiểu, giọng nói yếu ớt: "Heo Con, anh thấy khó chịu".

Chúc Tiểu Tiểu khom người xuống, đón lấy tay của anh, đang muốn hỏi anh khó chịu ở đâu, liền bị Nghiêm Lạc dùng lực kéo lên giường.

"Boss!" Lần này Chúc Tiểu Tiểu hét toáng lên.

"Suỵt, cứ ở cạnh anh một lát.”

Giọng nói của anh vừa yếu ớt lại ấm ức, Chúc Tiểu Tiểu không dám dùng lực đẩy anh, bị anh ôm chặt cứng ở trong lòng, không tự chủ được mặt càng đỏ hơn: "Boss, như thế này không được, em phải ra ngoài rồi".

"Anh thật sự rất khó chịu trong người, em đừng ồn, để anh nghỉ ngơi thêm chút nữa. Em vừa rồi chẳng phải nói muốn anh vui vẻ sao? Anh nhìn thấy em ở bên cạnh là vui vẻ rồi."

"Đâu mà, tối qua anh còn gườm em suốt, rất hung dữ."

"Anh có sao?" Anh nhắm mắt lại lười nhác đáp.

Chúc Tiểu Tiểu bĩu môi, hóa ra Boss cũng là quỷ không biết xấu hổ. Cô được ôm yên tĩnh một lát, cuối cùng không nhẫn nại được, bắt đầu đẩy anh: "Em không muốn ở cùng anh nữa, em rất bận". Anh như thế này rõ ràng là đang lợi dụng cô.

"Bận thế nào? Anh cần có người ở bên cạnh." Anh không buông tay.

"Vậy em sẽ giúp anh liên hệ một chút với Hồ tiểu thư, cô ta chắc chắn rất vui vẻ đến, ở cùng như thế nào cũng được, còn kiêm lau người, chăm sóc, thật là biết quan tâm." Cô vừa nghĩ đến chuyện này thì liền không nhịn được đá anh một cái.

Nghiêm Lạc cuối cùng mở mắt ra nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự bất lực: "Thùng dấm nhỏ, vẫn còn tức giận chuyện này?".

"Em đâu có tức giận, em cũng chẳng phải đang ghen."

"Vậy vì sao bây giờ em gườm anh, còn gườm đến ghê gớm thế này, thật là hung dữ." Anh học theo ngữ khí của cô, duỗi tay ra che lên mặt cô. Mắt của cô vừa sáng vừa có thần, lúc này đang mang dáng vẻ vô cùng tức giận.

"Đâu có hung dữ bằng anh."

"Chúng ta coi như hòa bình rồi."

Hòa bình cái gì chứ, Chúc Tiểu Tiểu không nhịn được lại đá anh, cô vẫn còn đi giày đã bị lôi lên giường, chăn sớm đã bị làm bẩn rồi.

Nghiêm Lạc mỉm cười rồi lại nhắm mắt, giống như đang tiếp tục nghỉ ngơi, anh dung túng cho sự bạo lực của cô, một chút cũng không cảm thấy có gì không tốt. Chúc Tiểu Tiểu nhìn anh, do dự không biết xuống tay thế nào mới đẩy anh ra được, bởi vì trên mặt anh là dáng vẻ bình thản nghỉ ngơi, cánh tay lại ôm cô rất chặt.

Không đợi cô động thủ, Nghiêm Lạc lại nói: "Đến khi nào em mới có thể đồng ý?". Anh không sốt ruột? Thật sự không có, anh chỉ hỏi một chút, không có ý định ép cô, ít nhất bản thân anh đã nghĩ như vậy.

Chúc Tiểu Tiểu nhăn mũi: "Từ trước đến nay em chưa từng nói muốn ở cùng anh".

Anh càng ôm cô chặt hơn, nhưng không nói nữa.

Không khí như thế này và biểu cảm Boss bộc lộ ra khiến Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy có chút yếu đuối, cô lại không nhẫn tâm nữa, nghĩ cả hồi lâu, nhưng vụng miệng không biết nói gì mới được, cũng quên sạch sành sanh chuyện muốn đẩy anh ra. Qua một lúc rất lâu, cô cuối cùng bật ra một câu: "Nếu không thì, khi em kết bạn cũng sẽ giúp anh để ý, nếu có đối tượng tốt, sẽ giới thiệu cho anh".

Nghiêm Lạc mở trừng mắt ra, nhìn cô như nhìn quái vật. Chúc Tiểu Tiểu vừa mới nói khỏi miệng lập tức biết mình đầu óc ngu độn, lại đưa ra kiến nghị thối nát như vậy, Boss làm sao phải cần người khác giới thiệu chứ. Hơn nữa dựa vào mối quan hệ quen biết của cô, cũng đều là những người không thể nào bình thường hơn. Người và thân cách xa nhau, vậy so với tình hình của mình có gì khác biệt chứ. Cô càng nghĩ càng cảm thấy mình ngu ngốc, chỉ hận không thể cắn lưỡi đi.

Thật sự là, hễ gặp phải Boss, IQ của cô rất dễ biến thành O chỉ trong thoáng chốc.

Trọng điểm Nghiêm Lạc nắm được lại là thứ khác: "Kết bạn?".

"Chính là quen biết nhiều thêm một số bạn bè đó." Chúc Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ mới trả lời.

"Ban đầu em chẳng phải đã thích một người con trai sao?"

"Đúng rồi." Chúc Tiểu Tiểu chợt nhớ ra Âu Dương học trưởng. Cô ở cùng với Boss lâu quá, đã phai nhạt hết cảm giác với Âu Dương học trưởng rồi. Nhưng cũng không vấn đề, cứ bồi dưỡng lại xem sao.

Nghiêm Lạc thấy biểu cảm ảo não của cô, ngấm ngầm vui trong lòng, lại nói: "Ngoại trừ người đó ra, chẳng phải còn có Vu Lạc Ngôn?".

"Em không thích anh ấy." Chúc Tiểu Tiểu tương đối khẳng định đối với điểm này. Vu Lạc Ngôn, con người này không xấu, làm bạn bè không tồi, nhưng làm bạn trai, cô thật sự chẳng có chút cảm giác nào.

Lần này khuôn mặt Nghiêm Lạc không còn che giấu được vui mừng nữa, hai người đó đều không phải vấn đề, vậy những hình bóng kia đối tượng còn chưa rõ thì lại càng chẳng là gì cả. Anh không lo lắng, thật sự khong lo lắng.

"Đúng rồi." Nói tới Vu Lạc Ngôn, Chúc Tiểu Tiểu liền nhớ đến công việc chính: "Thư Đồng nói tối mai phải đưa Vu Lạc Ngôn quay lại tòa nhà làm việc của anh ấy trị liệu, anh có gì cần sắp xếp không?".

"'Buổi tối ngày mai?" Chuyện này đối với Nghiêm Lạc mà nói vẫn thật sự rất quan trọng: "Bọn họ làm việc của bọn họ, anh phải đi tìm người giúp thẩm định một chút".

"Thẩm định cái gì? Thân phận kiếp trước của Vu Lạc Ngôn phải không?"

"Đúng."

"Người đó là ai mà lợi hại như vậy? Đến anh còn không thể xác định mà người đó lại biết?"

"Nếu ông ấy thực sự là lão tổ tông của anh ta, ông ấy chắc chắn sẽ biết được.”

Chúc Tiểu Tiểu nói với Thư Đồng rằng Boss sẽ tìm người đến giúp thẩm định thân phận kiếp trước của Vu Lạc Ngôn, nhưng mà người được tìm đến này là ai, Chúc Tiểu Tiểu cũng không rõ. Chỉ theo dặn dò của Boss, bảo Thư Đồng cứ tiến hành làm theo sắp xếp ban đầu là được rồi.

Thế là Thư Đồng lệnh cho một tiểu tổ lái xe đến bệnh viện đón Vu Lạc Ngôn. Hôm nay vừa hay là ngày anh tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Ở bệnh viện hai người lại cãi nhau một trận, nguyên nhân là Thư Đồng muốn Vu Lạc Ngôn ngồi xe lăn, nói anh quá suy nhược, đi rất chậm, ngồi xe lăn đến tòa nhà làm việc thuận tiện hơn một chút.

Vu Lạc Ngôn chê ngồi xe lăn quá khó coi, anh lại không phải là người tàn tật, đương nhiên không đồng ý. Chính vì chuyện này, hai người ở bệnh viện cãi nhau rất lâu. Bà Vu đưa con trai đi viện kiểm tra rất ngượng ngừng, cũng không biết vì sao con trai nhà mình mỗi lần gặp cô gái này, là cứ giống như pháo gặp bật lửa vậy, động cái là nổ.

Cuối cùng Thư Đồng thấy thời gian gần đến rồi, không muốn phí lời với anh nữa, tức giận đùng đùng đưa anh lên xe, lệnh cho tiểu tổ cùng đi lái thẳng đến tòa nhà làm việc của Vu gia.

"Có mẹ cũng thật là tốt, tiểu mặt trắng, anh thật là hạnh phúc." Thư Đồng khởi động xe xuất phát, từ kính chiếu hậu nhìn thấy bà Vu còn đứng nguyên tại chỗ vẫn cứ nhìn tiễn theo xe của bọn họ.

"Cô Thư." Vu Lạc Ngôn mấy chữ này gọi ra đặc biệt nặng nề: "Lẽ nào cô không được mẹ quan tâm? Chẳng trách tính khí xấu như thế, lại còn thô lỗ".

Thư Đồng lườm anh một cái, cầm thiết bị liên lạc trên xe liên lạc với xe của tiểu tổ đi phía sau, xác nhận hai xe liên lạc thông suốt, lại báo cáo với công ty: "Tôi là Thư Đổng, đang cùng với tiểu tổ 17 đưa Vu Lạc Ngôn đến cao ốc Hải Dật làm giám định hiện trường. Cả nhóm có sáu người, chúng tôi trước mắt đang ở cửa tây đường Hoa Tây, các tuyến đường vẫn theo như kế hoạch. Thông báo hết!".

Chu Duệ đang trực ban lập tức trả lời: "Đã nhận, chúc tất cả thuận lợi".

Vu Lạc Ngôn nhìn trang bị ở trong xe mấy cái, không ngờ rằng công ty hàng ma này cũng thật là đa dạng phong phú, quy tắc đâu ra đây, thiết bị cũng rất tốt. Anh ngồi thẳng người hít sâu, cảm thấy có chút căng thẳng.

Thư Đồng nhìn dáng vẻ của anh như vậy, không kìm lại được nói: "Quỷ nhỏ gan, căng thẳng cái gì chứ, không phải đã nói với anh là trong tòa nhà đó đã được thu dọn sạch sẽ, anh sẽ không có nguy hiểm rồi sao. Giờ chỉ cần anh ở một mình trong nhà vệ sinh một lát mà thôi". Điều cô không nói với anh đó là, trong thùng sau xe của cô đang có hai linh hồn, đợi khi anh tự mình vào trong nhà vệ sinh, cô sẽ thả linh hồn vào trong, phải đem hình ảnh kiếp trước của anh ra dọa một chút.

Cô tưởng tượng dáng vẻ người này bị dọa cho tè cả ra quần liền không nhịn được cười. Vu Lạc Ngôn lườm cô một cái, cảm giác thấy cô gái thô lỗ này hình như đang giữ lại chiêu gì đó định chỉnh mình một trận.

Lúc này xe đang đi qua phố Đông Bình, phía trước tắc đường không đi nổi, Thư Đồng cho xe dừng lại, vẫn thầm vui trong lòng. Vu Lạc Ngôn chán chẳng buồn để ý đến cô, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên đường có một tiểu khu, ở tầng trệt của khu buôn bán có một quán cà phê, ngồi bên cửa sổ gần đường là một cô gái trẻ đang chơi cùng đứa con gái khoảng hai tuổi.

Vu Lạc Ngôn cười với hai mẹ con cô gái kia, đó là Vương Nhã Tâm bạn học thời cấp ba của anh. Hai năm trước anh còn tham gia hôn lễ của cô, lúc đó cô kết hôn là vì có bầu, chưa tốt nghiệp đại học đã lấy chồng rồi. Hồi ấy trong số bạn học còn đồn đại ầm ĩ. Nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ của cô, chắc là sống rất hanh phúc.

"Anh nhìn gì vậy, nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp liền lộ ra nụ cười không đứng đắn. Người ta đã có con rồi anh vẫn mơ mộng hão sao, chẳng trách Tiểu Tiểu không thích anh."

Thư Đồng nói câu này chọc đúng vào chỗ đau của Vu Lạc Ngôn, anh quay đầu lại gườm cô: "Cũng may, cô còn biết tôi nhìn thấy phụ nữ đẹp sẽ cười, cho nên tôi đối với cô vẫn luôn không cười nổi, cô chắc là hiểu rõ bản thân mình ở tình trạng gì rồi".

"Xí, lão nương đây là vẻ đẹp bên trong, chẳng cần đến tên mặt trắng da mỏng như anh thế này thưởng thức."

Vu Lạc Ngôn vừa muốn lên tiếng phản đối, nhưng đột nhiên đầu óc bị một cơn choáng váng, mấy bóng dáng trước mắt méo mó lấp lóe mơ hồ. Anh hơi hoảng, biết đây là ảo giác, anh gắng sức nắm chặt lòng bàn tay, cắn răng chống chọi, dựa vào lưng ghế thở dốc.

Thư Đồng nhăn mày: "Chuyện gì vậy? Anh không phải lại phát tác vào lúc này chứ".

Thư Đồng vừa dứt lời liền trông thấy từ ngân hàng phía sau cách quán cà phê ba gian hàng, có hai gã đàn ông mang súng đeo mặt nạ xông ra, trong tay bọn chúng còn cầm một chiếc bao lớn.

Thư Đồng mặt tối sầm lại, nhanh chóng cầm thiết bị liên lạc: "Tôi là Thư Đồng, đang trên đường làm nhiệm vụ, ở phố Đông Bình nhìn thấy điểm gửi tiền số tám mươi ba trước mặt có hiện tượng như đang bị cướp, xin báo cảnh sát. Lặp lại điểm gửi tiền số tám mươi ba phố Đông Bình có nghi ngờ đang bị cướp, xin báo cảnh sát".

Công ty ở đầu bên kia có một nhân viên trực máy rất nhanh chóng trá lời: "Nhận được rồi, lập tức xử lý". Tiếp ngay sau đó là Chu Duệ: "Thư Đồng, hành trình của các cô có bị ảnh hưởng không?".

“Tạm thời không có. Đợi một chút, anh đi đâu vậy?" Thư Đồng đang nói thì Vu Lạc Ngôn đột nhiên mở cửa xe xông ra ngoài. Hóa ra hai mẹ con Vương Nhã Tâm kia đang nói nói cười cười đẩy cửa quán cà phê, định từ trong đó đi ra. Bên ngoài quán cà phê, hai tên đàn ông cầm súng đang chạy về hướng này, người đi trên đường nhìn thấy vội vàng thét lên kinh hoảng rồi tránh đi.

Thư Đồng chửi thầm một tiếng, đánh vô lãng, nhanh chóng tấp xe dừng lại bên vệ đường, nhảy vội xuống đuổi theo Vu Lạc Ngôn. Hai tên cướp kia đang bị bảo vệ của ngân hàng đuổi theo, trong tình huống cấp bách, khi chạy qua quán cà phê vừa hay đụng phải mẹ con Vương Nhã Tâm đi ra, chúng liền duỗi tay tóm lấy, gí súng vào đẩu bọn họ, lớn tiếng quát: "Không ai được qua đây, lùi lại!".

Người bên đường hoảng hốt thét lên lần lượt lùi ra, Vương Nhã Tâm sợ đến mức mặt biến, sắc, đứa bé gái mới hai tuổi cất tiếng khóc oa oa, vùng vẫy giơ hai cánh tay về phía Vương Nhã Tâm, lớn tiếng gọi mẹ.

Vu Lạc Ngôn thân thể suy nhược, chạy không được hai bước thì đã thở phì phì. Hai tên cướp vừa giữ con tin vừa chĩa súng ra xung quanh quát, tình thế nguy cấp vạn phần. Thư Đồng xông đến, trong chốc lát xô ngã Vu Lạc Ngôn: "Nguy hiểm, anh đừng làm loạn thêm".

"Đó là bạn học của tôi, là bạn học của tôi, hãy cứu cô ấy."

"Đã báo cảnh sát rồi, ở đây còn có bảo vệ, chuyện này không cần anh lo lắng, hãy chăm sóc tốt cho bản thân mình đi." Thư Đồng lôi anh ra khỏi phạm vi tầm bắn của tên cướp, tránh sang một bên. Ba ngưòi của tiểu tổ 17 cô dẫn theo cũng đã chạy đến. Lúc này trong quán cà phê, một người đàn ông thấy việc bất bình ra tay cứu giúp, cướp lấy một chiếc ghế chân sắt cao đập về phía tên cướp. Tên cướp ôm đứa trẻ quay người đá lệch chiếc ghế đi, người đàn ông đó cũng bị đạp mạnh bắn sang một bên, ngã xuống đất không dậy nổi. Đứa trẻ trong tay tên cướp càng khóc lớn hơn, hoi thở dồn dập, nghe rất thê thảm.

Thư Đồng nhìn thấy động tác của tên cướp kia, cảm thấy rất lạ, người thường làm sao có được thần lực như thế? Cô bảo một tổ viên chạy lên xe mang thiết bị soi quét tới. Vu Lạc Ngôn đột nhiên hét lớn về phía cô: "Hắn không phải người, hắn là thú biến hình".

Thư Đổng nhìn anh vẻ kỳ quái, Vu Lạc Ngôn thở dốc, đột nhiên giống như vừa bừng tỉnh, hỏi: "Thú biến hình là gì?".

Thư Đồng cau mày: "Bệnh của anh phát tác rồi, quay lại xe, chúng ta lập tức đi thôi".

Vu Lạc Ngôn nắm chặt tay cô giữ lại, thấp giọng nói: "Hãy cứu cô ấy, xin cô đó".

Tổ viên ở bên cạnh mang thiết bị soi quét đến, đứng từ xa soi về phía hai tên cướp kia: "Kẻ đang giữ đứa trẻ là thú biên hình, tên còn lại là người".

Phía tên cướp bên này, Vương Nhã Tâm bị bóp cổ, nhỏ tiếng khóc, sớm đã bị dọa cho trắng bệch mặt không dám cử động nữa, tiếng khóc của đứa bé gái cũng yếu hơn, không biết có phải đã bị thương rồi không. Hai tên cướp bắt giữ bọn họ vừa khua khoắng khẩu súng, vừa từ từ lùi về phía tiểu khu đằng sau. Từ xa, tiếng còi xe cảnh sát vang lên, xem ra cảnh sảt đã đến nơi rồi.

Vu Lạc Ngôn kéo Thư Đồng không chịu buông, ra sức nhìn cô xin cô cứu người. Thư Đồng cau mày, vung tay giằng thoát, giao anh cho đồng nghiệp bên cạnh: "Đưa anh ta lên xe, trông nom cẩn thận. Thông báo công ty biết tình hình bên này, tôi đi một lát rồi quay về".

Cô vừa móc điện thoại ra gọi cho Hồ Dương, vừa chạy về phía chiếc xe cảnh sát mới dừng lại kia. Vu Lạc Ngôn thấy cô có ý cứu người, cũng thuận theo để người ta đỡ về xe, đến đó lại không chịu lên, chi dựa vào xe, từ xa đứng nhìn.

Anh nhìn thấy Thư Đồng không biết nói gì với cảnh sát, lại lấy điện thoại ra, sau đó nói chuyện một lát, tiếp đó cô cùng với cảnh sát đi về phía tên cướp chạy. Bên này hai hàng ma sư từ trong xe lây ra một chiếc va li xách tay cũng chạy về bên đó. Còn lại hai người sau khi liên lạc xong với công ty liền canh giữ bên cạnh xe.

Cả đám người đều xông về phía tiểu khu, bên ngoài còn rất nhiều người vây lại xem náo nhiệt, Vu Lạc Ngôn không nhìn thấy gì nữa, trong lòng sốt ruột, hỏi hai người bên canh: "Hai người không đi giúp đỡ sao? Lỡ bọn họ ứng phó không được thì phải làm thế nào?".

“Nhiệm vụ lần này của chúng tôi là đưa anh đến hiện trường làm giám định, tình huống ở bên này công ty sẽ phái tổ khác đến. Đợi Thư Đồng quay lại, chúng ta sẽ đi, xin đừng gây thêm phiền phức cho chúng tôi nữa."

Lúc này trời đã sắp tối, Vu Lạc Ngôn chi cảm thấy càng lúc càng buồn phiền, đầu choáng váng dữ dội, nhưng anh vẫn không chịu lên xe, gắng sức đứng ở đó. Đột nhiên bên kia vang lên hai tiếng súng "đoàng đoàng", Vu Lạc Ngôn thoắt cái đứng thẳng lên, kinh hãi run rẩy nhìn về hướng tiểu khu. Chỉ thấy đám người vây quanh xem náo nhiệt trong thoáng chốc tản ra, chạy tán loạn tứ phía. Vu Lạc Ngôn trước mắt mờ đi, nhìn thấy một người đàn ông đầu hói cùng với đám người chạy ra, hướng về phía bên này.

"Đó là thú biến hình, là con thú biến hình vừa rồi." Vu Lạc Ngôn cũng không biết mình bị làm sao nữa, người kia biến đổi hình dáng anh cũng có thể nhận ra. Anh chỉ vào tên đầu hói, hét lên với hàng ma sư ở bên cạnh.

Hai hàng ma sư ngẩn ra, bọn họ cần phải soi quét mới có thể nhận biết yêu thú, Vu Lạc Ngôn này nhìn một cái liền phân biệt ra được?

Tên đàn ông đầu hói kia cách bọn họ không xa, nghe thấy tiếng hét của Vu Lạc Ngôn, trên mặt hiện rõ vẻ hoảng loạn, cúi đầu tránh vào đám người qua đường, xuyên qua đường lớn, xông vào một tòa nhà của phía đối diện.

Hàng ma sư vội vàng báo cáo tình hình với phía công ty. Một trong những đặc điểm của thú biến hình là sau khi bị người khác nhận ra hình dáng giả sẽ giật mình sợ hãi, tên đàn ông đầu hói kia nếu như là người thường, chắc sẽ không có phản ứng giống như vừa rồi.

Lúc này triệu chứng của Vu Lạc Ngôn thực sự phát tác, trước mắt anh xuất hiện hình ảnh móng vuốt tấn công đẫm máu, anh lớn tiếng hét, quay đầu tránh đi. Hai người giữ bên cạnh giật thót mình, xông đến muốn khống chế anh, nhưng Vu Lạc Ngôn giống như hoàn toàn biến thành một người khác vậy, anh lật tay tóm chắc cánh tay một người vặn, hung dữ đẩy anh ta ra ngoài. Sau đó anh thấp người xuống chuyển chân, tránh người còn lại phi đến, đứng dậy thò cánh tay ra nhanh chóng đập một cái lên người đó, nhìn giống như không dùng sức, nhưng người kia lại bị đập bắn ra xa mấy mét.

Anh dường như đã không còn ý thức, đánh xong liền quay đầu chạy đến phía đối diện của con đường. Thư Đồng đang chạy quay lại, nhìn thấy tất của những điều này, lớn tiếng hét gọi tên anh, nhưng Vu Lạc Ngôn không hề nghe thấy, rất nhanh chóng lao tới tòa nhà tên đàn ông đầu hói vừa chạy vào.

Thư Đồng liên tiếp chửi rủa, chân không dừng bước, cả đoạn đường đuổi theo anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.